Nhiếp Chính Vương

Quyển 4 - Chương 63

Mấy ngày sau, Diêu Thư Vân sửa soạn hành trang xong xuôi, ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị đến Khúc Châu nhận chức.

Khí sắc vẫn cứ nhợt nhạt, song đứng trước cái mỏ liến thoắng kia thì quả là dễ bị bỏ sót.

Bản Vương đưa cho hắn hai vò rượu và rằng: “Cầm theo mà uống, đến Khúc Châu là không còn rượu ngon thế này đâu.”

“Oài ơi, đã không có rượu ngon lại chẳng có mỹ nữ, mấy năm này thật lắm gian truân.” – rồi vuốt cằm bảo: “Hay là bây giờ ta rước luôn một cô rồi mang người ta theo đến Khúc Châu nhỉ.”

Bản Vương rùng mình, lại thấy hắn nheo mắt, cười đến lả lơi, “Giỡn thôi, ngài biết hạ quan chỉ chung thủy với mình Vương gia thôi mừ.”

Lại nữa…

Bản Vương nhảy lên ngựa, chuẩn bị tiễn hắn ra ngoài thành.

Tuy tiễn quân nghìn dặm cũng phải tạ từ, nhưng đoạn đường này, Bản Vương vẫn muốn đi cùng hắn.

Trên đường, hắn không còn ba hoa chích chòe nữa, cũng chẳng biết có phải do khó chịu không, hay tâm trạng não nề, mà hắn buông rèm xe rồi không xuất hiện nữa.

Sau lưng, Hoàng Thành trang nghiêm mỗi lúc một xa, dải tường cao đôi bên cũng dần khuất dạng.

Phóng mắt nhìn xa, chỉ còn những thửa ruộng chạy dọc hai bên đường, và con đường thì quanh co xa lắc.

Chặng đường mà Diêu Thư Vân phải đi, hãy còn dài lắm.

Hắn vén màn lên, bước xuống xe ngựa, che miệng ho khan hai tiếng, “Đưa đến đây là được rồi.”

Bản Vương cũng xuống ngựa, vỗ bờ vai hắn, “Ngươi nhớ bảo trọng, cần gì cứ nói cho ta biết, lúc nào rảnh thì viết thư về.”

“Rồi rồi.” – hắn cười, mặt hãy còn xanh, “Ngươi cũng bảo trọng.”

“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, lòng vẫn chưa yên, “Thư Vân, bệnh tình của ngươi có cần —”

“Không lo,” – hắn đáp, “Đi khám rồi, đại phu bảo do lúc trước ta tích tụ tâm trạng thành tâm bệnh, sau này chỉ cần thư giãn, uống mấy thang thuốc điều trị là khỏi.”

“Vậy thì được.” – Bản Vương thu tay về, tầm mắt dừng trên miếng ngọc bội hắn đeo bên hông, thở dài khe khẽ, “Thôi đi sớm đi, kẻo đêm lại không có chỗ dừng chân.”

“Đi đây.” – hắn quay vào xe ngựa, cứ thế đi xa, không quay đầu lại nữa.

Lúc đó, bầu trời phía nam đỏ rực như bị thiêu đốt, như nhuốm máu, như phượng hoàng tái sinh.

Và xe ngựa của Diêu Thư Vân chìm vào giữa khung cảnh bao la mà hùng tráng ấy, mất dạng.

Như thể con người đó đã rời xa thế giới của ta rồi.

Bản Vương ngừng trông theo, lại thở dài đánh thượt.

*

Sau khi quay về thành, vì tâm trạng buồn bực mà muốn đến Nguyệt Hoa Lâu làm mấy chén giải khuây.

Vừa tới cửa đã thấy một thiếu niên đứng ở phố đối diện đang gắng sức nghển cổ nhìn vào bên trong.

Vẻ mặt thì do dự, nửa muốn vào mà không dám vào, nửa muốn bỏ lại chẳng nỡ đi, cứ dập dình bước tiến bước lùi, thỉnh thoảng lại nghển cổ trông theo.

“Tiểu Cửu?” – Bản Vương giật mình nhớ ra.

Đúng là thằng bé chạy nạn cùng Tô Dung ngày đó, thằng bé từng tặng Bản Vương miếng ngọc Dương Chi kia.

Lâu không gặp, nó đã cao lên nhiều, vì mặc bộ quần áo tươm tất mà nom ra dáng hẳn, là một thiếu niên rất có nét.

Thấy Bản Vương gọi, nó cũng giật mình, chạy vội ra chào hỏi: “Vương gia.”

“Ừ.” – thuận mồm trả lời, lại nhìn vào đại sảnh náo nhiệt yến oanh, Bản Vương trêu nó: “Sao, mới tí tuổi đã biết nhớ thương cô nương trong thanh lâu rồi hả.”

“Không.” – mặt nó đỏ hồng, “Ta không có nhìn cô nương.”

Bản Vương, “Thế nhìn ai?”

Giờ thì mặt nó biến thành màu đỏ sậm, lắp bắp: “Nhìn, nhìn ông chủ Bách Lý Trần.”

Bản Vương: …

Kể ra cũng tinh mắt đấy – Bản Vương nghĩ thầm. Trong lầu, mỹ nữ nhiều như mây, ai cũng muôn phần gợi cảm, nhưng tất cả cũng chẳng bằng một ông chủ Bách.

Cái chính là Tiểu Cửu mới mười bốn, mười lăm tuổi, nghĩ sao đã bày đặt không thích nữ nhi, chỉ thích một gã đàn ông.

Nhắc đến cái thói đoạn tụ này, dù sao cũng chẳng vẻ vang nổi.

“Mà kể ra thì sao ngươi lại biết Bách Lý Trần?” – Bản Vương tò mò hỏi.

“Chuyện này,” – nó gãi đầu gãi tai, “Cuối năm trước, lúc mấy anh em chúng ta đói quá mới liều đi trộm tiền của một vị thiếu gia, kết quả là bị người ta tóm được đánh cho một trận nhừ tử. Đúng lúc ông chủ Bách Lý Trần đi ngang qua, đã cứu lại cho chúng ta một ít tiền.”

Nói xong, nó cười ngại ngùng, “Trước giờ ta chưa thấy ai hợp với màu trắng bằng hắn, tay áo khẽ đưa, phiêu diêu như tiên, ôn hòa như ngọc, thanh nhã như sen. Ngày hôm đó, ta còn tưởng mình gặp thần tiên.”

Da gà da vịt nổi đầy người, Bản Vương bảo nó: “Bách Lý Trần có đẹp thật, nhưng hắn chỉ thích tiền thôi, bất kể ai cũng tiếp, ngươi muốn ngủ với hắn e là khó đấy.”

Mặt thằng bé đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi, ấp úng phân bua, “Ta, ta không muốn xúc phạm hắn, Vương gia đừng nói bậy.”

Bản Vương quàng vai nó bảo: “Nam tử hán đại trượng phu, thích là thích, sợ cái gì, vào với ta.”

“Không.” – nó giãy ra, lùi xa mấy bước.

Bản Vương nhìn nó, “Sao thế, định đứng đây nhìn trộm hắn tiếp à?”

“Không thì làm gì được,” – nó cười buồn, “Ta và hắn quá khác nhau, có thể ngắm nhìn từ xa là đủ rồi. Nếu hắn biết ta có suy nghĩ nhơ bẩn ấy, chỉ e là cả đứng xa ngắm nhìn, ta cũng không còn cơ hội nữa.”

“Nhơ bẩn? Thích một người thì nhơ bẩn à?” – Bản Vương nhíu mày.

Nó gợi ta nhớ đến Lăng Quang, hắn từng hỏi ta, “Thiên Tuyền, thân là tiên, sao ngươi lại sa đọa đến thế?”

Đến giờ Bản Vương vẫn không rõ, rốt cuộc yêu một người thì sai ở đâu.

Dù có được lặp lại, ta vẫn sẽ bỏ cả thân tiên để chạm vào hắn, dù có thịt nát xương tan cũng có sợ gì.

Nhưng giờ ta có muốn yêu cũng chẳng còn cơ hội, trong khi nó có lại chọn cách trốn trong bóng râm, chỉ vì sợ.

Nhìn nó, bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực.

Tiểu Cửu bị ta nhìn chăm chăm cũng mất tự nhiên, song không tránh, mà trực diện với Bản Vương, “Ta cũng không mãi thế này, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, cố gắng gầy dựng cơ nghiệp, sau đó sẽ thẳng thắn đến nói cho hắn hay, rằng ta thích hắn, khi đó dù hắn có chấp nhận hay không thì ít nhất cũng sẽ không còn ai chỉ trích rằng ta là hạng đũa mốc mà đòi chòi mâm son, ảo tưởng hão huyền.”

Bản Vương nhìn bộ quần áo tươm tất nó đang mặc, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Ta làm chân chạy việc trong một tiệm tơ lụa.” – dứt lời, nó sờ mũi, “Nhưng ta không làm sai vặt mãi. Một ngày nào đó, ta sẽ có cơ ngơi của riêng mình, sẽ trải rộng cơ nghiệp ra khắp non sông!”

Hoài bão quả là lớn, nhưng đối diện với đôi mắt kiên quyết của nó, ta chợt cảm giác ước mơ có hùng tráng mấy cũng không bằng kiên trì đến cùng.

Có lẽ, nó sẽ trở thành đệ nhất thương nhân từ trước đến giờ của Đại Yến ta cũng nên.

*

Rốt cuộc vẫn là một mình Bản Vương bước vào Nguyệt Hoa Lâu, bắt gặp ngay Bách Lý Trần đang dựa vào sau cửa nghe trộm cuộc đối thoại, ta hếch mày hỏi hắn, “Sở thích gì đây?”

“Nghe người ta thổ lộ với mình.” – hắn toét cười, “Cũng không tệ.”

Bản Vương: “Đứa bé kia —”

“Có tương lai,” – hắn nói, “Cố gắng mài dũa, sau này có thể trở thành nhân vật nổi tiếng đấy.”

Bản Vương: “Vậy ngươi —”

Bách Lý Trần: “Ta không thích oắt con miệng còn hôi sữa.”

Bản Vương: “Trẻ nhỏ rồi cũng phải trưởng thành.”

“Phải, trưởng thành cái loại ăn chơi hoang đàng,” – hắn lướt nhìn đám đàn ông hoang da^ʍ trong quán, “Đàn ông trên đời ai cũng thấy sắc nảy lòng tham, còn phụ nữ thì có ai không thấy sắc quên tình nghĩa. Ở đây lâu, thấy hết hư tình giả ý, đời này, ta đã quyết không cưới.”

Không ngờ Bách Lý Trần lại có cái suy nghĩ kỳ lạ đến vậy, “Nếu đã quyết độc thân cả đời, vậy cũng nên nói cho Tiểu Cửu hay, để nó đỡ nhớ thương ngươi vô ích.”

“Sao phải bảo?” – hắn bật cười, “Ngài không thấy nó nói đấy sao, nó muốn kiến công lập nghiệp rồi mới đến thổ lộ với ta. Nếu đã thế thì việc gì ta phải đả kích lòng tự tin của nó.”

Bản Vương: “Nói vậy là ngươi vẫn vì tốt cho nó?”

“Phải.” – hắn nhếch mép cười, “Dù sao ta cũng là người tốt mà.”

*

Đêm đấy, Bản Vương có hơi quá chén, Bách Lý Trần cũng rảnh việc đến ngồi tán gẫu với Bản Vương.

Rượu quá nửa, hắn chợt nói: “Vương gia, ngài có người trong lòng phải không?”

“Người trong lòng?” – Bản Vương ợ hơi, hỏi ngược lại: “Sao hỏi thế?”

“Tò mò thôi.” – hắn nói, “Ai chẳng biết Vương gia ngài là đoạn tụ, nhưng đã đoạn tụ lại không thương người tốt như Diêu Thư Vân ngay cạnh mình, vậy chứng tỏ là có người khác rồi.”

Bản Vương chững lại, “Coi vậy đi.”

Hắn nhăn nhó, “Coi vậy?”

“Đúng mà cũng không đúng.” – Bản Vương nốc thêm chén nữa, “Ngươi nói cảm giác thích một người là thế nào?”

“Thích á?” – hắn trầm ngâm một lát, đáp rằng: “Là không lúc nào không nhớ đi, vui khi người ấy vui, buồn khi người ấy buồn. Vì một nụ cười, ta có thể đánh đổi tất cả.”

“Là cảm giác như thế à…” – Bản Vương cười, “Vậy nếu ta không có cảm giác như thế với người kia. Ngươi nói xem, ta có người trong lòng hay không?”