Cô bắt đầu một tấc cũng không rời trông chừng lão Hoắc, từ ăn uống cho đến chuyện vệ sinh cá nhân.
Cha Hoắc và mẹ Hoắc bởi vì còn bận công việc nên ngày thứ hai liền về nhà rồi.
Mẹ cô ngược lại vẫn muốn ở lại đây, cô lo lắng cho bà đã lớn tuổi thân thể không chịu nổi liền khuyên bà nên trở về.
Bình thường cũng có y tá giúp một tay nên cũng không quá mệt mỏi.
Theo bác sĩ và tham khảo sách dạy nấu ăn, cô bắt đầu sắm vai em Hạ cần cù chăm chỉ.
Trong thời gian này, cái làm cô lúng túng nhất chính là nhu cầu đi vệ sinh của lão Hoắc!
Đoán chừng nguyên nhân là do truyền nước nên hệ thống tiết niệu đặc biệt chịu khó sản suất.
Anh khẽ hừ hừ, cau mày nhìn cô để bày tỏ nhu cầu cần phải giải quyết của mình.
Cô chỉ có thể khúm núm dìu xuống giường, nhưng thể trọng của anh nặng như núi hông của cô bị chèn ép dữ dội. . . . . .
"Đừng có đè nữa...thắt lưng của em sắp đứt ra rồi!"
Tay phải của cô nâng túi truyền, tay phải của Hoắc Sở Kiệt nắm hông của cô, tay trái thì giơ lên trời.
Cô cũng không muốn rống to với bệnh nhân, nhưng anh đè cô như vậy rất khó bước đi, nên phải lớn tiếng giải thích.
Hoắc Sở Kiệt mím môi lại, uất ức nhìn cô nói: "Em đã nói phụ trách cho đến khi anh hoàn toàn bình phục mà."
Được, một khi đã cam kết thì tám ngựa khó đuổi.
Cô cắn chặt răng, nhẫn nhịn!
Thật vất vả dìu anh tới toilet, ông chú cuối cùng cũng có một chút lương tâm, liền đứng thẳng lưng lên.
Mắt đen trừng lên, nhìn chằm chằm vào cô, lòng cô liền nhảy lên một cái, nhất định là không có chuyện gì tốt!
Cô giơ túi nước truyền lên vội vàng xoay người, tay trái che lỗ tai lại nói: "Anh nhanh lên một chút."
Thật lâu bên cạnh cũng không có tiếng vang, cô liền tốt bụng nhắc nhở: "Mới vừa rồi không phải nói rất gấp sao? Nhanh lên đi."
Tuy nói cùng lão Hoắc biết nhau từ bé, nhưng cô là một cô gái chưa chồng, sao có thể trực diện nhìn lão Nhị của nhà anh được?
Anh hô hấp vẫn như cũ, nhưng lại trầm mặc đến quỷ dị.
Cô đang muốn nhắc nhở anh lần nữa thì trước mắt tối sầm lại, anh đã lùi đến trước mặt.
Tay trái khoác lên trên vai cô, tay phải ôm eo của cô.
Giữa cô và anh, chỉ cách một ống truyền dịch trong suốt.
Ống truyền dịch nghiêng qua gương mặt quen thuộc nhưng thái độ của anh lại vô cùng xa lạ.
Anh rũ cằm, con ngươi hơi co lại, ánh mắt càng thêm hắc ám khóa cô lại: "Anh muốn em giúp anh. . . . . ."
Anh nghiêng sang thổi hơi vào mặt co, tay phải dùng lực ngăn chận cô, đồng thời nửa người dưới chạm vào người cô.
A. . . . . . Cô muốn thét chói tai, muốn điên rồi!
Bởi vì trong phòng có máy điều hòa không khí, nên bọn họ đều chỉ mặc quần áo mỏng manh.
Cho nên cô biết rõ, anh có phản ứng.
Cái vật chống đỡ vào bụng cô kia cô đương nhiên hiểu rõ đó là cái gì.
Cô cũng không phải là con gái mới lớn nên đương nhiên kinh nghiệm X vẫn phải có.
Nhưng cô rất không có khí phách cúi đầu, nhắm mắt, cắn môi.
Mặc dù đã hạ quyết tâm cùng Hoắc Sở Kiệt ở chung một chỗ, thế nhưng mấy ngày nay anh cũng không hề nói gì.
Chợt kế hoạch lại nhảy vọt đến một bước này, mạnh mẽ như Hạ Sơn Chi, cũng không khỏi bối rối.
Nhưng Hoắc yêu nghiệt vẫn không bỏ qua cho cô, hạ thân của anh cố ý dịch chuyển trên dưới , bàn tay siết chặt lấy thắt lưng của cô hướng về phía Hoắc lão nhị.
Hoắc lão nhị vốn hơi cứng, hơi nóng, qua quá trình cọ xát, nhanh chóng trở nên cứng rắn, nóng bỏng.
Bên tai là hơi thở mê người làm viền tai ngứa ngáy.
Mà Hoắc lão nhị chậm rãi cọ xát, rất có khuynh hướng phát triển thêm một bước.
Hoắc Sở Kiệt, anh ở đây muốn quyến rũ em!
Anh ở đây phạm tội!
Nhưng Hạ Sơn Chi rất cố gắng giảm áp chế, nhắm hai mắt như cũ, ổn định hô hấp, không dám động đậy.
"Nghe lời, giúp anh cởϊ qυầи."
Cánh môi ấm nóng cắn lên vành tai cô, làm toàn thân cô nổi hết da gà bỗng nhiên cảm thấy mình đang phạm tội.
Tội lσạи ɭυâи!
Bởi vì vẫn xem lão Hoắc giống như anh trai Hạ Nghênh Xuân của mình, biến chuyển này quá lớn, trái tim nhỏ của cô tạm thời không chịu nổi.
Cũng không biết lấy hơi sức từ đâu cô cắn răng một cái, tay trái cù dưới nách lão Hoắc một cái.
Thừa dịp anh hoảng hốt cô liền lui ra một bước.
Chỉ là tay phải vẫn giơ túi truyền lên cao như cũ, không dám buông ra.
Cô âm thầm ôm ngực, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. . . . . .
"Lá gan nhỏ như vậy?"
Mắt của Hoắc Sở Kiệt không có ý tốt, quơ quơ kim truyền bên tay trái: "Chảy máu rồi."
Cố ý đem bàn tay đến trước mặt cô, chỗ kim truyền quả thật là có màu đỏ.
Cô cả kinh, gấp gáp kéo tay của anh thấp xuống: "Anh làm gì thế, sao lại giơ cao như vậy."
Cô vừa vội vừa giận, ngược lại dáng vẻ của anh giống đại gia vô cùng nhàn nhã, giống như máu kia không phải là của mình.
Cô nhất thời nóng lòng, quên bẵng một khắc trước đây anh còn như sói xám lớn đùa bỡn mình, vừa vặn rơi vào ổ sói.
Đầu vai cô chống đỡ người anh, tay trái nhẹ nhàng đè ép.
Ai ngờ bàn tay vừa nhấc lên, tay của anh ngột bốc nắm lấy cổ tay của cô.
Cô còn chưa kịp hồi hồn, anh đã cứng rắn lôi tay xuống dưới, đè lên trên Hoắc lão nhị vừa cứng rắn vừa nóng hừng hực.
Hô hấp của cô hơi chậm lại, đại não trong nháy mắt trống rỗng, thần kinh não ngay lập tức bị đình chỉ.
Hạ Sơn Chi lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với Hoắc lão nhị, trừ khϊếp sợ chính là sự ngây dại.
Bên dưới anh mặc một chiếc quần sọc xanh bằng cotton, nơi đũng quần đang phồng lên, tay của anh túm lấy tay của cô bao trùm lên chỗ đó.
Đầu nổ đoành một tiếng, máu nghịch chuyển xông thẳng lên mặt.
Nếu kéo dài sẽ bị chết chắc, bên tai là giọng nói đoạt lại hồn phách của cô: "Cảm xúc ở tay cũng không tệ lắm phải không!"
Cô có thể hôn mê, có thể giả chết, có thể xuyên qua, có thể chui xuống đất không?
Không thể!
Bởi vì đại gia Hoắc lại tiếp tục câu hồn đoạt phách mị hoặc nói tiếp: "Xúc cảm này, hài lòng không?"
Hạ Sơn Chi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, chậm rì rì ngẩng đầu lên, cách xa nguồn gốc tội ác kia.
"Phiền anh có thể buông tay ra không?"
Cô tội nghiệp cầu xin anh, dùng đôi mắt trong suốt như tiểu Hắc nhìn anh.
Hoắc Sở Kiệt, nếu anh còn có chút lòng thương cảm nào thì nên buông em ra thôi.
Ông chú cảnh sát phúc hắc giống như nghe được Hạ Sơn Chi mãnh liệt hô hào, đưa mắt nhìn xuống cô nói: "Có thể. . . . . ."
"Nhưng em phải giúp anh. . . . . . Cởϊ qυầи."
Cô vừa vui mừng, lại bị câu tiếp theo làm cho giận dữ.
Trước đây đều là dìu tới đây, sau đó xoay người cầm theo túi truyền, để cho anh tự động giải quyết.
Dĩ nhiên, tiếng động không hòa hài kia bị cô cố ý che giấu.
Nhưng hôm nay, hiện tại, anh thế nhưng lại nói ra yêu cầu vô sỉ như vậy !
"Tay phải của anh không phải vẫn dùng được sao."
Cô chu môi tiếp tục giả vờ đáng thương.
"Mới vừa ôm em . . . . ."
Anh vừa nói vừa liếc vào đồng chí Hoắc lão nhị, tiếp theo là đầy thâm ý nhìn cô: "Mệt mỏi, không còn hơi sức rồi."
Anh. . . . . .
Trong lòng cô mắng anh ngàn vạn lần, nhưng trên mặt chỉ có thể tươi cười: "Nam nữ thụ thụ bất thân đấy."
"Hình dáng lúc cởi truồng hồi nhỏ của em anh đã nhìn thấy nhiều rồi, sợ cái gì."
Nhưng người ta sợ được không.
Cô yên lặng kêu rên, anh vẫn cố chấp cầm lưng quần: "Em cởi hay là không cởi?"
Cô choáng, cũng không phải là nhảy thoát y mà.
"Thôi. . . . . . Nói gì về sau em cũng chính là người của anh, nói gì là sẽ chăm sóc anh thật tốt , đều là nói dối cả, rắm chó!"
Cô lại muốn ngất, cái này rõ ràng là do mẹ cô nói, dưới uy quyền đó cô mới phải gật đầu.
Hoắc Sở Kiệt nói sẽ đi nhổ kim truyền ra nên cô liền hét lớn một tiếng: "Em cởi!"
Cô đã tạo nghiệt gì thế này, thời gian quý báu, lại ở đây giúp ông chú này cởi. . . . . . Quần.
Đại gia anh mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, trong nháy mắt mây đen liền bay biến, nhẹ nhàng nói: "Ngoan."
Ngoan cái lão Nhị nhà anh!
Cô ngầm rủa anh, tay từ từ vươn ra, khi cách quần mười phân thì đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, có chút mất bình tĩnh rồi.
Tim của cô thấy ngứa ngứa, lại hình như có chút kích động.
Dù sao cũng là lần đầu tiên chính mắt tiếp xúc với Hoắc lão nhị, tuyến yên bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố tiết ra Hormone rồi.
Vị đại gia lại vội vàng thúc giục: "Anh sắp nghẹn chết rồi, nhanh lên một chút!"
Cô cổ duỗi một cái, vừa nhắm mắt, một tay gạt lưng quần anh xuống.
Mở mắt ra lần nữa thì quần của anh đã cách hông khoảng hai đến ba mươi centi mét .
Lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen!
Căng phồng hướng về phía cô.
Xịt máu mũi rồi, cô nhẫn nhịn không được nữa.
Ngón tay của cô run rẩy, lão Hoắc lại tiếp tục ra lệnh: "Cởi!"
Cô lại tiếp tục run rẩy đưa tay về phía đồng chí lão Nhị, đầu ngón tay run rẩy chạm vào đầu của nó.
Khẽ run rẩy, bất lực buông xuống, đánh vào trên đùi lão Hoắc.
"Hạ Sơn Chi, khả năng của em chỉ đến đây thôi sao?"
Hoắc Sở Kiệt rũ mắt khinh thường cô, thái độ bề trên kia khơi lên ý chí háo thắng từ trong xương của Hạ A Hoa.
Cô liền ưỡn ngực: "Ai sợ ai chứ!"
Vung tay lên, kéo một cái, du͙© vọиɠ bành trướng dưới qυầи ɭóŧ liền nhảy ra ngoài.
Trái tim kiên cường của cô run lên.
Thật to, thật là căng, lại cứng nữa!
Chắc giờ khắc này nó hùng dũng khí phách hiên ngang như vậy là muốn thị uy với cô đây.
Thật ra thì cô lại có chút buồn cười, lúng túng và hoảng hốt đã phai đi nhiều.
Chẳng qua là cảm thấy hành động của Hoắc Sở Kiệt như trẻ con nên buồn cười, mà cô lại mặc cho anh định đoạt mà buồn cười nữa.
Cô không ngờ mình lại nghe lời như thế, có phải đồng nghĩa với quan hệ của cô và anh lại tiến thêm một bước hay không?
"Cầm lấy nó, đi tiểu!"
Phụt, nếu như mà trong miệng cô có nước trà, sẽ trực tiếp phun lên trên người của anh rồi.
Trước ba chữ rất cường thế rất sắc tình kia, thì hai chữ sau lại khiến cho người tat cười ngặt ngẽo.
Lão Hoắc nhíu mày một cái nói: "Nếu không em muốn cho nó câu lên trời chắc?"
A. . . . . . câu này trái lại rất đúng, theo trạng thái hưng phấn của đồng chí lão Nhị giờ phút này thì trên vách tường bằng sứ trắng kia nhất định sẽ vẽ đầy bản đồ.
Vì vậy sau khi cô nhốn nháo xong liền ngoan ngoãn cầm vào lão Nhị.
Vật ở dưới tay cô thoáng mềm xuống, hình như đang nhảy lên từng phát từng phát rất rõ ràng.
Đây là lão Nhị thứ hai cô nhìn thấy, thứ nhất là của người mà ai cũng biết là ai đấy .
Nói thật, màu sắc của Hoắc Sở Kiệt rất phù hợp, bề ngoài cũng tốt hơn.
Đừng có trách chị A Hoa lúc này lại nghĩ tới chuyện so sánh, thật sự là đã bị suy nghĩ kỳ quái của Hoắc Sở Kiệt làm sai lệch ranh giới cuối cùng của đạo đức rồi.
"Này, lão Nhị nhà anh mềm mại như thế, chẳng lẽ là anh thuộc phái cấm dục?"
Trước đây ai bảo anh đùa bỡn cô, nếu đã đến bước này, cô đương nhiên là muốn đùa giỡn ngược lại rồi.
Hoắc Sở Kiệt đang rất nhanh chóng giải quyết , bị lời của cô kìm lại, khuôn mặt đang tươi cười trong nháy mắt xụ xuống.
"Hạ Sơn Chi, có cô gái nào như em sao?"
Từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra lời nói, đủ để thể hiện oán giận của Hoắc Sở Kiệt đối với cô.
Hoắc lão nhị giống như cũng theo lời nói kai của anh mà rụt lại, chẳng lẽ lão Nhị này cũng không hài lòng với cô?
Cô liền nhướn mày lên, ngênh mặt cười nhìn Hoắc Sở Kiệt: "Đúng vậy."
Hoắc Sở Kiệt liền bắn ánh mắt sắc như dao nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ thu thập em.