Mẹ em nói quá nhỏ hai chúng ta chăm sóc không tốt, quá lớn thì lại mất đi niềm vui nuôi trẻ nhỏ, mẹ nói một tuổi rưỡi là tốt nhất.” Bách Đồ ngẩng đầu nhìn Lương Tỳ, hỏi, “Anh thấy sao?”
Lương Tỳ nhìn cậu cười ngọt: “Nghe lời em.”
Bách Đồ đôi mắt cong cong, ở trong cột độ tuổi điền “1.5”, lại hỏi: “Là con trai hay con gái? Cũng nghe em sao?”
Cậu thích con trai, Lương Tỳ lại thích con gái.
Lương Tỳ ở bên cạnh cọ cọ, cằm đặt trên vai cậu, thương lượng: “Nếu không đừng chọn, cứ xem duyên phận... Xem như em mang thai sinh con, sinh ra cái gì chúng ta nuôi cái đó.”
Bách Đồ: “...”
Cuối cùng cậu vẫn nghe Lương Tỳ, không có điền vào ô giới tính.
Lương Tỳ ngồi xuống, chăm chú nhìn tờ giấy điền thông tin lần nữa, nói: “Aiz, vợ, điền xong cái này, còn phải làm thủ tục gì khác không?”
“Đây là thủ tục cuối cùng rồi.” Bách Đồ nói, “Bây giờ chỉ chờ bọn họ đưa đứa nhỏ tới là xong.”
Hai người không hẹn mà cùng ngả lưng ra sau, dựa lưng lên ghế sofa nhẹ nhàng thở ra.
Hai người bọn họ ba năm trước đã làm xong thủ tục di cư, nhận được giấy hôn thú, từng trình đơn xin con nuôi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối, đủ loại lý do, nào là người ở nước ngoài di dân tới, là hôn nhân đồng tính, thời gian kết hôn quá ngắn, không làm việc tại nước đó... Mãi cho đến lần này, bọn họ rốt cục mới được chấp nhận.
Hai người đợi đến mức kích động bỏ hết công việc chạy tới, lại lần thứ hai gặp phải phúc thẩm[1] rườm rà, kiểm tra sức khoẻ, gặp mặt nói chuyện, ba lần phúc thẩm... Giằng co nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành hết quá trình, đến một bước cuối cùng.
[1] thẩm tra lại
Sau khi trình tờ thông tin cuối cùng, hai người rất nhanh nhận được câu trả lời: Cả hai Viện tổ chức phúc lợi tại thủ đô của nước R đều không có độ tuổi nhi đồng họ cần, họ phải sang Viện tổ chức phúc lợi thành phố khác tìm, vì cũng phải qua kiểm tra sức khoẻ và đợi các thủ tục tất yếu, bọn họ chậm nhất thứ 7 này sẽ được nhìn thấy đứa nhỏ.
Bách Đồ còn có thể chờ, đoàn phim có thể quay phần diễn của người khác trước, nhưng chương trình của Lương Tỳ lại không chờ được, anh có nói với đài truyền gia đình có chuyện gấp, tạm ngưng quay hai tập, trước khi quay mấy tập truyền hình, show giải trí thực tế còn có truyền thống quay một tập số đặc biệt, tập truyền hình cũng chỉ có thể ngừng truyền bá. Tổng đạo diễn tổ tiết mục một ngày gọi hơn 17 cú điện thoại cho Lương Tỳ, còn kém xíu nữa vượt biển tự mình rước anh về.
Cuối cùng Lương Tỳ chỉ có thể về nước trước quay chương trình, để Bách Đồ một mình ở lại chờ đón đứa nhỏ.
Bởi vì múi giờ chênh lệch, rạng sáng thứ bảy giờ Bắc kinh, Lương Tỳ đặt chuông báo thức thức dậy, gọi điện thoại cho Bách Đồ.
“Vợ.” Anh vô cùng mong chờ hỏi, “Em sinh con trai hay con gái?”
Bách Đồ: “... Con trai.”
Lương Tỳ hy vọng có đứa con gái rơi vào khoảng không, bất quá anh vẫn rất vui vẻ: “Vậy con của chúng ta mập hay ốm? Có đáng yêu không? Là con lai hay Hoa kiều?” Lúc hai người họ làm đơn có nói rõ hy vọng đứa nhỏ có thể là Hoa kiều hoặc huyết thống Châu Á.
Giọng Bách Đồ vô cùng nhỏ: “Là con lai, mẹ là người Trung Quốc.”
Lương Tỳ rất hài lòng, lại có chút kỳ quái hỏi: “Nó ngủ rồi? Em sợ đánh thức nó? Ai nha, mau chụp cục cưng của chúng ta một tấm gửi cho anh xem đi.”
Bách Đồ trầm mặc mấy giây, nói: “Lương Tỳ, trung tâm nhận con nuôi nhầm rồi, đưa tới đứa bé này...”
Lương Tỳ lập tức sốt ruột: “Không khỏe mạnh? Có vấn đề gì? Nghiêm trọng không?”
“Không phải, rất khỏe mạnh.” Bách Đồ khó xử nói, “Trung tâm nhìn nhầm số lẻ, đứa bé được đưa tới không phải một tuổi rưỡi... Là mười lăm tuổi.”
Lương Tỳ: “...”
Trung tâm nhận con nuôi, người phụ trách thương lượng với Bách Đồ không thạo tiếng Anh, mà Bách Đồ lại không biết nói tiếng R, cậu tìm một du học sinh người Trung ngay tại đó phiên dịch, nhưng vì là học sinh nên khi giao tiếp với tổ chức của chính phủ vô cùng rụt rè, thương lượng cả buổi cũng không có kết quả.
Bách Đồ nghe người phụ trách nói huyên thuyên cả buổi mà chẳng hiểu gì, đầu đau khủng khϊếp. Quay đầu nhìn lại, cậu bé con lai 15 tuổi ngồi ở bên cạnh cúi đầu, các ngón tay trên hai bàn tay cứ xoắn vào nhau, mặt đầy vẻ ẩn nhẫn.
Trong lòng Bách Đồ lộp bộp một tiếng, cậu chỉ vội vã giải quyết sai lầm mà không để ý đến tâm trạng của đứa nhỏ này. Cô nhi lớn tuổi rất khó được gia đình nào nhận nuôi, đứa bé trai này rất có thể là lần đầu tiên gặp phải tình huống bị gia đình nhận nuôi trả về thế này.
Lương Tỳ lòng như lửa đốt lập tức bay sang, vừa mới vào phòng khách sạn, Bách Đồ liền nói cho anh biết: “Trung tâm một mực nói bọn họ không sai, nhưng có thể cho chúng ta một cơ hội trình đơn nữa, nhưng trước khi được duyệt, chúng ta tạm thời làm papa Ian.”
Lương Tỳ: “...”
Ian chính là đứa bé con lai vô tình được ông trời sắp đặt cho bọn họ, cậu ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Lương Tỳ.
Lương Tỳ cảm thấy, ánh mắt của cậu bé này không quá giống một đứa nhỏ 15 tuổi.
“Ba của em ấy là người nước R, mẹ là người Trung Quốc.” Bách Đồ kéo Lương Tỳ sang bên cạnh, nhỏ giọng giải thích, “Ba mẹ em ấy ba năm trước bị tai nạn máy bay, em ấy sống ba năm trong tổ chức phúc lợi xã hội, vẫn không đợi được cơ hội nhận nuôi.”
Lương Tỳ cau mày nói: “Trung tâm này là cố ý nhìn sai số lẻ, muốn đem vấn đề nan giải tặng cho chúng ta thì có.” Anh hết sức tức giận, oán hận chửi tục một câu.
Ian nhìn sang hướng hai người họ, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Anh nói nhỏ thôi.” Bách Đồ vội la lên, “Em ấy biết tiếng Trung, nghe hiểu anh nói gì đó.”
Lương Tỳ so với cậu còn sốt ruột hơn: “Vậy làm sao bây giờ? Mấy trung tâm khác chúng ta đã lĩnh giáo hết rồi, giờ xin thêm một lần, thời gian chờ phê duyệt nói không chừng tiểu tử này đã thành niên rồi.”
Bách Đồ cũng rất xoắn xuýt, nhưng cậu không muốn tổn thương cậu bé con lai vô tội kia.
Lương Tỳ còn muốn nói gì đó, Bách Đồ sợ anh lớn tiếng, đẩy anh vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Anh trước đừng có gấp, nghe em nói, em cảm thấy không bằng như vậy...”
Lương Tỳ lại đột ngột sáp tới hôn cậu, còn đem đầu lưỡi duỗi vào.
Thật lâu sau đó hai người mới tách ra, Bách Đồ bị hôn đến nhũn ra, cũng quên mất chuyện tính nói vừa rồi, trở mình trừng mắt nhìn Lương Tỳ, chỉ là mềm nhũn không có chút uy hϊếp nào.
Lương Tỳ ở trên eo cậu nhéo một cái, nói: “Em còn trừng anh? Anh thừa biết em lại mủi lòng rồi, muốn đưa nó theo đúng không? Anh không đồng ý!”
Hai ngày sau, Lương Tỳ cùng Bách Đồ về nước, còn dẫn theo một cái đuôi nhỏ tên Ian.
Lương Tỳ rất nghẹn khuất, lúc trước theo đuổi Bách Đồ chỉ thiên thề sau này chuyện gì cũng nghe theo Bách Đồ, hiện tại thật sự là lấy đá đập lên chân mình.
Bách Đồ ngược lại cũng không phải thật chấp nhận được đứa con lớn như vậy, chỉ có điều theo như lời Lương Tỳ nói, đợi đơn tiếp theo được phê duyệt, nói không chừng Ian đã thật sự trưởng thành, luật pháp nước R đến 16 tuổi sẽ là người trưởng thành. Bọn họ hiện tại dẫn Ian về, dù sao cũng chỉ ở chung một năm, xem như làm phúc lợi xã hội.
Ian rất mẫn cảm, cũng rất nhạy cảm, cậu rất thân thiết và lấy lòng Bách Đồ, còn đối với người không thích mình là Lương Tỳ thì sắc mặt không chút thay đổi, thậm chí còn bày ra chút địch ý.
Điều này làm cho Lương Tỳ càng thêm chán ghét.
Ở trên máy bay, Bách Đồ uống nước ép cam, vừa uống hai hớp thì nhìn thấy đôi mắt trông mong tha thiết của Ian ở bên cạnh, Bách Đồ liền đem ly nước ép của mình đổi với ly Coca của hắn.
Không biết có phải là do Lương Tỳ nhạy cảm hay không, anh cảm giác lúc Ian uống ly nước ép đó, cố tình chuyển đến chỗ dấu môi Bách Đồ vừa uống lúc nãy, vô cùng thỏa mãn uống nước cam, không giống uống đồ uống... Mà cứ như cố tình hôn gián tiếp Bách Đồ.
Lương Tỳ tức điên lên, mới 15 tuổi! Lông còn chưa đủ dài biết không!
Sau khi về nước, Bách Đồ cơ bản rất ít khi ở nhà, cậu bàn giao nhắn nhủ một số chuyện cho Lương Tỳ, rồi lập tức chạy tới đoàn phim.
Lương Tỳ đành phải ở nhà một mình cùng với cậu con nuôi mới xuất hiện.
À, không phải một mình, còn có Cầu Cầu và Elise.
Cầu Cầu là chú chó ngốc manh, chưa đầy một lát đã thân quen chơi đùa với Ian, may mà Elise cao lãnh trước sau như một, bằng không Lương Tỳ sẽ bị tức chết.
Trước đó chuẩn bị kỹ càng một đống đồ dùng cho trẻ con bây giờ lại không có chỗ dùng, anh dọn dẹp qua loa rồi nhét vào trong kho.
Ian cũng không chủ động nói chuyện cùng anh, đến giờ cơm, Ian tự động tới nhà bếp cạch cạch cộp cộp một hồi, bưng ra hai dĩa mỳ ý thịt bằm, không rên một tiếng tự mình ăn hết một dĩa, ăn xong lại im lặng trốn vào trong phòng.
Lương Tỳ lén nếm thử một miếng, tay nghề của tiểu tử này đúng là không tệ... Không, nhất định là vì thịt bằm Bách Đồ mua vốn dĩ đã ngon.
Hôm sau, Lương Tỳ dựa theo bàn giao của Bách Đồ, dẫn theo Ian đến Trường Quốc tế làm thủ tục nhập học, trường này có ký túc xá, không có việc gì làm thì cả học kỳ không trở về nhà cũng là chuyện bình thường.
Lương Tỳ cảm thấy được giải thoát rồi, xong xuôi thủ tục liền vui vẻ trở về nhà.
Hơn nửa tháng sau, Bách Đồ quay phim xong, một thân mỏi mệt trở về.
Lương Tỳ hư không tịch mịch như được đại xá, đủ loại chân chó đủ loại hầu hạ.
Cầu Cầu và Elise đã nắm bắt được kỹ năng giả mù đúng thời điểm, làm ổ trên giường của mình không ai phát hiện.
Bách Đồ bị giày vò mềm nhũn như một bãi bùn, Lương Tỳ lại ăn no thoả mãn, còn như hồ dán ôm vợ thè lưỡi liếʍ khắp nơi, Bách Đồ đột nhiên hỏi: “Anh có tới trường thăm Ian không? Em ấy sinh hoạt đã quen chưa?”
Lương Tỳ suýt chút nữa quên mất còn có người tên Ian, giờ Bách Đồ nhắc tới, có chút chột dạ.
Bách Đồ nhìn anh như vậy là đã hiểu, cũng lười tranh cãi với anh, nói: “Được rồi, ngày mai em đi thăm em ấy.”
Lương Tỳ không vui, đột nhiên nói: “Anh cũng đi.”
“Anh đi làm gì?” Bách Đồ nói, “Anh lại không thích người ta.”
Lương Tỳ nghĩ thầm, chính vì không thích nên mới đi theo.
Hôm sau đến trường học, Ian nhìn thấy hai người họ thì mắt sáng ngời, vui vẻ chạy tới, dùng âm thanh đặc thù của thiếu niên gọi tên: “Bách Đồ ca ca.”
Lương Tỳ lập tức tức sùi bọt mép, ca ca con mẹ nó chứ, không phải nên gọi papa sao?!
Bách Đồ lại không để bụng, Ian nếu thật sự gọi cậu là papa đoán chừng cậu sẽ không tiếp thụ được, cậu vô cùng dịu dàng hỏi thăm một số chuyện ở trường học, có quen bạn mới chưa, có quen với chương trình học các loại chưa.
Lúc Ian cùng Bách Đồ ở chung, vừa nhu thuận vừa nghe lời, bộ dạng hoàn toàn khác với khi ở cùng Lương Tỳ lúc nào cũng u ám lạnh lẽo.
Lương Tỳ cảm thấy Bách Đồ bị lừa rồi, càng thêm chán ghét tiểu tử thúi này, anh hung dữ trừng Ian, đầy ý tứ cảnh cáo.
Ian híp mắt, đột nhiên cười nói: “Bách Đồ ca ca, cuối tuần này em có thể về nhà không?”
Lương Tỳ: “...”
Bách Đồ đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, cậu cảm thấy ông trời đã sắp đặt để bọn họ nhận nuôi thiếu niên này, vậy thì trước khi Ian trưởng thành, cậu và Lương Tỳ tất nhiên phải hoàn thành trách nhiệm của người giám hộ.
Rời khỏi trường học, Lương Tỳ nghẹn một bụng tức lái xe, Bách Đồ vẫn chưa hiểu, còn tưởng rằng anh vì chuyện nhầm lẫn tuổi tác Ian mới canh cánh trong lòng, âm thanh mềm mại dỗ anh suốt đường về.
Về đến nhà, Bách Đồ cởi dây an toàn ra muốn xuống xe, cửa xe lại bị khóa lại.
Trong garage tối mịt, hai mắt Lương Tỳ lại rực sáng: “Vợ, xe lắc đi?”
Ngày hôm qua làm quá nhiều, Bách Đồ không muốn làm nữa, nhưng bị Lương Tỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả buổi cuối cùng cũng nổi hứng lên.
Trong men tình, Lương Tỳ lần đầu tiên vừa đỉnh điểm mẩn cảm của cậu vừa uy hϊếp: “Có muốn hay không? Muốn thì mau gọi Lương Tỳ ca ca! Mau gọi!”
Tác giả: Cảm hứng phiên ngoại này đến từ phim đồng tính Thụy Điện “Con nuôi mười lăm tuổi”, mọi người nếu hứng thú hãy đến xem, rất nhẹ nhàng.