[Thích Cố] Phong Vũ Dục Lai

Chương 4

Năm đó thiên lý truy sát bắt đầu từ việc triều đình phái quân trừ khử Liên Vân trại tội phản nghịch, sau đến các kẻ khác trong giang hồ, tới Bổ Thần ra tay, rồi Hoàng Thượng trực tiếp phái quan chức, cuối cùng toàn bộ lực lượng quân đội hùng hậu ở biên ải đều được huy động. Quy mô như vậy, hiển nhiên không chỉ đơn giản là để trừ khử sơn tặc.

Sự tình càng về sau càng nằm ngoài tầm kiểm soát. Cố Tích Triều vốn chỉ chủ trì trận thiên lý truy sát này, chặn đường sống của Thích Thiếu Thương, không ngờ cuối cùng lại thành ra y là tên chủ mưu! Cố Tích Triều biết mình đường đường chính chính được Tể Tướng phong làm quân tiên phong diệt loạn tặc, lòng còn đang âm thầm tìm hiểu thủ dụ và con dấu, không ngờ sự việc đột nhiên lại biến chuyển như vậy! Y vốn thông minh khôn ngoan hơn người, đoán trước việc này tất có một đại bí mật y không nên biết, liền khăng khăng nói mình chỉ phụng mệnh tướng gia truy sát Thích Thiếu Thương, những chuyện khác đều không biết đến.

Cố Tích Triều nghĩ đến việc này, Thiết Thủ cũng nghĩ tới. Có thể khiến Phó thừa tướng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu con rể, trong thiên hạ chỉ có một người.

Hoàng Thượng.

Năm đó Thích Thiếu Thương biết được nguyên do sau cùng của thiên lý truy sát, đã nhờ Vô Tình đem tất cả trao cho Gia Cát tiên sinh, sau đó tiên sinh sẽ ra hiệu ngầm cho Hoàng Thượng. Thích Thiếu Thương xem ra đã đem đại bí mật nói cho võ lâm đồng đạo. Nếu hắn chết, bí mật này sẽ lưu truyền trong thiên hạ. Nếu Hoàng Thượng ngừng truy sát, giữ lại cái mạng của hắn, đợi sau này gom hết bọn họ diệt cỏ tận gốc, mới có thể xác thực thiên hạ không còn kẻ nào biết.

Năm xưa Thái Phó Thái Tử sớm đã qua đời, Sở Tương Ngọc cũng chết, Thích Thiếu Thương theo ý nguyện, đặt huyết thư bên trong chuôi Thanh Long kiếm, không khơi lên sóng gió triều đình. Phó Tông Thư ngẫu nhiên biết được, liền động tâm tư, năm đó đồng lõa với Thái Kinh bức vua thoái vị. Mấy năm nay Hoàng Thượng đối với Thái Kinh thập phần tín nhiệm, còn có ý làm lễ tấn phong, Phó tướng gia làm sao khiến Thái Kinh phản bội? Dứt khoát là thuyết phục Thái Kinh đoạt huyết thư để uy hϊếp Hoàng Thượng, mưu đồ tạo phản! Chỉ là không ngờ tới, hắn và Thái Kinh vừa manh động, Hoàng Thượng đã nghe phong thanh. Trận này âm mưu đoạt kiếm, cuối cùng lại diễn ra hoàn toàn trái ngược so với dự tính.

Hoàng Thượng mặc dù lẩm cẩm hồ đồ, nhưng lại muốn để lại tiếng tốt về sau, làm sao có thể yên tâm đem đại bí mật này đặt vào tay kẻ khác. Hắn nể trọng Gia Cát tiên sinh, lòng nghĩ Gia Cát Thần Hầu trung thành đến mù quáng, sẽ không dùng bí mật này uy hϊếp hắn. Chỉ có kẻ được xưng Thần Long đứng đầu sơn tặc Thích Thiếu Thương, ngày xưa là nhân vật chính trong vụ án Nghịch Thủy Hàn, là đại hiệp trong lòng giang hồ nhân sĩ, khó bảo đảm không có một ngày sẽ tung ra bí mật phá hủy thanh danh của hắn.

Hoàng Thượng nhẫn nhịn mấy năm nay, xem ra gió êm sóng lặng, thế nhân đã bắt đầu quên lãng chuyện xưa, liền trăm phương ngàn kế âm mưu gϊếŧ hết những kẻ có khả năng biết bí mật này

“Một khi đã như vậy, sao lại bỏ qua ngươi?” Thiết Thủ cảm thấy khó hiểu, “Ngay cả chủ khách trấn Nam Yên cùng Ngô Song Chức chỉ liên quan chút ít đều bị gϊếŧ. Cho dù ngươi có khăng khăng không biết chuyện gì, những người kia làm sao yên tâm tha cho ngươi con đường sống?”

“Bởi vì,” Cố Tích Triều cười, tà khí bao trùm, “Ta chính là hung thủ.”

Tuy là Hoàng Thượng hạ lệnh, nhưng phải có một cao thủ đến chấp hành. Người này phải hiểu Thích Thiếu Thương, nắm rõ kiếm pháp của hắn, tường tận các mối quan hệ của hắn, nếu không sao có thể giả mạo Thích Thiếu Thương gϊếŧ người?

Thiết Thủ trong một thoáng không thể hiểu hết những lời của Cố Tích Triều, sau khi nghe xong lại thất kinh không nói nên lời. Cố Tích Triều cứ cười lạnh, nhặt mảnh vải giơ lên trước mặt hắn: “Ngươi không hỏi Thích Thiếu Thương đã chạy đi đâu sao? Hắn sao phải để lại mảnh vải này, viết những chữ này, thật ra có ý gì?”

Cố Tích Triều cẩn thận gấp nhỏ mảnh vải, cất vào trong ngực áo: “Nói cho ngươi biết, những chữ trên đó căn bản một chút ý nghĩa cũng không có. Lúc Thích Thiếu Thương viết những chữ này, bút pháp hỗn loạn, ắt là bị trọng thương sắp chết, làm sao có thời giờ viết ra ám hiệu? Hắn cố ý viết những chữ vô nghĩa đó, chính là muốn bọn ngươi tìm người có thể đọc những chữ đó.”

Thiết Thủ rùng mình, sắc mặt trở nên xanh mét: “Hắn là ám chỉ, người có thể đọc những chữ vô nghĩa này chính là hung thủ!”

“Ngươi đã nói rồi, người có thể hiểu được ý nghĩa của mảnh vải này, chỉ có ta.”

Thiết thủ tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, đôi mắt ngày thường ôn hòa từ bi nay loé lên tia sắt bén, nhìn chằm chằm Cố Tích Triều như muốn dùng ánh mắt đâm chết y. Sau một lúc thở ra thật mạnh, thả lỏng nắm tay, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng ngồi trở lại ghế, thậm chí còn châm cho mình một ly trà, chậm rãi uống.

Cố Tích Triều đang yên lặng quan sát Thiết Thủ, mắt có vẻ đăm chiêu, lại chứng kiến hắn như vậy, không che đậy nhếch miệng cười.

“Quả nhiên không hổ danh Thiết Nhị gia, tâm tư sâu sắc nhất trong Tứ Đại Danh Bộ, nghe được tin động trời như vậy có thể nhịn được không tức giận,” Cố Tích Triều sợ Thiết Thủ tiêu tan cơn giận, đổ thêm dầu vào lửa, “Uổng cho Thích Thiếu Thương xem ngươi là bằng hữu tốt nhất, xem ra hắn lại nhìn lầm người.”

“Nói đi,” giọng Thiết Thủ rất bình tĩnh, không giận không oán, “Chờ ngươi nói xong hết, ta sẽ quyết định có nên tức giận hay không.”

Cố Tích Triều mở to mắt, tuy mặt toát lên vẻ đùa cợt, nhưng cũng không giấu nổi tia kinh ngạc.

“Ngươi nói Thích Thiêu Thương xem ta là bằng hữu tốt nhất,” Thiết Thủ trầm giọng nói, “Bằng hữu tất thường hàn huyên tâm sự. Ta cùng hắn đã từng trò chuyện về ngươi.”

“Xin lắng tai nghe.”

“Hắn nói, thật đáng tiếc cho ngươi. Mỗi khi ngươi nói dối luôn làm người ta thành tâm tin tưởng, thực hư thế nào khó ai xác định được. Nguyên nhân là vì ngươi luôn mở đầu bằng cách thêu dệt sự tình xung quanh những lời dối trá không chút sơ hở, có nói thật cũng chỉ nói một nửa” Thiết Thủ thoáng liếc y, “Cho nên hắn nói với ta, nếu ngày nào đó nghe những lời ngươi nói, nhất định phải nghe cho bằng hết, nếu không sẽ rơi vào ma trận của ngươi.”

“Hắn lại nói những lời này với ngươi,” Cố Tích Triều vẻ mỉa mai càng rõ rệt, “Làm bộ đầu quả khiến con người ta trở nên nhàm chán.”

Thiết Thủ im lặng, không ngừng theo dõi ánh mắt của y, chỉ cám thấy trong mắt y lộ vẻ đau đớn, tay âm thầm nắm chặt.

“Ta đương nhiên là hung thủ,” Cố Tích Triều tránh ánh mắt Thiết Thủ, đưa tay rót thêm nước rồi đun trà, không nhanh không chậm nói: “Năm đó ta ám sát Thích Thiếu Thương một lần, cuối cùng không thành công. Ta từng bước từng bước dấn thân vào sai lầm, thiên lý truy sát hắn, đến cuối cùng mất hết danh dự. Nếu nói ta hận hắn, đương nhiên trên đời hận nhất người của hắn.”

Y đứng lên, khoanh tay hướng về cửa sổ, nhìn gió thổi mây bay, thở dài: “Ta tài hoa phong lưu, anh tuấn kiệt xuất, võ công cái thế, mang tâm nguyện tận lực báo quốc, lại bị hắn đưa đến làm trại chủ một đám giặc cỏ, sao có thể không hận hắn đến tận xương tủy? Sau một trận truy sát, thế nhân xem ta là hạng đê tiện vô sỉ, lại khinh thường thủ đoạn ta có cao tới đâu cũng không làm gì được hắn. Những điều này ta có thể quên được hay sao?”

Thiết Thủ nhìn vào ấm trà trên bếp, thấy khói lượn lờ bay lên, liền đưa tay nhấc xuống, nhẹ nhàng rót đầy một ly. Nước trà hơi cao hơn miệng chén, nhưng lại không tràn ra ngoài, quả nhiên là trà ngon thượng hạng.

Cố Tích Triều không cản hắn, cười lạnh vài tiếng, nói tiếp: “Ta chờ nhiều năm như vậy, chính là muốn nắm bắt cơ hội này, chờ thế nhân quên đi chuyện xưa, chờ Thích Thiếu Thương không còn đề phòng ta, chờ tướng gia cho ta một cơ hội tốt!”

Y cất tiếng cười không dứt, nét mặt hưng phấn, cao giọng nói: “Trước sai người vào Lôi gia trang gây rối, dụ Lôi Quyển ra ngoài. Võ công hắn dù thâm hậu, nhưng chỉ có một mình. Ta lại không thèm lấy cái mạng con của hắn, chỉ cần hắn mang trọng thương là có thể dụ Thích Thiếu Thương ra mặt.”

Thiết Thủ rốt cục mở miệng: “Người trong thiên hạ ai ai cũng biết Thích Thiếu Thương cùng Lôi đường chủ tình sâu nghĩa nặng. Ngươi không gϊếŧ mà chỉ khiến người bị thương, giỏi lắm.”

Cố Tích Triều ngừng lại, ánh mắt xa xăm, như đang hồi tưởng lại quá khứ: “Thích Thiếu Thương không thể giữ lại. Người này chỉ cần một cơ hội nhỏ sẽ không buông xuôi. Cách đối phó với hắn nhất định chỉ có thể là gϊếŧ chết,” y nâng tay phải của mình lên, “Ngọc Toái Chưởng xuất ra, chưa có kẻ nào sống sót, chỉ có hắn là ngoại lệ. Có điều, ngoại lệ chỉ ngoại lệ một lần thôi.”

Thiết Thủ nhớ đến mảnh vải nhuốm máu kia, cất tiếng thảm thiết: “Hắn từng chịu qua Ngọc Toái Chưởng của ngươi, cho dù võ công cao cường không chết, cơ thể vài phần hẳn đã chịu thương tổn, yếu hơn rất nhiều, tất không chịu được một chưởng lần này.”

Cố Tích Triều mân mê tay phải của mình, đếm từng đường vân: “Cho nên, người chết đầu tiên là Thích Thiếu Thương.”

Thiết Thủ nheo mắt mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tay vẫn không chuyển động, chỉ có một giọt trà lặng lẽ rơi trên vạt áo: “Hắn đã chết?”

“Thích Thiếu Thương không chết, lại có thể ngồi yên để ta tự tung tự tác hay sao?”

Thiết Thủ đến giờ đã không thể bình tĩnh được nữa, rốt cuộc tin những lời của Cố Tích Triều. Lúc chuyện này xảy ra, Tứ Đại Danh Bộ ngầm im lặng, không nhắc cũng không nghĩ đến trường hợp này. Người đó không nên chết, không thể chết, sẽ không chết.

Chỉ là, nếu Thích Thiếu Thương còn sống, một anh hào không chịu sự bất bình như hắn, sao có thể để mặc giang hồ gió tanh mưa máu?

“Thích Thiếu Thương vừa chết, để lại Thanh Long kiếm. Không ai dám nghĩ đến việc dùng Thanh Long kiếm gϊếŧ người, nhưng kẻ sát nhân dùng Thanh Long kiếm không hẳn là Thích Thiếu Thương.”

Thiết Thủ tay siết chặt, nét mặt hiền hậu, ấm áp, kiềm hãm cánh tay sắt của mình, nơi mạch máu hơi lồi ra: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Cố Tích Triều cười như điên như dại, “Thiên hạ thấy những cái chết giống nhau, nghĩ rằng Thích Thiếu Thương nay là Độc Long cuồng loạn. Ngay sau đó ta ra tay, một chưởng lấy đi mạng hắn.”

“Ngươi thành đại hiệp cứu vớt muôn dân trong lúc nguy cấp, thậm chí sẽ có kẻ liên tưởng đến sự việc nhiều năm trước khi ngươi thiên lý truy sát, nói rằng ngươi sớm đã phát hiện bản chất thật sự của Thích Thiếu Thương, nhưng Thần Hầu phủ đã cậy quyền thế đổi trắng thay đen không rõ phải trái,” Thiết Thủ cười lạnh. Nụ cười trên mặt Thiết Thủ, dù là trấn tĩnh nhưng Cố Tích Triều cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cho nên tuy rằng người chết rất nhiều, nhưng những người sống sót là Lôi Quyển và vợ chồng Hách Liên, đối với Thích Thiếu Thương quan hệ rất tốt, hắn dù điên cuồng thế nào cũng không gϊếŧ bọn họ,” Cố Tích Triều né tránh ánh mắt Thiết Thủ, “Chỉ là việc này truyền ra, Lôi Gia trang và gia tộc Hách Liên đều phải liên lụy, không tránh khỏi tội bao che hung thủ.”

“Trên giang hồ có Lôi gia trang, trong triều có gia tộc Hách liên, tất cả đều là kẻ thù của ngươi. Nhưng đơn thuần đối phó với ba người Lôi Quyển và vợ chồng Hách Liên, đâu thể so sánh với việc khai trừ toàn bộ Lôi gia trang và gia tộc Hách Liên?” Thiết Thủ chua chát nói. Âm mưu này, thật sự hoàn mỹ.

Thái Kinh sớm bị Kim Vũ Lâu xem là cái gai trong mắt, hắn hận Thích Thiếu Thương thấu xương, chuyện này vua dân đều biết. Được Hoàng Thượng hạ lệnh, hắn chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này diệt gọn thế lực đối địch. Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương có tư thù riêng, để y ra mặt gϊếŧ người, nếu thành sẽ quyết định được đại cục, nếu bại thì bản thân y là kẻ bị thương. Đây không phải là diệu kế hay sao?

Cố Tích Triều mỉm cười, ngồi đối diện Thiết Thủ, cũng châm cho mình một tách trà, bình tĩnh nói: “Đúng là như vậy.”

“Đúng là như vậy?” Thiết Thủ nhìn trả lại y, “Ta đây suy nghĩ nông cạn, cũng có thể đoán sự tình không đơn giản như vậy.”

Cố Tích Triều nhíu mày: “Sao?”

Thiết Thủ, trong tay cầm tách trà đã nguội từ lâu, đưa lên môi hớp một ngụm: “Lời ngươi nói tưởng như hoàn hảo, nhưng lại có một sơ hở.”

“Sơ hở?” Cố Tích Triều đánh mất nụ cười, nét mặt đông cứng: “Sơ hở chỗ nào?”

“Thích Thiếu Thương,” Thiết Thủ nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, “Hắn ở đâu?”

Khâu cuối cùng trong toàn bộ kế hoạch này, chính là Cố Tích Triều “thay trời hành đạo” gϊếŧ tên “đầu sỏ hung tàn” Thích Thiếu Thương. Chỉ là cho đến thời điểm này, Cố Tích Triều ngồi ở nhà uống trà, còn Tích Thiếu Thương, bất luận sống hay chết, đều không có tin tức.

“Đúng, hắn ở nơi nào đây?” Cố Tích Triều mi mắt khẽ lay động, như đang đau khổ suy tư.

“Còn nữa, tuy nói ra có hơi kì lạ: kẻ ác thường nghĩ mình đã toàn thắng, chủ động nói ra âm mưu, tạo cơ hội cho người tốt phản công,” Thiết Thủ tựa mặt hồ phẳng lặng, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, “Nhưng Cố công tử ngươi không phải phường ngu dốt, sao lại khai ra toàn bộ âm mưu này?”

“Ta không thể đánh thắng thuộc hạ của Thiết Nhị gia, phải không?” Cố Tích Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng, “Ta đã đánh cược.”

Thiết Thủ không hỏi y đánh cược gì. Hung thủ có thể là Cố Tích Triều, có thể không phải y. Câu chuyện không giải đáp được thắc mắc trong lòng hắn, Thiết Thủ không muốn ra tay thiếu suy nghĩ.

“Nếu y đã nói, nhất định phải bắt y nói cho bằng hết,” Thiết Thủ nhớ đến Thích Thiếu Thương khi say rượu, mơ màng nói với chính mình về Cố Tích Triều, “Hắn rất thích nói một nửa giữ lại một nửa, cho nên thường bị người khác hiểu lầm.” Thích Thiếu Thương lúc nói như vậy, ánh mắt mơ màng còn tim đập mạnh và loạn nhịp, thật giống với Cố Tích Triều lúc này!

“Ta đánh cược ngươi có gϊếŧ ta hay không,” Cố Tích Triều bỗng thu hồi ánh mắt mơ màng, trở lại dáng vẻ thư thái, “Ta đánh cược Thích Thiếu Thương cuối cùng có lựa chọn đúng hay không.”