[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

Chương 29: Tắc thượng ngưu dương không phụ minh

“Thiếu Thương, tỉnh lại. Thiếu Thương…”

Mới sáng sớm đã bị người khác đánh thức thật sự không phải chuyện gì tốt, nhất là bị đánh thức sau một đêm say xỉn. Thích Thiếu Thương xoa

xoa cái

đầu

đang

đau như sắp

nổ

tung, nhìn Nguyễn Minh Chính lo lắng ngồi trước mặt, hốc mắt đỏ hoe. “Minh Chính, sao lại khóc?”

“Thiếu Thương, xảy ra chuyện rồi…” Nguyễn Minh Chính nghe anh hỏi, nước mắt lại chực trào ra.

“Chuyện gì? Công ty sụp đổ sao?” Thích Thiếu Thương đùa một câu dí dỏm.

Nhưng Nguyễn Minh Chính không cười, cô chỉ giữ chặt cánh tay của Thích Thiếu Thương, nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, anh phải bình tĩnh. Phó Vãn Tình… đã chết, đêm qua.” Vừa dứt lời, nước mắt

bắt đầu

rơi

lã chã.

“Em

nói gì?” Thích Thiếu Thương căn bản không hiểu, anh không hiểu Nguyễn Minh Chính đang nói thứ ngôn ngữ gì, “Em

nói cái gì?

Em

nói cái gì!” Anh không ngừng lặp lại câu hỏi

ấy, tựa một cái radio cũ bị hỏng.

“Là tai nạn xe, khi đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn…”

“Em! Nói! Dối! Nguyễn Minh Chính!

Em

nói dối!

Em

đang nói dối!!” Thích Thiếu Thương lập tức đẩy Nguyễn Minh Chính ra, nhưng vì dùng lực quá nhiều

nên

khiến cô té ngã trên sàn. Anh quát lớn, “Phó Vãn Tình rõ ràng là một người con gái tốt như thế, hôm qua

cô ấy

giận Tích Triều, nhưng đã không sao rồi, cớ gì lại có

cái vụ

tai nạn xe chết tiệt đó?!

Em

nói dối!

Em

nói dối!! Nguyễn Minh Chính,

anh

cảnh cáo

em, thu hồi lời nói của

em, thu hồi mau! Ngay bây giờ!”

Nguyễn Minh Chính chỉ ngồi yên trên sàn nhà, một lúc lâu sau mới nói, “Là… sự thật… Thiếu Thương…”

Thích Thiếu Thương dữ tợn nhìn Nguyễn Minh Chính chằm chằm, trong mắt ẩn tơ máu như dã thú

muốn

cắn người.

Anh

muốn gào lên cho hả giận, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra. Bốn phía rơi vào tĩnh lặng.

“Tích, Tích Triều đâu…” Một thế kỷ trôi qua, Thích Thiếu Thương mới tìm lại được khả năng nói chuyện,

đôi

môi khô nứt run rẩy, “Cậu ấy làm sao đây? Vãn Tình mất, cậu ấy phải làm sao bây giờ? Tích Triều…”

Khi Thích Thiếu Thương đến bệnh viện nhìn thấy Anh Lục Hà, mới phát hiện cô cũng không khác gì mình, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Chiếc áo blouse trắng trên người càng khiến cô trông giống một hồn ma. “Ba của Vãn Tình đang ở cùng cô ấy, cậu

vào không tiện. Tích Triều đang ở văn phòng của tôi…”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, theo Anh Lục Hà vào văn phòng cô. Những năm sau này, Thích Thiếu Thương vẫn nhớ như in hình ảnh Cố Tích Triều khi đó, trong cơn mơ mỗi đêm, cảnh tượng kia lại càng rõ rệt. Lúc ấy, anh chỉ gắt gao ôm lấy người kia, không quan tâm làm như vậy có khiến cậu hốt hoảng

hay

không. Cố Tích Triều một mực im lặng ngồi trên ghế salon, không một âm thanh, không một hơi thở, trên người vẫn mặc chiếc áo anh thấy hôm qua ở quán bar, chỉ có một điểm khác biệt



trên áo loang lổ những vệt máu. Thời khắc đó, cậu trông như một con búp bê làm từ tro bụi, mỏng manh



cùng,

tựa hồ chỉ cần khe khẽ chạm vào sẽ lập tức vỡ tan.

“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương thử gọi cậu, nhưng Cố Tích Triều không phản ứng.

Anh bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn thấy trên ngón tay cậu lấp lánh một chiếc nhẫn kim cương

đang

tỏa

ra thứánh sáng cô độc.

“Đêm qua tiến hành hôn lễ…” Anh Lục Hà lẳng lặng giải thích, trong giọng nói tràn ngậpthê lương, “Tất cả đều theo trình tự của pháp luật. Nhưng mà, sau hôn lễ… lại là đám tang…” Nói đến đây, Anh Lục Hà

nức nở

khóc đến không thở nổi.

Nhưng cho dù là thế, Cố Tích Triều vẫn thờ ơ, ánh mắt vô hồn không

có tiêu cự.

“Tích Triều, nói gì đi được không?” Thích Thiếu Thương nắm

lấy

bàn tay lạnh như băng của cậu áp lên mặt mình. Nhưng trong mắt Cố Tích Triều không có anh, chỉ

là trống rỗng. Đôi mắt kia, như hai ngôi sao đã

vụt

tắt

trên bầu trời đêm mênh mông.

“Cố Tích Triều!” Anh Lục Hà

đột nhiên

hét lên đến chói tai, cắn chặt răng hung hăng tát cậu mộtcái, “Phó Vãn Tình chết rồi! Cậu nghe không?!

Phó Vãn Tình, người con gái đã theo cậu năm năm, người con gái cậu một lòng muốn kết hôn, cô ấy đã chết rồi! Vĩnh viễn sẽ không trở lại! Chẳng lẽ cậu không thể vì cô ấy mà rơi một giọt lệ sao? Cố Tích Triều!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Vãn Tình lại chết? Cố Tích Triều, cậu chăm sóc cô ấykiểu gì vậy hả?” Vị khách không mời vừa xông vào, Thiết Thủ

mang

vẻ mặt hoảng loạn, nhưng âm điệu vẫn như

đang chất vấn

người khác.

Cố Tích Triều nghe được giọng nói này, thân thể đã hóa đá từ lâu bắt đầu có động tĩnh. Cậu đứng phắt dậy, cầm lấy

con dao gọt hoa quả trên bàn phóng tới phía trước, đâm vào bụng Thiết Thủ, dùng sức thật mạnh, không chỉ đơn thuần để hả giận mà còn mang theo sự thù hận kinh người. Thân thể cậu áp sát vào người Thiết Thủ. “Tôi sớm nên gϊếŧ chết anh!” Cố Tích Triều

nghiến răng, “Phá hoại chuyện của tôi và Thiếu Thương, phá hoại chuyện của tôi và Vãn Tình. Thiết Thủ, tội anh đáng chết vạn lần!” Ngay sau đó, cậu một tay chế trụ vai Thiết Thủ, con dao nhỏ lại nhanh chóng đâm vào lần thứ hai!

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lúc này mới hoàn hồn, phóng nhanh đến tách hai người bọn họ ra. May mắn



Cố Tích Triều sau hai lần bùng nổ sức lực đã đến cực hạn, chưa kịp giãy dụa đã bị Thích Thiếu Thương đánh ngất

đi. Thích Thiếu Thương ôm lấy Cố Tích Triều đi ra ngoài, trước khi đi

còn

lạnh lùng liếc Thiết Thủ cắn răng nén đau, nói với Anh Lục Hà đang bị dọa đếnngây người: “Gọi người đến, anh ta không thể chết. Tôi sẽ không để Tích Triều vào tù.”

“Vãn Tình nói, cô ấy muốn cùng em đi Tây Lương, làm MSF…”

“Vãn Tình nói, cô ấy muốn gả cho em, đời này kiếp này làm vợ em…”

“Vãn Tình ở một mình sẽ rất sợ, cô ấy là con gái, em phải chăm sóc cô ấy…”

“Vãn Tình…”

“Tích Triều, Vãn Tình đã chết rồi, đối mặt với sự thật đi.” Thích Thiếu Thương

ôm

chặt

lấy

cậu, ngăn

không cho

cậu lần thứ hai đắm chìm trong

mộng ảo, lầm bầm làu bàu

những điều không nên nhớ đến. “Thiết Thủ không chết, chỉ bị thương nặng. Giáo sư Gia Cát rất tức giận khi biết hành vi của anh tanên ông

ấy

sẽ không tố cáo em. Thiết Thủ tự mình khai báo, anh ta thông qua người bên cạnh Vãn Tình để lấy cái đĩa, Vãn Tình không liên can. Hiện tại chân tướng đã rõ, cuộc đấu thầu cũng đã kết thúc, Phó Thị thiếu em chẳng làm gì được. Tích Triều, tất cả đã là quá khứ

rồi. Em

phải

sống! Tích Triều!”

“Thiếu Thương, Vãn Tình thích một đoạn

văn. Cô ấy

luôn đọc

cho em nghe, thậm chí còn buộc em phải nhớ.Điều thê lương nhất chính là không còn khát khao, không còn thử thách,kiếp sau không thể tương phùng;

không có nước mắt, không có trách móc, cũng không có oán hận,

lạikhông thể bền vững cả đời. Phải khắc cốt ghi tâm rằng, em vẫn luôn yêu anh. Chia tay từ đây, nuôi dưỡng trong lòng một đoạn ái tình đã mất.

Chia tay mà

giữ

được tình yêu suốt đời. Yêu suốt đời, lại chính là biệt ly.” Cố Tích Triều ngẩng đầu mờ mịt nhìn Thích Thiếu Thương, “Anh biết em ghét đoạn

văn

này đến mức nào không? Chia lìa thống khổ như vậy, sống không bằng chết. Nhưng Vãn Tình đã đồng ý với em, cô ấy sẽ không rời xa em, nhất định sẽ không! Vì sao cô ấy gạt em? Vì sao gạt em? Cô ấy gạt em

chuyện

gì em đều không ngại, sao lại gạt em chuyện này? Vì sao!”

“Cô ấy không gạt em, không có.” Thích Thiếu Thương chạy nhanh đến ôm lấy cậu, trấn an, “Cô ấy chỉ là, thân bất do kỷ…”

Cảm giác Cố Tích Triều trong lòng run rẩy kịch liệt,

rồi cả

thân người mềm nhũn tựa như không còn xương sống,

Thích Thiếu Thương biết, một phần của Cố Tích Triều, một phần sinh mệnhcủa cậu, đã theo Vãn Tình chết đi, vĩnh viễn biến mất…

Trong lòng là người mình yêu thương nhất, vốn nên thỏa mãn, nhưng tâm can Thích Thiếu Thương lại đau thắt. Anh biết, đây không phải là thật, không phải là thật…