Khuynh Thành Tuyệt Thế Thần Linh Sư

Chương 1: Trùng sinh. Hồi tưởng chuyện cũ

Sau một trận mưa, bầu trời trở nên xanh thẳm như một viên ngọc xanh lam trong suốt, trong trẻo.

Từng đàn chim đang tung cánh bay, một trận gió thổi qua măth ao làm nổi lên những con sóng nhỏ lăn tăn, gió còn thổi lên mái tóc đen dài của một thiếu nữ làm cho tóc dài bay tán loạn tùy ý.

Phản chiếu trên mặt hồ, thiếu nữ ấy có một đôi mắt trong suốt màu tím giống như nước hồ mùa thu nhưng lại lạnh lùng giống như sương, một chiếc mũi khéo léo, đôi môi đỏ mọng, da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc, chỉ là da thịt thiếu một tầng huyết sắc, tỏ ra dị thường yếu ớt. Nhất là bộ áo trắng tung bay trong gió, tóc dài như khiêu vũ cùng với những cơn gió, bạch y như tuyết, khí chất như tiên, phảng phất như tiên tử hạ phàm, làm người ta không dám quấy rầy. Âu Dương Tiêm Ngưng xem trong ao hoa sen, bỗng nhớ tới kiếp trước.

Kiếp trước nàng là một cô nhi, lúc bốn tuổi bị một tổ chức nhìn trúng,trải qua huấn luyện như địa ngục, ở trong đám người bộc lộ hết tài năng, vì tổ chức mà bán mạng. Nàng không ngừng kiên trì, nỗ lực để từng bước từng bước trở thành sát thủ đứng đầu.

Mười lăm tuổi nàng được nhận nuôi, cứ ngỡ rằng từ đây nàng được biết thế nào là tình cảm gia đình, hạnh phúc, phụ thân từ ái, mẫu thân dịu dàng, muội muội xinh đẹp.

Nhưng hạnh phúc này không ngờ rất ngắn ngủi, năm hai mươi tuổi, lúc nàng đang thi hành nhiệm vụ, ngẫu nhiên đoạt được một viên thuốc, nó có hoa văn như những cơn sóng, màu sắc rực rỡ đan xen nhau, tạo ra cảm giác thần bí. Từ đó cuộc sống của nàng không còn yên ổn nữa.

“Mộ Ngưng Nhi, giao ra đan dược ( viên thuốc)....” Nam nhân có ngũ quan, hình dáng như điêu khắc, khuôn mặt có góc cạnh tuấn mỹ dị thường, chỉ là khóe mắt xếch lên hiện ra tia âm ngoan, tay hắn cầm khẩu súng, vẻ mặt vô cùng khắc nghiệt.

Mộ Ngưng Nhi nhếch môi cười, xinh đẹp tà mị: “Ha ha, đường đường giám đốc Diệp thị, ông trùm hắc đạo cũng để tâm tới viên thuốc này, hay nói trắng ra là nó rất quan trọng sao? Ta đến cuối cùng tại sao phải giao ra... Ha ha....”

“Ngưng Nhi, mau đưa cho ta, tổ chức cung cấp ngươi ăn, cho ngươi mặc, ngươi không cần phải vong ân bội nghĩa....”

“Tổ chức tốt sao!!!, đúng vậy, tổ chức tốt đến nỗi bắt một đứa bé bốn tuổi, bắt nó trưởng thành từ những buổi huấn luyện địa ngục, bắt nó phải học được tàn nhẫn, học được gϊếŧ người, học được nhận thức tiền không nhận người, học được người không vì mình trời tru đất diệt, đây chẳng phải là ngươi dạy ta sao? Tổ chức tốt như vậy sao thưa huấn luyện viên!!!.” Mộ Ngưng nhi khóe môi nhếch lên, gợi cảm lại mang theo mê hoặc.

Không cần để ý đến ông ta nữa, Mộ Ngưng Nhi lạnh lùng quay mặt đi.

“Mộ Ngưng Nhi, xem một chút đây là ai???.”

Mộ Ngưng Nhi thuận theo âm thanh mà quay lại, Đằng sau Diệp thị không biết từ lúc nào lại nhiều hơn mấy cái bóng đen, trong tay hắn đúng là gia đình của nàng.

“Tỷ, cứu ta, cứu ta điiiiiiii.” Mộ Linh Nhi khẽ khêu, lông mi rung rung, nước mắt rơi như mưa trông rất đáng thương. Nhưng ở trong này đều là gϊếŧ người không chớp mắt, làm sao lại có thể rung động.

Mộ Ngưng Nhi vẫn như cũ cười đến xinh đẹp, chỉ là trong mắt chợt lóe lên lo lắng, nhưng ngay lập tức thu lại, ở giữa sân bây giờ đều là người của tổ chức, lo lắng chợt lóe nhưng cũng rơi vào trong mắt người khác.

“Ha ha, Mộ Ngưng Nhi, ta cho ngươi thời gian 5 phút, mỗi 5 phút gϊếŧ một người.”

Diệp thị lập tức giơ tay lên, súng lục tinh xảo càng ngày càng tiến tới gần thái dương của Mộ Linh Nhi.

“A, tỷ, cứu ta aaa, ta là muội muội của ngươi mà aaaa, cứuuuuuu ta, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a.”

“Đúng vậy, Ngưng Nhi, mau cứu muội muội ngươi đi, một viên thuốc làm sao có thể so cùng với muội muội ngươi, chúng ta nuôi ngươi nhiều năm như thế, ngươi không thể vong ân bội nghĩa a.”

Dưỡng mẫu( mẹ nuôi) kêu lên, nào có còn ôn nhu dịu dàng như bình thường, có chăng cũng chỉ là bén nhọn cùng điên cuồng.

Mộ Ngưng Nhi khẽ hạ hai mắt, lấy ra hộp đan dược, vuốt ve một cái, lập tức làm ra động tác muốn ném.

Ánh mắt khẽ nhìn, dưỡng mẫu mang khuôn mặt dữ tợn và thấy một tia dễ dàng cùng vui sướиɠ. Nhìn lại một chút dưỡng phụ, bình thường từ ái thế nhưng lại giống như một giấc mơ, bây giờ trên mặt chỉ còn là điên cuồng mà lại vui sướиɠ, thống hận còn có ngoan ý( ý nghĩ ngoan độc). Mộ Ngưng Nhi trong nháy mắt liền hiểu được hết thảy.

Giọng nói khàn khàn mang vô tận bi thương “Ha ha ha, Diệp thị giỏi tính toán a. Ta hành động trừ người thân, không có người biết rõ, uổng ta tự xưng thông thạo tâm lý ám sát, lại thấy không rõ trong nhà người thân đều giả dối.”

“Nếu tỷ tỷ đều đã biết rõ, thế tại sao còn không giao ra chiếc hhộp việc ngươi giấu giếm ngươi là sát thủ đã mang cho chúng ta không ít phiền toái, giao ra đan dược liền coi như báo đáp ân tình, đem đan dược giao cho Diệp ca ca, về sau chúng ta chính là người một nhà, ta bảo đảm Diệp ca ca sẽ không gϊếŧ ngươi, còn cho ngươi vinh hoa phú quý, không lo ăn uống.” Mộ Linh Nhi đẩy cây súng trên đầu ra, tiến lên ôm cánh tay Diệp Tuyên, âm thanh bén nhọn từ trong miệng vang lên.

“Ha ha ha, hảo một cái Diệp Tuyên, hảo một cái Mộ Linh Nhi, hảo, hảo, hảo.” Mộ Ngưng Nhi cười đến hết sức điên cuồng, tùy ý, cười mang theo tia quyết tuyệt( quyết tâm + tuyệt vọng) cùng đau thương. Nước mắt trong lúc lơ đãng khẽ rơi xuống gò má, chảy tới khóe miệng, khổ sở mang nồng đậm vị mặn.

“Hảo, ta liền đem đan dược đưa cho ngươi, liền coi như báo đáp các ngươi trong vài năm qua đã đối đãi chân tình, từ sau ta, Mộ Ngưng Nhi, cùng các ngươi sẽ không liên quan....”

“Ầm” một thanh âm vang lên. Viên đạn xuyên thấu trái tim, một dòng máu đỏ tươi từ trong chảy ra, nhiễm đỏ cả tà áo trắng.

“Mộ Ngưng nhi, tổ chức đối với ngươi không tệ a, tổ chức chính là tốt với ngươi hết thảy, ngươi phải biết dâng hiến hết mình, tại sao ngươi lại có thể bội bạc, phản bội tổ chức như vậy, cái này thì không thể trách ta.” Diệp Tuyên thổi thổi họng súng đang bốc lên khói trắng. Giọng nói nhẫn lại ích kỷ vang lên.

Trong miệng máu tươi tràn ra, rơi xuống trên đan dược, Mộ Ngưng Nhi che ngực, bi thương, đau thương đọng lại trên gò má.

“Diệp tổng, đan dược này ngươi cũng không thể độc chiếm a.”

“ Chính là Diệp ca ca, vừa rồi Mộ Ngưng Nhi cũng định cho ta.”

“Uh, bảo bối, dựa vào bản lĩnh thật sự đến đó cầm đi....”

Ở giữa cuộc tranh đoạt mọi người không nhìn thấy viên đan dược đang chợt lóe ra tia sáng màu hồng, Mộ Ngưng Nhi tiến lên, nhặt lên viên đan dược bị đánh rơi, vừa cầm lên, đan dược giống như là muốn tan ra tiến trong mạch máu, sau đó một phen ném vào trong miệng, hòa với máu nuốt xuống. Mang phẫn hận cùng quyết tuyệt âm thanh vọng bên tai mọi người “Ta Mộ Ngưng Nhi kiếp sau không bao giờ dễ dàng tin người khác nữa...”

Ngay lập tức tia sáng màu hồng trỏe lên rực rỡ, “Mộ Ngưng Nhi, giao ra....”

“Không....” Thanh âm dần dần biến mất ở bên tai, Mộ Ngưng Nhi chỉ cảm thấy toàn thân như đang ở trong lửa thiêu, bùng cháy toàn thân, đốt đén tận linh hồn. Cổ họng khô khốc không thể phát ra một tia âm thanh. Xung quanh một mảnh đỏ bừng, ngọn lửa mênh mông vô hạn. Đột nhiên, ngọn lửa dần tắt, tia chớp cực nhanh, tiếng sấm vang lên; sau đó lại là tiếng chim, hương hoa, cỏ dài chim bay....

Giống như là trải qua bốn mùa biến đổi, sinh vật từ lớn lên đến lụi tàn; mọi người trưởng thành đến già yếu, trải qua hàng trăm sắc thái. Cuối cùng lại đã trải qua một mảnh vô hạn vũ trụ, biến hóa tinh tế, dung hợp đến tiêu vong, không buồn không vui, không thương cũng không đau, dường như cùng cùng tinh túy dung hợp.

Tỉnh lại lần nữa, giống như ở trong hồ nước, nhưng giống như có thể hô hấp. Đột nhiên bị đè ép mãnh liệt. Mộ Ngưng Nhi đột nhiên cả kinh, hai tay vung loạn xạ, nghĩ phải bắt được cái gì đó, nhưng cái gì đều bắt không được.

“Lộ Toa đại nhân, cố gắng lên, liền đi ra....”

“A, đi ra, đi ra, đã thấy đầu của vương nữ điện hạ.”

“Oa oa.”Làm thế nào âm thanh của ta lại biến thành hài nhi( trẻ sơ sinh).

“Mau, mau, cho ta xem một chút.” Bên tai truyền đến một giọng nữ ôn nhu, vui sướиɠ. Trong vui sướиɠ lại mang theo bi thương: “Nữ nhi, số nữ nhi khổ a, đều tại nương có lỗi với ngươi, ta tin lầm lời nói của vương gia Gia Nhĩ, hại khổ ngươi, hại khổ phụ vương ngươi, hiện tại phụ vương bị tù, vương gia Gia Nhĩ cầm giữ triều chính, chỉ sợ là tuyệt đối sẽ không lưu lại tính mạng của ngươi. Ô ô ô....”

“Lộ Toa đại nhân, nhanh lên, vương gia Gia Nhĩ sẽ mau tới, chúng ta phải nhanh đưa vương nữ đi.” Bên cạnh một nha hoàn sắc mặt căng thẳng nói ra.

“Hảo, nữ nhi, chiếc nhẫn này là phụ vương để lại cho ngươi, nương thân không cầu ngươi báo thù cho chúng ta, chỉ mong ngươi bình an, khỏe mạnh trưởng thành. Đưa vương nữ đi thôi.”

Mộ Ngưng Nhi chỉ có thể nghe được âm thanh đau thương lại ôn nhu, nghĩ mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như là rót nặng chì, hao hết khí lực cũng chỉ thấy một đôi mắt như biển băng lam bao la hùng vĩ, lại mang vô tận ôn nhu. Lạnh nhạt nhưng lại làm cho bóng người khắc sâu vào tâm trí.

Mộ Ngưng Nhi nhìn hồ nước trước mắt, trên mặt tràn đầy nét cười, có lẽ vì nóng rực của mùa hè lại càng tăng thêm mát mẻ