Ký Ức Yêu

Chương 9: Bắt cóc

Đợi đến khi Hứa Thầm trở lại khu nghỉ mới phát hiện Cố Huyền không có ở đây, hắn lấy di động ra, do dự một chút vẫn gọi đi.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc trò chuyện…”

Xem ra là đi gọi điện thoại, Hứa Thầm ngồi xuống ghế, đợi rất lâu cũng không đợi được hắn trở về.

Đợi đến khi có chút không kiên nhẫn, Hứa Thầm gửi một tin nhắn liền cầm áo khoác trên ghế, tính toán rời đi, còn chưa đi hai bước liền bị người ngăn lại.

Nhìn hai người đàn ông xa lạ, Hứa Thầm khẽ nhíu mày: “Các người có chuyện gì?”

Một người đàn ông trên khoé mắt có một vết sẹo trả lời: “Lâm tiên sinh muốn gặp ngài.”

“Lâm Tiêu?”

“Đúng vậy.”

“Đi thôi!”

Cứ như vậy, Hứa Thầm cùng bọn họ đi tới một khách sạn không xa nơi tổ chức hôn lễ lắm.

Khách sạn?!

Ôi chao?! Tra công chết tiệt không phải muốn cùng mình lên giường chứ?

Hứa Thầm đình hạ cước bộ, “Ha ha” cười: “Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, ngày sau nói tiếp…” Vừa nói vừa lui lại mấy bước, cân nhắc nên trốn như thế nào.

“Không kịp rồi.” Gã mặt sẹo cười âm hiểm.

Ót bị đánh một quyền, Hứa Thầm cảm giác trước mắt bỗng tối mịt, hôn mê bất tỉnh.

Khi Hứa Thầm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, tay chân đều bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

Tầm mắt quét một vòng, đại khái là phòng khách sạn, nhớ lại những gì xảy ra lúc trước, Hứa Thầm dưới đáy lòng chửi rủa tám họ tổ tiên nhà Lâm tra công.

Tại sao lại phải chửi trong lòng? Bởi vì miệng của hắn bị chặn…

Cửa đột nhiên mở ra, tiến vào là ba người, hai gã bắt cóc mình đi trước, hai người tại cửa một tả một hữu đứng canh.

Tư thế này, hình như là boss muốn lên sàn rồi, nhưng người vào lại là phụ nữ —— Chung Cẩm Vân?

Như thế nào là cô ta? Chẳng lẽ Chung Cẩm Vân mới là trùm cuối?!

Cô ta còn mặc váy cưới cô dâu, hình như mới từ tiệc cưới bên kia đi đến.

“Ô ô ô…” Sát! Thiếu chút nữa quên miệng bị chặn, hoàn toàn nói không ra lời.

Chung Cẩm Vân mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt hắn, ở bên giường ngồi xuống: “Vì sao?”

“Ô ô ô…” Vì sao cái gì?

Cảm giác trên cổ một trận lạnh lẽo, Hứa Thầm cúi đầu nhìn, bắt đầu dùng lực giãy dụa.

Mẹ ơi! Con đàn bà này muốn gϊếŧ hắn.

Dao dọc theo cổ đi đến hai má: “Tao vốn định bỏ qua cho mày, nhưng mày xem mày làm gì đi? Cố tình muốn tới phá hoại hôn lễ của tao!”

“Ô ô ô…” Có gì từ từ nói từ từ nói…

“Hiện tại tao hối hận rồi …” Ánh mắt của cô ta trở nên âm ngoan: “Mày biến mất tao mới có thể an tâm.”

“Ô ô ô…” Nơi này thật đáng sợ, mẹ ơi con muốn về nhà T-T…

“Bất quá, trước khi mày biến mất, tao có một món quà tặng cho mày.” Chung Cẩm Vân đột nhiên lộ ra nụ cười kinh dị.

Hứa Thầm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết món quà này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện một ống tiêm, hắn mở to hai mắt nhìn.

Này TM là cái gì?! Sẽ không phải virus chết người chứ?

Nhìn chất lỏng hồng rực tiêm vào tĩnh mạch của mình, Hứa Thầm nội lưu đầy mặt, xong, hắn muốn rip…

Một phút, hai phút, ba phút qua đi…

Da? Hắn còn chưa có chết?!

Hứa Thầm mở mắt, nhìn Chung Cẩm Vân đang ôm tay tựa vào tường cười lạnh: “Mày nghĩ rằng tao sẽ khiến mày chết sảng khoái như vậy sao? Tao muốn mày sống không bằng chết…”

Ánh mắt lạnh lẽo như rắn đọc khiến Hứa Thầm phát lạnh, cổ nhân nói rất đúng, có thể đắc tội tiểu nhân, chớ đắc tội với phụ nữ.

“Hai đứa mày còn không mau lại đây.” Chung Cẩm Vân đột nhiên nhìn về phía cửa.

Hai gã kia đi tới, đứng bên cạnh cô ta.

“Đến lúc rồi, mở trói cho nó.”

Hứa Thầm có chút khó hiểu, chẳng lẽ cô ta đột nhiên hối hận, muốn thả mình?

Tay chân được thả tự do, hắn từ trên giường đứng lên, lấy xuống thứ trên miệng, vừa định nói chuyện, lại cảm giác được thân thể có điểm không thích hợp.

Tứ chi trở nên vô lực, Hứa Thầm xuống giường, còn đi chưa được mấy bước liền té ngã trên đất.

Obama?! Chẳng lẽ đây là thập hương nhuyễn cân tán trong truyền thuyết??

Rất nhanh hắn liền biết, này TM căn bản không phải cái gì nhuyễn cân tán, mà chính là thứ đàn ông ăn vào ngân thương không ngã, phụ nữ ăn vào mồ hôi nóng rực trong truyền thuyết —— thuốc kí©ɧ ɖụ©…

“Đây là thứ tao nhờ bạn từ nước ngoài mang về, nó còn có một cái tên rất êm tai, gọi là —— thiên đường hồng.” Chung Cẩm Vân nói xong liền rời khỏi phòng: “Giao nó cho hai người!”

Dễ nghe cái bà nội nhà ngươi! Nghe hay cũng không thay đổi được bản chất nó là thuốc kí©ɧ ɖụ©!

Thân thể nóng đến mức sắp tan chảy, ý thức cũng trở nên mơ hồ, Hứa Thầm cắn đầu lưỡi để mình thanh tỉnh, tầm mắt quét một vòng, nhìn thấy gạt tàn trên đầu giường xuống.

Hứa Thầm giả bộ sợ hãi không ngừng lui về phía sau, từng chút một xê dịch đến tủ đầu giường, tay lén cầm lấy gạt tàn, giấu ở sau người.

Hai củ đậu kia lộ ra vẻ mặt đáng khinh, tay tự cởϊ áσ mình, lộ ra thân hình cường tráng, một trước một sau đi đến bên người hắn.

Gã mặt sẹo sờ mặt hắn: “Chậc chậc ~ làn da so với phụ nữ còn mềm hơn, xem ra hôm nay hai anh em mình sướиɠ tận trời rồi!”

Gã mắt nhỏ còn lại mặt da^ʍ dậy: “Anh ơi, em còn chưa nếm qua vị đàn ông đâu.”

“Ha ha, vậy cho em tới trước.” Gã mặt thẹo sảng khoái nói.

Sảng khoái cái đầu mày! Tiểu gia ông đây còn chưa có nói đâu, các ngươi ở bên kia thương lượng cái mông!

Tiểu gia ông đây ngay cả soái ca như Cố Huyền còn ghét bỏ, huống chi là hai củ đậu các ngươi, bộ dạng như đống cứt chó, không đúng, là ghê tởm hơn cả cứt chó, cư nhiên còn dám phi lễ ông mày! Còn không mau cút càng xa càng tốt!!!

… Được rồi, này là Hứa Thầm nghĩ trong đầu, bởi vì hắn hiện tại ngay cả nói cũng không có sức.

Áo sơmi bị cởi ra, ngực lộ một mảng lớn, mắt thấy tay chó của gã mắt nhỏ định hướng tới, Hứa Thầm trút ra sức lực cuối cùng, nện gạt tàn lên đầu hắn.

Xem tiểu gia đánh cho ngươi đầu nở hoa bán thân bất toại!

Gã mắt nhỏ che trán nhảy dựng lên, máu tươi từ trán chảy xuống tích trên mặt đất.

“Chát chát chát!” Gã mặt thẹo quăng cho Hứa Thầm ba cái tát: “Mẹ thằng đĩ dám đánh anh em tao!”

Một cỗ mùi máu tươi từ miệng tản ra, trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, thế nhưng giờ phút này những thứ đó không là gì cả, bởi vì tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể lại tăng mạnh, lần này không chỉ là cả người nóng lên đơn giản như vậy, mà là bắt đầu dâng lên một cỗ cường liệt *.

Áo bị lột đi, một cái tay lạnh lẽo áp lên ngực hắn khẽ xoa.

Hoàn toàn không có khí lực phản kháng, hắn giờ phút này có thể khắc chế du͙© vọиɠ trong thân thể, không để mình lại dựng lên.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, Hứa Thầm tuyệt vọng nhắm mắt, thật sự không được liền cắn lưỡi tự sát đi, so với bị hai gã đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp vẫn tốt hơn!

“Pằng pằng!” Từ cửa truyền đến hai tiếng nổ.

Hứa Thầm mở mắt, gã mặt thẹo dại ra nhìn hắn, sau đó chậm rãi ngã xuống một bên.

Chết?

Hứa Thầm run run, nhìn về phía cửa, chỉ thấy Cố Huyền hai tay cầm súng đứng ở cửa, không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Thẳng đến khi Cố Huyền đi đến trước mặt Hứa Thầm, hắn mới nhìn rõ vẻ mặt lạnh lẽo của Cố Huyền, cùng với sát khí không gì che giấu nổi trong mắt.

Đá văng thi thể ra, Cố Huyền hạ thấp người, mặt không chút thay đổi khoác áo lên người Hứa Thầm, đem hắn từ mặt đất ôm lấy,rời phòng.

“Em…” Hứa Thầm muốn nói chuyện mình bị hạ thuốc, nhưng vẫn như trước không có sức nói.

Đáng chết!

“Làm sao?” Đại khái là nhận thấy được hắn không thích hợp, Cố Huyền đình hạ cước bộ.

Dược hiệu lại phát tác, đồng thời cũng lại tăng cường, không thể khắc chế, du͙© vọиɠ như thuỷ triều ập tới, đánh tan nát ý thức của hắn.

Tay mơ hồ ôm lấy cổ đối phương, Hứa Thầm đem mặt dán lên ngực Cố Huyền, cảm thấy mát lạnh ngoài ý muốn.

Thực thoải mái… Thế nhưng, còn chưa đủ…

Khí lực tựa hồ lập tức trở lại, Hứa Thầm bất mãn duỗi cổ, hôn lên hầu kết Cố Huyền.

Ha ha, vừa rồi giống như động một chút…

Hứa Thầm cười tà ác, vươn ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ, lại động …

Ha ha, chơi vui quá ~

“Tiểu Kỳ, đừng nháo.” Giọng nói Cố Huyền có chút khàn khàn.

“Nha?” Hứa Thầm sửng sốt, ngẩng đầu mê man nhìn Cố Huyền: “Tiểu Kỳ là ai?”

Nhìn thiếu niên trong lòng hai má hồng dị thường cùng với thần sắc mê man, Cố Huyền sắc mặt khẽ biến: “Bọn họ hạ dược em à?!”

“Hạ dược?” Hứa Thầm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, hạ dược.”

“Đáng chết!” Cố Huyền thầm mắng một câu, nhìn chung quanh, tùy tiện tìm phòng trống đi vào.

Đem người thả lên giường, Cố Huyền muốn đứng dậy, nhưng Hứa Thầm lại ôm cổ hắn không chịu buông ra: “Đừng đi mà, thật là khó chịu…”

Cố Huyền nhìn hắn một cái, đem tay vốn định lại di động thu lại, ôm hắn ngồi trên giường: “Anh không đi.”

“Nóng quá…” Hứa Thầm ôm cổ Cố Huyền, đem mặt dán lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhìn Hứa Thầm bày ra vẻ mặt khó nhịn bất mãn, ánh mắt Cố Huyền dần dần trở nên thâm trầm, lẩm bẩm nói: “Tiểu Kỳ…”

“Không phải Tiểu Kỳ…” Hứa Thầm bất mãn nhìn hắn một cái, nói, nói xong cúi đầu hôn hôn khóe miệng của hắn, phát ra tiếng rên rất nhỏ.

Cố Huyền ngẩn người, thân thủ xoa gáy Hứa Thầm, gia tăng lực hôn.

Bởi vì bị hạ thuốc, thiếu niên trở nên dị thường chủ động, vươn ra đầu lưỡi liếʍ bờ môi của hắn, cũng ý đồ cạy ra môi hắn, Cố Huyền đột nhiên muốn trêu chọc Hứa Thầm, cố ý giở trò xấu mím chặt đôi môi.

Thiếu niên bên môi hắn lưu luyến thật lâu không có kết quả, có chút tức giận cắn môi dưới của hắn, Cố Huyền lại vẫn không nhả ra, Hứa Thầm đành phải từ bỏ, từ trên môi dời, trượt đến mang tai, ngậm lấy vành tai Cố Huyền.

Cố Huyền hít vào một hơi, nhưng chân chính dày vò chỉ mới bắt đầu.

Trong cơ thể khô nóng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, Hứa Thầm có chút khó chịu buông lỏng vành tai, đỡ vai hắn, khóa ngồi ở trên thắt lưng Cố Huyền, bắt đầu xé rách quần áo đối phương, áo sơ mi vốn mặc ờ trên người thiếu niên vì động tác mạnh bạo mà trượt xuống, lộ ra nửa người trên tiêm gầy trắng nõn.

Áo sơmi bị cởi ra, lộ ra l*иg ngực màu mạch nha, Hứa Thầm thân thủ ôm eo Cố Huyền, khiến thân thể mình gắt gao cùng đối phương dán dính, cảm giác khô nóng rốt cuộc biến mất, nhịn không được phát ra tiếng than: “Mát quá… Thoải mái…”

“Tiểu Kỳ, em có biết mình đang làm cái gì không?” Cố Huyền nhẹ nhàng nâng cằm hắn, cúi đầu chăm chú nhìn hắn.

Thiếu niên nhìn hắn, chớp mắt, bĩu môi: “Đã nói không phải Tiểu Kỳ!”

Cố Huyền buồn bực: “Vậy gọi là gì?”

“Gọi là gì?” Thiếu niên lặp lại lời nói, nghiêm túc nghĩ một chút: “Hứa Thầm, là Hứa Thầm, không phải Tiểu Kỳ.”

“Hứa… Thầm?”

Thiếu niên vừa lòng lộ ra nụ cười: “Đúng, Hứa Thầm.”

Cố Huyền tuy rằng không rõ vì sao hắn cứng rắn muốn mình gọi hắn là Hứa Thầm, thế nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Thầm, hết thảy đều trở nên không quan trọng.

“Kia anh gọi em là… Tiểu Thầm?” Cố Huyền sờ sờ mặt hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Tiểu Thầm… Vậy em biết anh là ai không?”

“Anh là ai?” Thiếu niên lộ ra biểu tình mê man, lắc đầu: “Không biết…”

Cố Huyền thất vọng, vươn tay đẩy Hứa Thầm ra một đoạn: “Không biết liền không tính …”

Không có thân thể mát lạnh tiếp xúc, cảm giác khô nóng ngóc đầu trở lại, Hứa Thầm lại vươn tay muốn đi ôm hắn, lại một lần nữa bị đẩy ra, như thế lặp lại vài lần, Hứa Thầm bĩu môi nhìn Cố Huyền, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Khó chịu lắm…”

“Vậy em nói xem anh là ai?” Cố Huyền tiếp tục ép hỏi.

“Anh… Em…” Hứa Thầm đầy mặt rối rắm: “Em… Không biết… Em không biết…”

Cố Huyền thở dài: “Nhớ kỹ tên của anh, Cố Huyền.”

“Cố Huyền…” Hứa Thầm lặp lại.

“Ừ.” Cố Huyền vừa lòng gật đầu: “Lại gọi một lần nữa.”

“Cố Huyền!” Hứa Thầm vừa nói vừa đánh tới: “Cố Huyền! Cố Huyền!”

“Rất tốt, nếu Tiểu Thầm ngoan như vậy, kia phải thưởng cho rồi.” Nói xong tay nâng mặt Hứa Thầm lên, cúi đầu hàm trụ miệng hắn.

Lúc này đây, Cố Huyền không ngăn cản, chỉ hơi mở miệng, chờ đợi thiếu niên chủ động thăm dò.

Đầu lưỡi khéo léo linh hoạt như con rắn thăm dò bên môi, sau đó từng chút một vói vào trong khoang miệng, dao động xung quanh, dừng trên đầu lưỡi Cố Huyền, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, tiếp đó nâng đầu lưỡi hắn, bắt đầu dây dưa.

Cố Huyền rầu rĩ cười vài tiếng, bắt đầu đáp lại sự dây dưa.