Nửa đêm ngủ đến hôn mê, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi hô, gọi Hỉ Đức muốn uống nước. Mơ màng gọi mấy tiếng không có ai thưa, lúc này mới nhớ ra vì ngừa mọi người biết được sự tồn tại của Long Tô nên ta đã lệnh thị vệ rời khỏi, đành phải tự dậy lấy nước uống.
Mới đứng dậy liền thấy một bóng đen đứng đầu giường, dọa ta kêu một tiếng, vội nói: “Kẻ nào!”
Long Tô cười khẽ: “Ngươi nghĩ là ai?”
Ta cười nhạo: “Chẳng lẽ yêu quân là chuột tinh, ban ngày ngủ ban đêm đi, lén lén lút lút.”
Hắn cũng không giận, khẽ cười trả lời: “Hái hoa tặc, đi qua không tiếng động, chỉ để lại dư hương.”
Ta im lặng, lại bị hắn đùa giỡn.
Dứt khoát không để ý tới hắn, đứng dậy xuống giường rót một chén trà nguội lạnh, một hơi uống xuống bụng, xoay người lại, Long Tô đã nằm trên giường, một tay chống cằm cười khanh khách nhìn ta.
Đều do ánh nến chói mắt, tim của ta không khỏi lệch nhịp.
Dưới ánh trăng ngắm hoa, dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, chính là vẻ đẹp mông lung này. Long Tô quả là vưu vật. Một đôi mắt dịu dàng đa tình, đuôi mày mang theo ngàn vạn phong tình. Chẳng qua thân thể bao bọc bởi quần áo màu xanh kia lại tản mát ra một cỗ lệ khí tàn nhẫn, rốt cục vẫn là yêu vật, vô cùng bộc lộ tài năng.
Long Tô kéo ta qua, áp xuống dưới thân. Ta vội vàng từ chối, nhỏ giọng xin tha: “Hôm nay có thể bỏ qua cho trẫm sao.”
Long Tô sờ lên trán ta, nói: “Ngươi phát sốt?”
“Sao?” ta chỉ cảm thấy tay hắn lạnh như băng, sờ lên rất thoải mái.
Long Tô sờ sờ bàn tay, bàn chân của ta, cau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi ngã bệnh.”
Đầu ta đau lợi hại, một lòng chỉ nghĩ ngủ, chân tay co cóng cuộn lại dưới người hắn: “Ừ, vậy hôm nay liền bỏ qua cho trẫm nha?”
“Tại sao?”
“Trẫm ngã bệnh!” ta sợ hắn không bỏ qua cho ta, vội vàng lớn tiếng đáp.
“Ta có cách có thể trừ lạnh nha.”
Long Tô ở trên người ta, nhẹ giọng nói bên tai ta. Mùi thơm sau mưa quanh quẩn chóp mũi, lòng ta trong nháy mắt mê loạn: “Có cách gì?”
Long Tô cười khẽ một tiếng, động tác dưới tay không ngừng, bắt đầu cởϊ qυầи áo ta.
Ta vội vàng từ chối: “Ngươi cái người này, cái người này…”
“Ta là yêu, không phải là người.”
Hắn nhắc nhở ta, ta biết hôm nay lại không thoát được, đành mở rộng thân thể tùy hắn đòi hỏi.
Ta nghĩ là ta bị phát sốt đến mơ hồ, toàn thân nóng rực, quần áo trên người Long Tô thấm lạnh tận xương, dán lên người thật thoải mái, ta nhịn không được ôm lấy hắn, giảm bớt nóng ran trên người.
Long Tô dùng sức ôm ta ngồi dậy.
Quần áo trên người ta đã thoát hết, hai chân dang rộng trên người hắn, hay tay ôm cổ hắn. Long Tô một tay cầm lấy dương cụ của ta thưởng thức, một tay kìm ở hậu huyệt.
Hậu huyệt thực tủy biết vị đã sớm ướŧ áŧ, đợi hắn lâm hạnh. May là phát sốt nên Long Tô không nhìn thấy ta đỏ mặt, ta chui đầu vào ngực hắn, nói: “Vào đi.”
Long Tô nghe lời cắm một ngón tay vào, rút ra giật mình: “Quả nhiên, thân thể sốt cao lại có phong vị khác, nơi này của ngươi ấm hơn lần trước rất nhiều.”
Ta cắn răng, cái đồ biếи ŧɦái này!
Hắn lại đánh giá một câu: “Còn có thể chảy nước, ngươi nhìn…” Long Tô cố ý xoay mặt của ta, đem ngón tay ướt đẫm đặt trước mặt: “Thân thể ngươi thật nhạy cảm, mới một lần liền biết tự phân bố d*m thủy.”
Ta bày ra mị thái, cùng hắn tán tỉnh: “Ngươi không thích sao?”
Long Tô híp mắt đánh giá ta một chút, trầm giọng nói: “Thích, đương nhiên thích.”
Hắn hung hăng cắm vào ba ngón tay, kèm theo tiếng thét kinh hãi của ta, cái mông nâng lên, vòng eo vặn vẹo. “Uhm… nhẹ chút…” ta thấp giọng cầu khẩn.
Long Tô dùng hai ngón tay kìm mã nhãn của ta, ba ngón tay song song đút vào hậu huyệt: “Chỗ này quấn chặt như vậy, ngươi còn bảo ta nhẹ chút…”
“Đau…”
Thân thể nóng ran khó nhịn, tìиɧ ɖu͙© kéo lên, ta vặn vẹo eo phối hợp với động tác của hắn, l*иg ngực dán vào quần áo của hắn ma sát, giảm bớt sự ngứa ngáy nơi đầu v*.
Long Tô đem tay ta đặt vào đũng quần của hắn, thấp giọng: “Cởi nó ra.”
Trong lòng bàn tay là dương cụ cực nóng, cách quần cũng có thể miêu tả hình dạng, hậu huyệt cảm nhận được cái thứ có thể làm cho người ta dục tiên dục tử kia, bất giác co chặt lại.
Long Tô dục hoắc: “Muốn sao? Tự ngậm vào.” Nói xong, trước sau đều buông tay, mở một đôi mắt đầy sương mù nhìn ta.
Dục hỏa đốt người.
Dương cụ phía trước trướng đau, hậu huyệt phía sau trống rỗng, lý trí đã bị thiêu đốt gần như không còn, ta mất trí kéo quần Long Tô ra. Bất đắc dĩ thắt lưng của hắn rất khó cởi, ta loay hoay một hồi không làm được, thở gấp, đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn: “Cởi hết! Cởi hết! Tại sao chỉ có mình ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.”
Long Tô kéo tay của ta đặt lên cổ áo: “Tự mình động thủ.”
Ta còn sợ ngươi sao!
Ta nhướng mày, hùng hổ chiến đấu cùng quần áo của hắn. Không biết quần áo của hắn làm từ cái gì, bóng loáng, thấm lạnh, sờ lên như mỹ ngọc, nhẵn nhụi nhu hòa. Long Tô nhướng mày nhìn về phía ta, không có ý ngăn cản. Mỗi lần giao hoan đều là ta bị trêu chọc dục hỏa khó nhịn, mà hắn ngồi hưởng tề nhân chi phúc.
Rút đi ngoại bào màu xanh, cởi ra áσ ɭóŧ màu trắng, hô hấp của ta cứng lại.
Trên thân thể Long Tô là từng đạo từng đạo vết thương dữ tợn. Bắt đầu từ xương quai xanh, từng vết lớn bằng ngón tay cái kéo dài đến eo, lần lượt tung hoành, tạo thành một tấm lưới đỏ rực.
Ta đưa tay sờ sờ vết sẹo, những vết sẹo xấu xí phập phồng theo hô hấp Long Tô, thật giống như những con côn trùng ngập ngụa, thật buồn nôn.
“Sao, sợ?”
Ta giơ tay sờ lên vết thương thô như ngón tay cái kia, hỏi: “Thương này là từ đâu tới?”
Hắn khinh thường hừ một tiếng, thanh âm lười biếng: “Nam nhân kia cắt.”
Nghe khẩu khí của hắn nhẹ nhàng như gió, thật giống như nỗi khổ thiên đao vạn quả này không phải là hắn phải chịu.
Ta nhịn không được cúi đầu hôn lên vết thương, run giọng hỏi: “Đau không?”
Long Tô sững sờ trong chốc lát, tiện đà ôm sát ta, thấp giọng nói: “Đau.”
Thanh âm rất nhẹ, giống như hết sức tủi thân.
Ta chợt nhớ lúc Cẩm Huyền còn nhỏ, khi bị té ngã sẽ chạy vào trong ngực ta làm nũng, giơ bàn tay nhỏ bé bị thương lên trước mặt ta, mũi khóc đến đỏ lên nói với ta: “Phụ hoàng, thổi một chút, đau đau, phù phù.”
Ta tinh tế hôn dọc theo vết thương, thổi khí: “không đau không đau.”
Long Tô phụt cười ra tiếng: “Ngươi tin à?”
Ta cứng đờ người, cho dù Long Tô nhìn giống người bình thường, hắn vẫn là yêu. Long Tô nhìn ta một cái, cắn một dưới, đột nhiên đem đầu ta đặt vào ngực hắn, khẩu khí hết sức ác liệt: “Không có phép dùng ánh mắt này nhìn ta! Không cho phép!”
Ta ngạc nhiên, ta như vậy lại trêu chọc hắn?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, dương cụ Long Tô tiến vào thân thể của ta, hung hăng va chạm một chút. Bởi vì vị trí nên dương cụ tiến vào rất sâu, ta không nhịn được hít vào một hơi.
Long Tô nắm lấy hai tay ta áp ra phía sau, một tay ôm eo của ta, dùng sức đè xuống nâng lên, ta theo động tác của hắn mà di động thân thể, tận lực làm giảm đi gánh nặng.
Hạ thể liên tiếp phát ra tiếng nước, cả người chìm vào trong tiến công của hắn, dương cụ thoải mái vươn lên thẳng tắp, cọ xát vào bụng của hắn nhỏ tinh.
Long Tô cố ý hành hạ ta, mỗi lần qυყ đầυ chạm qua điểm mẫn cảm của ta lại liền rời đi, không chút lưu luyến. Ta bị hành hạ không trên không dưới, ách thanh cầu khẩn: “Không… chính là chỗ đó…”
“Chỗ nào cơ?”
Hắn dừng lại động tác hỏi ta.
Ta xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Chính là chỗ đó.”
“Chỗ này sao?” Hắn dời xuống thấp.
Nước mắt ta cũng sắp chảy ra rồi: “Không đúng, thiếu chút nữa.”
Dương cụ cực nóng biến hóa trong hậu huyệt của ta, mỗi lần động liền ác ý hỏi xem có phải là nơi này không, cuối cùng thật sự là phiền, dứt khoát nói: “Tự ngươi động đi.”
Hai tay ta vịn vai hắn, di động vòng eo tê dại hàm chứa dương cụ hắn chậm rãi tìm nơi có thể làm ta dục tiên dục tử.
Dương cụ của hắn, cực nóng, khiến thân thể ta từng đợt phát run.
Thật vất vả mới tìm được, ta thẳng eo khuấy động từ trên xuống dưới, thoải mái tới ngón chân cũng co quắp, trong miệng không khỏi rêи ɾỉ: “A… thật thoải mái… thật thoải mái…”
Long Tô hưởng thụ động tác của ta, thốt lên: “Thật là dâʍ đãиɠ.”
Ta quả thật là dâʍ đãиɠ, không hầu hạ ngươi tốt, làm sau đổi được trận mưa to hôm này?
Cầu ngươi là phải thành tâm.
Ta mị nhãn như tơ, kéo tay của hắn qua dương cụ sắp phun trào: “Ngươi sờ sờ nó.”
Long Tô cười khẽ, thuần thục cầm lấy khuấy động một chút, cười trêu: “Đồ vật này trắng noản giống như xử nữ. Nhưng chủ nhân đồ vật lại có thể dâʍ đãиɠ động lòng người như vậy a.”
Ta đáp lại hắn, là rêи ɾỉ “uhm uhm”.
Một hồi ân ái lâm ly tẫn hoan, hành hạ tới canh tư.
Long Tô sờ sờ trán ta: “Ra mồ hôi quả nhiên là đỡ sốt.”
Ta đẩy tay của hắn ra, gầm lên: “Cút!”
“Làm sao? Mặc quần vào liền không nhận người nữa!” Long Tô nhướng mày, nâng cằm ta lên y như lưu manh.
Ta mặc kệ hắn, kéo chăn quay đầu ngủ. Long Tô không thú vị, sờ sờ mũi, đi.
Đợi cho mùi thơm cỏ xanh sau mưa dần phai nhạt đi, ta gọi Hỉ Đức mang một thùng nước ấm tới lau rửa thân thể.
Hỉ Đức không hổi là đại thái giám hầu hạ hai đời quân chủ, đối với cả phòng hỗn độn không quan tâm, chỉ dựa theo phân phó của ta làm việc.
Ta xoa xoa cái eo già, tính sự mặc dù tốt, nhưng vẫn là phải tiết chế a…