Chuyển ngữ: Cực Phẩm
[Trời ơi, đây là cái tên quái quỷ gì thế?]
[Ha ha ha ha, điểu quân ha ha ha ha ha, không được rồi, để cho tui cười cái đã ha ha ha ha!]
[Có phải là hệ thống bị lỗi không? Có thể là Dior quân
(1)
đấy, chắc là quản lý của Thạch Phi đánh nhầm chữ!]
(1) Điểu đọc là /diǎo/. Dior là /dí ào/.
Mọi người tin chắc là ba ba Thần Phi có đẳng cấp cao sẽ không chọn tên thô tục như thế, nhất định là có sai lầm.
Lập trình viên Cát Cách không ở đây, Ma Vương không có cách nào nhắn tin xin giúp đỡ được, hắn đành phải gọi điện cho người bên bộ phận hoạt động xác nhận. Hôm nay bắt đầu thi đấu, người của bộ phận hoạt động đều tăng ca, nhanh chóng đã có người bắt.
“Không sai, đây chính là tên mà tổng tài đặt, cứ mạnh dạn dùng đi.” Chị gái bên đó an ủi hắn.
“…” Ma Vương cúp điện thoại, bốn người bên kia cũng trố mắt nhìn nhau, 囧 một lát, cười ha ha một tiếng, “Được rồi, điểu quân thì điểu quân, tên này cũng đủ ngưu bức rồi. Nếu là tên do ba ba Thần Phi ban thưởng thì đương nhiên sẽ không giống bình thường rồi, lên nào anh em!”
[Điểu Quân – Hắc Sắc Chiến Thần: Lên lên lên, phải thắng để cho đối phương quỳ gọi tên tôi!]
[Điểu Quân – Bad: Hu, lúc về nhà phải nói với mẹ tôi làm sao đây, mẹ ơi, con lại đi thi đấu rồi, chính là thuộc chiến đội điểu quân đó…]
Đang nói chuyện thì sân thi đấu bắt đầu mở. Phần trước là thi đấu với đối thủ được chọn ngẫu nhiên, đánh hết ba trận nhưng không có giới hạn về thời gian, theo tỷ số thắng mà quyết định. Mười đội đứng đầu sẽ tiến hành đấu loại tiếp.
Vòng đầu tiên là bối cảnh thời đại đồ đồng.
Cát vàng phủ kín trước mắt, đao thương kiếm kích bằng đồng chồng chất đầy đất. Phải lấy đủ nguyên liệu để đúc chiến hạm ngay tại đây, nguyên liệu của thời đại đồ đồng chính là những đồ đồng đen. Mọi người đều bị áp chế ngang cấp nhau, bắt đầu lại từ đầu.
Hai bên gặp mặt thì sẽ chào hỏi nhau trước.
[Thanh sơn
(núi xanh): Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu
(2), chúng tôi là chiến đội Thanh Sơn, xin chỉ giáo cho!]
(2) Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: Núi xanh còn đó nước vẫn còn chảy.
[Điểu Quân: Xin hãy dùng thơ đọc tên của chúng tôi, cảm ơn!]
[Thanh Sơn: …]
Tiêu Tê thật sự xem không nổi nữa, tắt live stream ngẩng đầu tìm Trương Thần Phi nhưng lại không thấy hắn. Trong phòng khách trống rỗng, chỉ có cún con đang phơi bụng ngủ trên thảm.
Không biết khi nào trên người đã có thêm một cái chăn mỏng, Tiêu Tê bỏ chăn ra đi lên lầu tìm hắn. Đèn trong thư phòng sáng rực, Trương đại soái đang đọc sách, là một cuốn “Binh pháp” dày cộm.
“Sao anh lại đi đọc binh pháp làm gì?” Tiêu Tê thử tìm hiểu một chút về suy nghĩ của quân phiệt Trương tiên sinh.
“Trước kia tôi là một thô nhân, không hiểu mấy cái này, đến lúc thật sự phải đánh giặc thì mới biết được việc đọc sách quan trọng cỡ nào.” Vươn tay ôm lấy tiểu kiều thê, đặt cậu ngồi lên bàn, “Lại đây, em cũng đọc sách nhiều, nói cho tôi nghe một chút xem ‘Mỹ nhân kế’ là gì?”
Tiêu Tê trợn trừng mắt, đây rõ ràng là một cái vấn đề không có ý tốt, cậu sẽ không bị mắc lừa: “Em đọc sách nước ngoài, không hiểu mấy cái này.”
“Em không hiểu? Vậy để tôi nói cho em nghe, em nghe thử xem có đúng không.” Trương Thần Phi cười hắc hắc, mở sách đặt trên bàn, nghiêm túc nói, “Lấy ví dụ từ ba em, ông ta muốn lấy miếng đất ở thành Nam để xây nhà máy nhưng cướp không được với Lý gia nên đưa em tới làm ấm giường cho tôi. Tôi làm đến hài lòng sẽ phái một trăm binh lính đến cướp đất đưa lại cho ông ta.”
Tiê Tê: “….” Cậu nhảy xuống bàn tính đi luôn nhưng lại bị quân phiệt khoẻ như trâu bắt lại, đặt trên đùi.
“Xem cái da mặt mỏng của em này, mới nói vài ba câu đã chịu không nổi rồi à?” Trương Thần Phi càng hưng phấn hơn, lại gần cọ cằm cậu, “Tôi vẫn còn chưa nói hết đâu, một kế này gọi là ‘Đảo khách thành chủ’, chính là lúc hai chúng ta ở trên giường, em vốn ở dưới nhưng khi vui vẻ thì lại trèo lên trên tự mình động… Ai da, bảo bối, cái này không được nhéo bậy, nhéo hư thì nửa đời sau em phải thủ tiết đấy, úi da!”
Náo loạn một hồi đến lúc đi ngủ, đại soái mới vừa đọc binh pháp khiến cho tâm bình khí hòa nên quyết định tiến hành từng bước một, sẽ không gấp gáp giống như hôm qua nữa. Lúc đang đắp chăn tơ ngỗng nói chuyện phiếm thì không dấu vết mà kéo tiểu kiều thê ôm chặt vào lòng, để cho cậu từ từ thích ứng.
Đương nhiên là Tiêu Tê không hề có gì chống cự lại với việc ôm ấp của ông xã, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhắm mắt ngủ, mơ mơ màng màng nghe được một câu “Ngày mai tôi cho em cơ hội lại mặt thuận lợi vui vẻ”, nghĩ là mình nằm mơ nên không để ý nữa.
Hôm sau tỉnh lại, thấy Trương Thần Phi đang tích cực chuẩn bị quà cho ba vợ thì mới biết được hắn nghiêm túc. Quy củ trước đây là ngày thứ ba sau khi kết hôn thì sẽ dẫn vợ về nhà.
“Về nhà làm gì! Em là đàn ông chứ không phải phụ nữ… Phi, hai chúng ta kết hôn cũng bảy năm rồi, quay về phải nói với ba em làm sao đây?” Hôm nay trong công ty còn một đống việc phải làm, sáng sớm thế này thì lão gia tử cũng đến Kiêu Dương rồi, đi về cũng không gặp được. Nếu như Trương Thần Phi lại nói ra lời kịch gì thì tình cảnh đó nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Tuy nói đã là dân quốc nhưng vẫn phải tôn trọng giá trị truyền thống. Thật ra là về nhà tôi cũng được, nhưng nhà tôi chỉ còn một ngôi mộ thôi, không có chỗ ăn cơm.” Trương Thần Phi lấy ra hai hộp xì gà, hơi sững sờ một chút.
Hộp thứ nhất là bị hắn lôi ra cắn một cây, không đưa đi tặng được. Sau đó thì lúc đấu giá không mua được nên Trương Thần Phi nhờ một người ở nước ngoài mua giùm một hộp, lúc nhận được thì bị Tiêu Tê lôi ra lãng phí một cây. Nhìn thế này thì chắc chắn là không có hộp nào có thể dùng được.
Tiêu Tê thở dài, lấy một cây từ trong hộp thứ nhất bỏ vào chỗ trống trong hộp thứ hai, giơ tay lên gọi điện cho Tiêu Tá Nhân.
“Thần Thần nói muốn về nhà thăm ba à. Ban ngày bận lắm, đến tối hai đứa đến đây đi.” Cũng may Tiêu Tá Nhân không hồ đồ, trực tiếp từ chối đề nghị hồi môn sáng sớm của muốn trở về, nói là khi nào tan tầm rồi đến.
“Sao em lại thông minh như thế chứ! Không hổ là đã từng đi nước ngoài!” Trương đại soái cầm một hộp xì gà hoàn chỉnh, vô cùng vui vẻ, việc này bớt được việc hắn sai người đi mua.
Tiêu Tê không để ý tới hắn, tự mình cầm lấy hộp xì gà nguyên vẹn cất đi, mất công đến lúc Trương Thần Phi bỗng nhiên cao hứng quá lại lấy ra cắn, đến lúc đó thì buổi tối lại tay không về nhà. Hôm nay không đến Thạch Phi được, bên Ba Tiêu có một cuộc họp quan trọng.
Hạng mục phim mua lại từ Mỹ đã hoàn thành, bây giờ đang chiếu từ từ ở trên đài, danh tiếng cũng không tệ lắm, kiếm đủ danh tiếng nhưng lợi nhuận lại không được như mong muốn cho lắm.
“Căn cứ vào số liệu điều tra thì số lượng người xem phim này có đến 80% là người trẻ tuổi. Mà những người xem khác thì trải rộng ở các độ tuổi, muốn thu được lợi nhuận cao trong một khoản thời gian ngắn thì hơi khó.” Bộ thị trường tổng kết lại.
Điều này có thể là liên quan đến việc người Châu Á nhìn người Âu Mỹ, người có chút lớn tuổi thì không quen nhìn lắm. Phim Mỹ làm thành phim dài tập còn được, bởi vì nội dung của nó khá thích hợp với việc xem lại nhiều lần.
“Bên phía Video Đại Nhãn đề cử một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, số lượng người xem rất khả quan. Cho nên chúng tôi tính là đến quý sau sẽ tiến cử bộ này.” Không dám nhắc lại số lượng kia nữa, bộ thị trường đề nghị tiến cử một bộ khác.
Tiêu Tê đã xem qua báo cáo lợi nhuận, thật ra cũng hoàn toàn nằm trong dự tính. Đây là một kế hoạch dài, vốn cũng không có ý định sẽ thu lại được một khoản lợi nhuận cao trong vòng một thời gian ngắn. Bên bộ thị trường sốt ruột là do hướng đến thành tích sáu tháng cuối năm, cái đó sẽ giúp bảo vệ tốt tiền thường.
Hai ngón tay gõ trên bàn, trong phòng họp yên đến độ kim rơi cũng có thể nghe.
“Tiến cử phim của Nhật đi, đây vốn là kế hoạch của sang năm, bây giờ cũng đăng báo rồi, muốn đăng tin thì nhanh nhất cũng phải đến mùa xuân.” Tiêu Tê hạ giọng nói, “Lợi nhuận không được thì phải điều chỉnh phương án marketing ngay, cứ trông đợi vào việc mua dự án mới thì bao giờ mới có lợi nhuận được?”
Vừa nói xong đã khiến giám đốc marketing và giám đốc thị trường đổ mồ hôi trán, mọi người cứ tưởng là tổng tài sẽ trừ tiền thưởng của bọn họ, ai ngờ Tiêu Tê lại đồng ý phương án tiến cử phim của Nhật. Đây là một cơ hội cho bọn họ bù đắp lại cơ hội nhận tiền thưởng cuối năm.
Mọi người vui mừng khôn xiết, tập trung tất cả sức lực đi chọn phim hay.
“Hình như gần đây tính tình của tổng tài được hơn lúc trước đấy.” Tổng giám đốc marketing nhỏ giọng nói, “Khiến cho người ta cứ như tắm gió xuân ấy.”
“Có à?” Giám đốc thị trường bị giáo huấn mỗi ngày bày ra vẻ mặt đau khổ, cũng không hề cảm giác được chuyện này, đây vốn chính là phong cách làm việc của Tiêu Tê, “Không phải ông giống như Trương tổng chứ, nhìn khuôn mặt đẹp trai đó nên bị chửi cũng vẫn thấy vui vẻ?”
“Biến biến biến, tôi đây là thẳng nam đó nhé!”
Bận rộn cả ngày, đến buổi tối tan việc, Trương Thần Phi tự một mình lái xe tới đón cậu. Lại mặt thì không nên dẫn binh đến hù ba vợ.
Mẹ Tiêu lại đến chỗ khác quay phim, trong nhà chỉ có ba Tiêu và người giúp việc. Hai người đã lâu không về nhà nên Tiêu Tá Nhân rõ ràng rất vui vẻ, nói đầu bếp làm món thịt quay mà Tiêu Tê thích ăn.
Buổi tối mà ăn thịt quay không tốt cho tiêu hoá lắm, nhưng đây là một mảnh tâm ý của ba nên Tiêu Tê cũng không tiện nói cái gì. Nhưng thật ra Trương Thần Phi không cố kỵ gì, tuỳ tiện ngồi trên ghế: “Dạ dày của Viêm Viêm không tốt, đầu tiên là phải nấu cho em ấy một chén canh trước đã, làm cha mà… Ưm…!”
Tiêu Tê nhét một quả mận vào miệng hắn, chỉ vào đao võ sĩ trên kệ để nói sang chuyện khác: “Trước đây con chưa thấy qua cây đao này bao giờ.”
Trương Thần Phi nhìn sang theo tay của tiểu kiều thê thì nhìn thấy một thanh trường đao theo phong cách Nhật Bản, lấy quả mận trong miệng ra, hơi nheo mắt lại, “Đây là katana đúng không?”
“Ừ, là katana.” Ba Tiêu lấy đao đến cho Trương Thần Phi xem, “Hôm bữa có một lão bằng hữu tặng.”
Trương Thần Phi nhận lấy cây đao kia cẩn thận nhìn một cái, im lặng không nói đặt trở lại.
Ăn xong cơm tối, trên đường về nhà, tâm tình của Trương đại soái rất nặng nề: “Đừng nên cho ba em tiếp xúc với người bàn kia nữa, bây giờ tình thế khẩn trương, tiếp xúc với người của Nhật không có lợi.”
“Hả?”
“Quân đội của Nhật đang muốn tiến vào Hoa Đông.” Cho là tiểu kiều thê không biết quan hệ lợi hại trong này, Trương Thần Phi nghiêm túc nói đạo lý với cậu. Tồn vong của dân tộc không phải là chuyện đùa.
Bây giờ trong nước đang là tình hình quân phiệt hỗn chiến, có mấy quốc gia đang rình như sói. Hăng hái nhất trong đó chính là Nhật, bây giờ Điểu quân đã lớn mạnh, tạm thời có thể bảo vệ an toàn cho mười ba tỉnh Hoa Đông. Những tỉnh có binh lực yếu đã tràn ngập nguy cơ.
Về đến nhà, Trương Thần Phi ôm tiểu kiều thê ngã lên nệm nhung thiên nga, vạch áo sơ mi trắng ra. Thấy katana thì bắt đầu phiền não, khiến cho hắn nóng lòng biến Tiêu thiếu gia thành người của mình, để khiến bất an không rõ này yên tĩnh lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Làm em!”
“Không được.” Tiêu Tê đẩy hắn ra, vẫn còn chưa tắm, trên người vẫn còn mùi thịt quay, “Đi tắm cái đã.”
“Tắm? Nói giỡn à, Trương Đại Điểu ngày đi mấy quả núi mà cũng không cần tắm đây.” Trương Thần Phi cười khẩy, bắt tiểu kiều thê ôm vào lòng, giữ cằm cậu, “Em có biết hành động từ chối tôi năm lần bảy lượt gọi là gì không?”
Gọi là gì? Tiêu Tê nghiêm túc suy nghĩ một chút, cố gắng nghĩ một câu mà ông xã ở trong thời dân quốc có thể hiểu được để khuyên hắn đi tắm: “Phản kháng lại áp bức của quân phiệt bẩn thỉu!”
/Hết chương 82/