Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 31: Mua quà

Thời gian vẫn cứ trôi nhanh như cún chạy ngoài đồng. Mới hôm nào tôi vừa tỏ tình với hắn thì bây giờ tôi đã là "bạn gái chính thức kiêm chị gái" của hắn một tháng rồi. Ngày hôm đó sau khi tỏ tình xong tôi tự tay xuống bếp nấu mì đãi hắn một bữa ăn thịnh soạn, kỉ niệm ngày đầu tiên quen nhau và hôm nay tôi lại phải bắt tay vào nấu mì xào kỉ niệm 1 tháng quen nhau (xin lỗi chị chỉ biết nấu các món mì gói). Nhiều lúc thấy tôi cũng sến súa lắm chứ bộ, vậy mà hồi trước mỗi khi tới mấy cảnh tình cảm ân ân ái ái tôi đều bỏ chạy vì nổi hết cả da gà. Lớn rồi mà còn "sửu nhi" lắm :v

Tất nhiên, quen nhau thì quen nhưng chuyện học hành vẫn trên hết. Vì tôi đã học lớp 12 nên chuyện học hành rất nặng nề. Vừa kiểm tra khảo sát đầu năm xong thì liền tiếp đó là mấy bài 1 tiết vài bài thi thử. Hắn cũng không khỏe hơn tôi bao nhiêu, cũng rất mệt mỏi. Thời gian gặp mặt trên trường rất ít, ngoài ra còn không được thể hiện tình cảm trước mặt mấy đứa bà tám trong trường nên chúng tôi cứ như hai người xa lạ. Còn ở nhà thì càng không thể nào. Chúng tôi giấu bố mẹ hết. Từ lâu bố mẹ luôn xem hắn là đứa con thứ hai của họ, là em trai của tôi. Nếu mà nói ra chắc bố mẹ tôi sốc đến độ vào bệnh viện luôn quá. Lần theo dõi trước của bố mẹ cho thấy họ không yên tâm rồi, đi chơi cũng khó. Hai đứa vừa về nhà là phải giả vờ cãi lộn chí chóe, uýnh lộn tơi bời để đánh lừa bố mẹ. Đến lúc ai về phòng nấy thì ôm nhau được một cái, cười với nhau được hai cái rồi thôi. Ở chung nhà mà còn khó khăn hơn những cặp đôi bình thường.

Tôi nhất quyết không tưởng tượng được mối tình đầu của mình lại khổ sở đến vậy. Cái này gọi là không "quang minh chính đại" này. Nhưng không sao cả, chỉ cần chúng tôi thật sự thích người kia, vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy nhau dù chỉ trong chốc lát, cảm thấy ấm áp khi ôm lấy đối phương thì tất cả mọi thứ coi như không quan trọng vì tôi hài lòng với những gì tôi đang có.

Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đây. Lát nữa vào lớp tôi sẽ có một bài kiểm tra 15' Lý - cái môn trời đánh hành hạ tôi mấy năm trời. Tay hắn đã lành nên mỗi sáng hắn đều chở tôi đi học rồi cất xe cho tôi, coi như đỡ tốn calo giành chỗ gửi xe rồi lại lấy xe. Sáng hôm nay cũng vậy, tôi ngồi đằng sau, đút hai tay vào túi áo khoác của hắn để giữ ấm, miệng lầm bầm đọc lại lý thuyết sắp kiểm tra. Hắn cũng biết điều im lặng hết mức có thể. Đến cổng trường, lúc tôi vừa bước xuống xe tạm biệt hắn, thì hắn liền quay qua nhe răng cười:

"Kiểm tra tốt nhá!"

"Ừ!"

Chà chà thật là một buổi sáng tốt lành, nên suy ra ngày hôm nay sẽ là một ngày vui thôi. Tôi cười không ngừng được lon ton chạy lên lớp. Con nhỏ Dĩnh Vy vừa nhìn thấy tôi thì liền chưng bộ mặt cực kì sầu khổ ra:

"Lát chỉ bài tui nha." - Câu nói kinh điển 1

"Nếu làm được thì chỉ." - Tôi trả lời, câu nói kinh điển thứ 2.

Quả thật hôm nay thật là hên nga. Kỷ niệm quen nhau mà hên như vậy thì ngày nào tôi và hắn cũng nên cũng kỷ niệm. Đề lý khá dễ, tôi ôn trúng tủ rồi, lần đầu tiên trong đời. Há há há, không những vậy tôi còn giúp đỡ được đứa bạn "có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu" Dĩnh Vy nữa. Kiểm tra xong là học hành gì tôi vất hết qua một bên, đến giờ quẩy.

Chống tay xuống bàn tôi nhìn nàng Dĩnh Vy ngập ngừng hỏi:

"Ê bà nếu mà kỉ niệm mấy tháng quen nhau á thì mình nên tặng cái gì?" - Aizaa cái này là tôi thật sự hết cách rồi nên mới hỏi Dĩnh Vy, con người đầy kinh nghiệm xem phim tình cảm Hàn Quốc và đọc ngôn tình.

"Quen nhau gì? Á à cô quen đứa nào, khai báo mau." - Dĩnh Vy vừa nghe tôi hỏi thì liền chồm qua chỗ tôi hỏi.

"Không có hỏi giùm con em họ thôi." - Tôi chối bay chối biến, kiên quyết giữ kín bí mật. Thật lòng xin lỗi bà.

"Ừm thật không đó?" - Nàng ta quả là một người đáng gờm.

"Thật mà tin tui đi." - Tôi chu mỏ làm điệu bộ dễ thương xúi dụ cô nàng.

"Hừm tặng đồ handmade đi." - Cô nàng chống cằm suy nghĩ.

"Không... à nhầm con em họ tui là trùm hậu đậu luôn không làm được đâu." - Tôi kịch liệt phản đối.

Tôi đối với handmade chỉ có tuyệt vọng, tôi đã thử làm vài món rồi nhưng phải nói là xấu đau xấu đớn. Đã vậy tôi cũng không có nhiều thời gian. Thật sự tôi rất là hâm mộ những người giỏi làm đồ handmade trên facebook lắm luôn, tôi ước gì mình bằng một nửa người ta là được rồi. Tôi mà làm cho hắn thì chỉ có nước bị hắn cười cho thối mũi.

"Làm đồ handmade nó mới ý nghĩa. Mà em bà làm có phải bà làm đâu mà lố quá vậy. Hậu đậu thì ráng tập là được rồi." - Dĩnh Vy nhíu mày nghi ngờ nhìn tôi.

"Thì thì... tui nói không được là không được. Mua đồ đi." - Tôi giãy đành đạch.

"Hết nói nổi cô, vậy mua áo sơ mi đi." - Cô nàng đành chịu thua sự quằn quại của tôi.

"Ờ vậy đi cho nhanh." - Tôi nhanh chóng đồng ý.

Nhắc đến áo sơ mi mới nhớ, ngoài đi học ra tôi chưa bao giờ thấy hắn mặc áo sơ mi cả. Không biết hắn mặc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc vuốt keo thì sẽ đẹp trai đến cỡ nào nhỉ? Tất nhiên sơ mi đồng phục đi học không thể so bì được. Tôi vừa suy nghĩ vừa chảy nước miếng, máu hám trai của tôi lại tăng như lên tăng xông.

"Nè con quỷ mơ mộng cái gì vậy?" - Dĩnh Vy thấy tôi lơ nàng thì quơ quơ tay trước mặt tôi.

"Hả? À lát nữa đi mua áo với tui đi." - Tôi giật mình quay qua nàng nói.

"Học xong á hả? Ờm cũng được, mà bà mua áo chi?" - Dĩnh Vy hỏi.

"Mua giùm con em" - Tôi giải thích cùn.

"Quan tâm em bà quá ha." - Nàng ta khinh bỉ.

"Hề hề" - Tôi cười nịnh bợ

"Lát nữa đi sao?"

"Bà chở đi. Xe tui Khải lấy rồi."

"Òm OK." - Nàng ta vui vẻ đồng ý.

Hì hì hôm nay tôi sẽ làm hắn bất ngờ. Quà cáp đã xong, chỉ còn một công việc cực kì khó nhằn nữa thôi "nấu ăn", hai chữ mà khi thốt lên có thể khiến tôi chao đảo té ngã.

_________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Sau khi tạm biệt hắn tôi trèo lên xe Dĩnh Vy, hai đứa phóng vù vù ra quán mà nàng Dĩnh Vy chỉ. Đó là một shop quần áo cho nam khá nổi tiếng. Cũng may là hôm nay tôi mang nhiều tiền. Gửi đồ ở quầy tôi vào bên trong shop. Đây gọi là thiên đường quần áo nam nhể? Quá trời quá đất luôn, sao mà tôi lựa cho nổi chứ trời. Quay qua nhìn con bạn định cầu cứu nhưng cô nàng đã biến mất từ lúc nào, ặc nàng bay đâu rồi. Tôi ngu ngơ nhìn xung quanh tìm kiếm. Thấy rồi nàng ta đang đứng ngay hàng áo sơ mi trắng, mắt sáng còn hơn sao. Không biết là tôi cần mua áo hay là cô nàng cần mua áo nữa.

Lọt tọt chạy đến chỗ cô nàng đang đứng tôi hỏi:

"Bà lựa giùm đi, tui không có kinh nghiệm."

Không cần tôi nói hết câu nàng đã vất một chồng áo vào tay tôi kêu tôi chọn cái đẹp nhất. Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng mà tôi thấy cái chồng áo này chẳng khác gì nhau cả. Sao mà tôi mù mịt quá vậy trời? Tôi căng mắt ra nhìn, căng não ra tưởng tượng hắn mặc áo nào sẽ hợp hơn, treo lại mấy cái áo hơi lòe loẹt, tay ngắn cũng loại ra, cuối cùng cũng tìm được một chiếc tôi thích nhất. Chiếc áo trắng được là thẳng băng tươm tất, đính vài chiếc cúc trên cổ áo. Chà hắn mặc vào sẽ đẹp lắm đây. Lựa áo cũng không khó như tôi tưởng tượng. Tôi giơ áo lên khoe cô nàng hỏi han:

"Đẹp hông?"

"Được á. Ê nhìn cái này coi đẹp hông?" - Cô nàng trả lời xong quay qua hỏi ngược lại tôi.

Tôi nhìn áo sơ mi xanh biển trên tay cô nàng gật gù. Đẹp thật đấy. Đúng là chuyên gia có khác. Màu xanh vừa phải không quá đậm cũng không quá nhạt, rất hợp cho thầy giáo đi dạy học. Thầy giáo... Tôi ngớ người:

"Nè đừng nói bà mua áo cho thầy Thiên nha."

"Con quỷ kì quá hà. Sao cái quỷ gì cũng biết vậy bà?" - Nàng ta bị tôi bắt được tim đen thì liên tiếp đánh vai tôi bộp bộp.

"Xớ. Đi giúp bạn bè mua đồ mà cũng ráng mua quà cho người ta nữa." - Tôi trề môi tỏ vẻ đau lòng.

"Giề? Không thèm đi chung nữa giờ." - Cô nàng lại giận dỗi.

"Thôi mà, tui biết lỗi rồi, xương xương nhiều."

Thật sự thì tôi vẫn không thể nào hiểu nổi mối quan hệ giữa thầy Thiên với con nhỏ này. Yêu đương thì tôi không chắc, mà là mối quan hệ bình thường thì còn lâu tôi mới tin. Điều tôi biết rõ nhất là Dĩnh Vy hẳn thích thầy Thiên nhiều lắm đây, con nhỏ này không phải vì mê trai thông thường đâu. Chỉ mong nó hạnh phúc thôi.

Lẽo đẽo theo Dĩnh Vy đi một vòng từ hàng này qua hàng khác tôi bỗng bị thu hút bởi một người phụ nữ đứng tuổi. Không phải vì cô ấy mang hàng hiệu, vàng bạc hay có sắc đẹp mặn mà gì, chỉ là tôi cảm thấy có chút gì đó thân quen nơi cô ấy, nhất là cái khí chất và khuôn mặt thanh khiết ấy. Nhìn theo hướng người phụ nữ đang dần đi xa, tôi nghiêng đầu nặn óc suy nghĩ xem đã gặp ở đâu nhưng đành bỏ cuộc giữa chừng.

Thội kệ đi, nên tập trung vào chuyên môn thôi. Đi ra quầy tính tiền, tôi yêu cầu gói quà giùm tôi. Lôi trong balo ra một tấm thiệp tôi đã chuẩn bị trước đó, ghi bao nhiêu điều sến súa đến nổi tôi đọc lên còn nổi da gà, nếu mà nàng Dĩnh Vy đọc được chắc nôn luôn. Vì thế tôi lén lút, đợi nàng quay qua chỗ khác liền nhét ngay vào gói quà đang gói. Cô thu ngân như hiểu được cứ nhìn tôi tủm tỉm cười, ôi ngại quá! Thôi tình yêu tôi sẽ vượt qua. Không biết cái tên đó có chuẩn bị gì cho tôi không nữa. Tôi mong đến tối quá!

______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________