Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 15: Lớn lên

Editor: Jesse Tran

Lúc tỉnh lại, đã là buổi tối.

Mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt vừa đỏ vừa sưng của mẹ. Mẹ vừa nhìn thấy tôi, lập tức ôm tôi, "Tô Xán ~ con làm mẹ muốn chết. Lúc đó con ngã xuống, bây giờ trong nhà này chỉ còn hai chúng ta. Con không thể có chuyện."

Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy miệng có đau một chút.

"Lúc con ngã xuống mặt đập xuống đất ạ?" Tôi nhìn gương mặt trong gương sưng vù. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thì ra mặt đập xuống đất lại có dáng vẻ kinh sợ như này, cả mặt sưng thành bánh màn thầu rồi.

Vẻ mặt mẹ tôi có chút lúng túng, "Đó là mẹ thấy con không tỉnh lại, nên tát con vài cái."

Tôi vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn bình tâm lại, quay người lại, hoá ra là như vậy."Mẹ à ~ mẹ xuống tay nặng quá đấy."

Mẹ tôi đột nhiên gào khóc, "Mẹ...... Không phải mẹ gấp qua sao? Người cha súc sinh của con, với con hồ ly tinh kia. Tô Xán, mẹ...... Mẹ chỉ còn con thôi." Nói xong che mặt khóc thút thít.

Thở dài, tôi nhớ được, khi đó cũng như vậy, mẹ tôi ngồi ở trong phòng khách khóc, tôi trở về phòng ngủ nhìn vách tường ngẩn người. Ngày thứ hai thi cấp ba, trong lòng không yên đi thi. Cả người vô tri vô giác.

Cười khổ một cái, vậy sao? Chuyện giống nhau, sẽ vẫn xảy ra sao? Khẽ cắn răng, tôi nhất định không chịu thua!

Đi tới, đứng ở bên cạnh mẹ tôi, ôm chặt lấy mẹ tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của bà, "Đừng khóc đừng khóc, mẹ, cha đi, mẹ còn có con. Những thứ mẹ bị cướp mất, con sẽ đòi lại từng thú một. Có được không?" Di3 nd da nl Âm thanh không tự chủ được mang theo chút lạnh lẽo.

Có lẽ là bị giọng điệu của tôi hù dọa, mẹ tôi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đẫm lệ, "Tô Xán ~ con sao vậy? Giọng nói u ám như vậy, con đừng làm mẹ sợ."

Tôi ngẩn người, rồi cười "Mẹ này, chỉ là gần đây con vào giai đoạn dậy thì, giọng nói hơi thấp một chút."

Mẹ tôi gật đầu một cái, "Ừm, cái này mới bình thường." Nói xong, tiếp tục ôm tôi khóc.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc của bà, đợi bà trấn tĩnh, nằm trên giường ngủ. Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã là 7 giờ rồi.

Lặng lẽ đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại: "Ừm? Vương Thuyết, tôi muốn hỏi thuê một luật sư tốt mất bao nhiêu tiền?"

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi kìm nén tủi thân, giả vờ như không làm sao: "Ba mẹ tôi ly hôn."

Đầu kia đột nhiên yên tĩnh, qua thật lâu, "Cậu đang ở đâu, tôi tới tìm cậu."

Lúc nhìn thấy Vương Thuyết, có vẻ như cậu ta gấp gáp chạy đến.

Tôi nhìn cậu ta, cười cười: "Vương Thuyết, tôi cảm thấy cậu như mặt trời vậy."

Vương Thuyết đi tới, dắt tay của tôi, "Đồ ngốc, cậu có chuyện, sao tôi có thể không ở bên cạnh?" Nói xong câu này, tôi không kiềm chế đcượ run rẩy một chút. Cảm thấy cậu ta đã hiểu lầm cái gì.

"Tôi nói thật đấy, tóc của cậu dựng lên như mặt trời, giống như bị giật điện vậy." Tôi đảo đảo mắt.

Cậu ta ngẩn người, cười bất đắc dĩ, "Vội chạy đến đây, bị gió thổi. Chỉ là xem ra, là tôi lo xa."

Đối mặt với cậu ta, "Là mẹ tôi ly hôn, không phải tôi ly hôn. Bây giờ rất bình thường." Nói xong còn rất phối hợp cười ha ha hi hi.

Vương Thuyết nhìn tôi, thở dài, cánh tay duỗi ra, ôm tôi, "Cậu nhất định rất buồn, không cần cười như vậy. Cậu như vậy, còn khó coi hơn cả khóc."

Tôi buồn bực. "Tôi chưa từng khóc, sao cậu biết còn khó coi hơn cả khóc?"

"Nhìn rồi, lần đầu. Trước mặt hiệu trưởng." Cậu ta nhàn nhạt nói.

Tôi =O=, hình như là có kia chuyện đó. Lần đó tôi dùng mù tạt để bày trò.

Nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi ôm lấy cậu ta, "Cậu không bao giờ cho tôi đường lùi."

"Cậu định làm gì?" Cậu ta buông tay ra, nắm tay của ta đi về phía trước.

"Mời một luật sư, bắt cha tôi đưa tiền nuôi dưỡng, nhà ở, tiền." nl 3 q uu ydo n Tôi cúi đầu, tính toán, bên phạm lỗi khi ly hôn sẽ bị bồi thường nhiều một chút.

Cậu ta sờ sờ tóc của tôi, tôi cảm thấy động tác này cực kỳ giống cách vỗ đầu chó.

"Nhất định phải mời luật sư sao? Không thể âm thầm giải quyết à?" Vương Thuyết hỏi.

Tôi lắc đầu, "Tôi không muốn gặp lại ông ta, một cái cũng không muốn nhìn."

Cậu ta thở dài, "Được, tôi giúp cậu thu xếp. Ba mẹ tôi quen biết người có thể giải quyết việc này." Cậu ta dừng lại, nhìn ta, trong đôi mắt có một thứ dịu dàng ấm áp.

"Cậu tìm tới tôi, tôi thật sự rất vui." Nói xong, khóe miệng của cậu ta từ từ nhếch lên, hiện ra nụ cười có thể làm ấm lòng người.

Tôi gật đầu một cái, đầu chui vào ngực của cậu ta, "Ôm ôm ~" lúc nói câu này, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Nếu như chuyện của cha tôi không thể ngăn cản được, vậy còn cậu? Cậu cũng sẽ rời tôi đi sao?

Trước khi trùng sinh, chúng tôi chưa từng bắt đầu. Sau khi trùng sinh, chúng tôi có thể bình yên sao? Nghĩ tới đây, nước mắt rơi xuống nhanh hơn.

Nước mắt rơi xuống làm tôi mờ mịt, ướt đẫm vạt áo của cậu ta.

Cậu ta vỗ vỗ lưng của tôi, "Không khóc ~ ngoan."

Tôi cau có: "Ai khóc. Đây là nước mũi, lạnh muốn chết." Nói xong còn rất chi là hùng hổ lấy áo sơ mi của cậu ta lau nước mũi. Lưu lại chất lỏng trông suốt.

Cậu ta nhìn áo sơ mi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Được, cậu không khóc. Biết cậu rất là mạnh mẽ. Được không?"

Tôi đập cậu ta một cái: "Hừ ~ cái này không sai."

Cậu ta cười cười, vuốt vuốt tóc của tôi, "Nghiêm chỉnh mà nói, sớm một chút cuộc thi. Ngày mai cuộc thi hảo hảo thi."

Tôi gật đầu một cái.

"Còn có......" Cậu ta dừng một chút, mặt tự dưng đỏ lên, "Cậu định thi trường nào?"

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu ta, không nhịn được cười phá lên."Tôi cảm thấy? Bé trai tốt nhất nên dè dặt một chút thì tốt hơn." die,n; da.nlze Nói xong, đột nhiên có cảm giác trả thù thành công.

Người bạn nhỏ ~ tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây. (Ý nói cong người sẽ thay đổi theo thời gian)

Lần này đến lượt cậu hỏi tôi thi trường gì.

Cậu ấy sững sờ, ngơ ngác nhìn tôi, trên mặt đỏ mặt một chút xíu rồi lại bình thường. Ánh mắt dính chặt vào một điểm có chút tan vỡ đau thương.

Thật sự không đành lòng, đưa tay siết chặt mặt của cậu ấy, "Ngốc à ~, không thể tưởng tượng nổi, cậu mang gương mặt như này dáng dấp như này đi rêu rao, tôi có thể yên tâm để cậu học khác trường với tôi sao?"

Nụ cười lập tức trở lại trên mặt của cậu ấy, cả người lại gần chặn môi của tôi, từng chút, nụ hôn dịu dàng lại có sự trừng phạt nho nhỏ.

Tôi ngây tại chỗ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một ấm áp ướŧ áŧ đưa vào, mang theo thăm dò vuốt ve nhàn nhạt.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, tôi nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ được giương lên.

Sáng ngày thứ hai, tôi rời giường từ sớm, soi gương, cả khuôn mặt hồng hồng, trắng trẻo hồng hào Ánh mắt kia, sáng long lanh. Trải qua ba năm rèn luyện kỷ luật cùng sự kiên trì bền bỉ, cả người tôi đã trở nên thon thả. Liếc nhìn lại, còn có một loại hương vị không nói ra được. l3iiqUUydd000n Quả nhiên, nhảy nhót cũng có thể khiến con gái phát ra một loại hormone, ừm ~ hormone quyến rũ người khác phái.

Thêm nữa mái tóc của tôi đã dài ra, trải qua ba năm đủ kiểu phương pháp đã sắp biến hóa thành Đại S rồi.

Tôi bĩu môi, trước kia theo đuổi rất lâu mùi vị lúc này đã trở lại. Chỉ là thấy thế nào, cũng không hài lòng. Soi gương làm mặt quỷ, ừm. Hôm nay thi xong phải đi cắt tóc.

Tôi chào mẹ, đeo cặp đi ra cửa.

Mới vừa đi ra cửa, dắt xe đạp từ trong nhà ra, liền nhìn thấy một người đang dựa vào tường. Cậu ấy nhìn thấy tôi, cười cười, ánh mắt sáng lên, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái khiến tôi như có hương bạc hà trong miệng

"Đi thôi, cùng đi." Nói xong, cậu ta bước lên xe đạp, quay đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn bóng lưng của cậu ấy, đột nhiên có một chút ấm ấp len lỏi. Cười, "Ừm ~ đi thôi."

Đón ánh mặt trời buổi sớm, chúng tôi cùng đạp xe tới trường học. Trong không khí, có vị bạc hà nhàn nhạt, nhẹ nhàng tươi mát, cả như mang theo chút ngọt ngào.

Cả người lập tức cũng thư thái theo.

Hít sâu một hơi, tự nói với bản thân, Tô Xán, cố gắng lên. Cuộc sống sau này vẫn còn rất dài rất dài.