Cô dùng toàn bộ sức mạnh ngoan cố đẩy anh ra. Nhưng lại như đυ.ng phải tường đồng vách sắt không có chút hiệu quả nào.
Anh cố ý phả hơi thở có mùi mật ong lẫn mùi rượu vào mặt cô. Cô tìm cách thoát ra nhưng lại động phải bên dưới đang cứng rắn của anh.
Mẹ nó, cái người này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng động dục được.
Lão Hoắc hình như cảm nhận được cô tức giận liền nâng cằm của cô lên liếʍ liếʍ rồi nói:
"Bà xã, tại em cứ trêu chọc anh."
Thật là oan ức mà, cô trêu đùa anh khi nào!
Cô trừng anh, anh hơi híp mắt lại, lười biếng nói: "Em không có mặc áσ ɭóŧ."
Sau đó dÙng lực bóp ngực cô một cái. Cô đau điếng người du͙© vọиɠ trên thân lại bị khơi lên.
Cô nghiến răng nói: "Tắm xong thì đi ngủ luôn, bác sỹ nói mặc đồ lót đi ngủ đối với cơ thể không tốt."
Đầu lưỡi của anh liền quét qua mí mắt cô, trên da mặt cảm giác thấy lành lạnh. Cô liền nhắm hai mắt lại thấy cả người mình cũng đang run rẩy.
Đầu lưỡi của anh liếʍ qua trán của cô đến xương gò má, cằm, sau đó trượt đến cổ.
Từ dưới lên trên đều bị anh làm cho ẩm ướt. Anh rất ít khi hôn cô dịu dàng vậy làm cô nhất thời mất hồn cả người mềm đi ngả ra sau may mà anh kịp thời đỡ lấy.
Môi của hắn dừng ở chỗ động mạch chủ nhẹ nhàng gặm cắn, cô thậm chí còn nghe được tiếng hàm răng ma sát trên da.
Cô còn chưa kịp than thở sao tự nhiên anh lại có nhân tính như vậy thì đã bị anh hung hăng cắn một cái.
Mẹ ơi, cô đau đến nỗi nước mắt giàn giụa chảy ra ngoài.
Chó không thể nào không ăn cứt được, lão Hoắc sao có thể dịu dàng như vậy được?
Cô tự sỉ bản thân không biết kìm chế lại bị nam sắc mê hoặc.
"Con mẹ nó anh không thể nhẹ một chút sao?"
Cô nâng đầu gối lên đá một cái lại bị anh nắm được bắp đùi, sau đó vắt lên bên hông. Tư thế này có khác nào cô đang chủ động quyến rũ anh đâu.
Với tư thế như vậy càng làm cho chỗ tư mật của cô gần sát vào cái cứng rắn kia của anh. Anh lại còn cố ý dịch lên phía trước sau đó cọ cọ ma sát vào hạ thân của cô.
Váy ngủ bị vén lên đến eo phía dưới chỉ còn độc một cái qυầи ɭóŧ dán vào đáy quần của anh.
Cái thứ đang bành trướng chỗ đũng quần dần dần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô...cô đành phải ôm cổ của anh mà sáp lại gần.
Mặc dù đã động tình nhưng mà cô lại không thích trên người anh có mùi rượu như vậy.
Vì vậy cô giữ lấy cổ của anh áp môi mình lên khàn khàn nói: "Tắm trước đã có được hay không?"
Cô hạ thấp giọng nói làm nũng với anh.
Từ nhỏ chỉ cần cô nói câu "Có được hay không" này anh sẽ nộp khí giới đầu hàng.
Làm nũng cũng chính là phương pháp để dành thắng lợi của phụ nữ.
Anh bỗng nhiên ôm chặt cô hô hấp nặng nề phả lên trên hõm vai làm cô hơi ngứa ngáy. Một lát sau, hơi thở mới ổn định: "Được rồi, nhưng mà… "
Cô chưa kịp vui mừng liền bị ôm lên đi ra bên ngoài. Nhìn cô đang nhíu mày nói: "Bà xã phải đấm lưng cho anh."
Cô giãy dụa muốn từ trên người anh nhảy xuống: "Em tắm rồi, không cần lãng phí nước, hiện tại tài nguyên này đang khan hiếm."
"Chủ nghĩa xã hội phải lấy người dân làm gốc!"
Lão Hoắc đá văng cửa phòng ngủ đi thẳng đến nhà tắm.
Cô ủ rũ cúi đầu, cắn cắn môi như cô vợ nhở bị oan ức nhìn anh chằm chằm.
Thể lực của cô không bằng anh, nên cô nhịn.
Lão Hoắc không thích tắm bồn có lẽ tất cả đàn ông đều không thể kiên nhẫn được. Anh mở vòi sen làm nước lập tức xối xuống người.
Nước còn chưa nóng làm cô không khỏi rùng mình một cái chui vào trong ngực lão Hoắc.
Anh rốt cuộc cũng thả cô xuống, vừa chạm tới sàn nhà liền bị nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, cô co cẳng chạy.
Cô cũng không biết vì sao mình phải chạy, chẳng qua cảm thấy tối nay lão Hoắc rất quái lạ. Trong lòng anh cứ như có lửa thiêu nhưng lại không hoàn toàn bùng phát ra. Mới vừa rồi cắn cô mạnh như vậy chính là minh chứng tốt nhất. Trong tiềm thức, cô muốn chạy nhưng mà lại bị trượt chân cả người lảo đảo thế nên bị anh thuận tay tóm được đúng như kiểu gà con dễ dàng bị chim ưng bắt lấy.
Tay chân của anh khống chế làm cô không thể động đậy: "Tiên sư nhà anh chứ!"
Một bên anh chế trụ cô đồng thời cởi sạch bách. Từng bắp thịt trên người lộ hết ra làm cô nuốt nước bọt.
Cô bị cả thân thể cường tráng trần trụi dí sát vào nền gạch men làm cho không thở được.
Đang trong lúc cô muốn nổi đóa thì "Xoạt" một cái váy ngủ tơ lụa bị anh xé toạc ra.
" Hoắc Sở Kiệt, đó là tơ lụa thượng đẳng mua ở Hàng Châu đấy!"
Lần này thì cô thật sự tức giận rồi, con mẹ nó sao anh không thể từ từ một chút chứ muộn mấy giây thì anh chết chắc?
Bàn tay đặt ở trước ngực anh, mặc dù chân bị trượt nhưng cô gắng để cho mình có khí thế một chút: "Hoắc Sở Kiệt, anh nói xem trong tủ của em quần áo quần ngủ còn có bao nhiêu bộ đây?"
Lông mày anh nhíu lại, cô liền cực kỳ phẫn nộ nói: "Hôm nay em rất mệt mỏi, không muốn làm."
Tối qua kịch liệt như vậy thân thể vẫn còn đang mệt rã rời. Anh trở về lại như vậy đúng là không biết quan tâm mà.
Mới vừa nãy nhìn anh gấp gáp như vậy cũng định thuận theo.
Nhưng anh tuyệt nhiên lại không để ý đến cô. Giữa mùa đông mà lại lấy nước lạnh xả lên người cũng không phải là đang định đùa giỡn đấy chứ.
Dù cho nóng lòng thế nào, dù cho tư tưởng của đàn ông lớn đến mức nào thì cũng phải biết đau lòng chứ.
Cô từ chối như vậy làm mặt anh trầm xuống.
Trong lúc này chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào xen lẫn hô hấp đang đè nén.
"Chê anh đây không đủ dịu dàng? Sao hả?"
Hai tay chống đỡ hai bên, liếc xéo cô: "Vẫn muốn ở bên cạnh mối tình đầu dịu dàng như nước ?"
Anh hạ thấp giọng, giọng nói không đàng hoàng khách xa với phong cách bình thường làm cô cảm thấy xa lạ. Sau đó cô nghe thấy những từ làm xé rách trái tim: "Cậu ta vẫn cư xử với em như vậy hay sao?"
Ngón tay đầy vết chai trắng trợn trượt lên bụng dừng lại ở bộ ngực đang dựng đứng lên, nhẹ nhàng xoay tròn.
Ngón trỏ và ngón cái nặng nề đè ép lên nhũ hoa.
Cô ngừng thở, lạnh lùng theo dõi
"Hay là như vậy?"
Anh cúi đầu, ngậm bên kia tinh tế mυ'ŧ lấy, gặm cắn, nước bọt cùng với nước nóng xối lên người cô.
Anh tăng thêm lực đạo trên tay đồng thời cắn một cái.
Hàm răng bén nhọn như lưỡi dao sắc bén cắm vào.
Đau thương từ chỗ mềm mại truyền đến trái tim.
Cô ngửa đầu, cách màn nước ấm nóng lẳng lặng nhìn anh không nói một lời.
"Anh biết?"
Cô không nhẫn nại được như anh, khi ngón tay anh trượt đến dưới người cô thì cô co rụt lại phía sau.
"Biết cái gì?" Anh nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục.
"Thần Thần nói cho anh!" Lúc này là câu khẳng định.
"Nói cho anh biết cái gì?"
Đầu ngón tay Lão Hoắc ở chỗ mềm mại của cô từng chút từng chút ma sát, lúc nông nông lúc sâu sâu. Cô không nhịn được run rẩy: "Quý Quân bây giờ đang ở Thịnh Nguyên là lãnh đạo trực tiếp của em."
"Ha ha, không ngờ cậu ta lại vội vã như vậy."
"Em cũng mới biết hôm qua."
"À."
"Anh tức giận?"
"Không có."
Lão Hoắc đột nhiên rút tay ra rồi quay người thoa sữa tắm lên cũng không thèm nhìn cô.
Cô mất chống đỡ suýt nữa trượt chân may mà túm được khuỷu tay của anh.
Anh đứng quay lưng về phía cô chỉ chừa lại cho cô gò má cứng rắn.
Cô không nắm giữ được tâm tư của anh. Người đàn ông này, muốn hỏi liền hỏi, cô cũng không có ý định lừa gạt anh.
Nhưng cô muốn chủ động nói với anh sợ anh biết được lại bới móc. Đàn ông dửng dưng phiền toái không chịu nổi.
Cô vẩy tóc còn ướt dính lên người thật khó chịu nhưng lại không đi lau.
Nhấc chân định đi ra ngoài lại bị anh quát: "Đợi một chút."
Cô quay người nhìn anh: "Làm gì!"
Anh nhanh chóng tắm rửa rồi túm lấy cô đi ra ngoài ném lên giường.
Nước trên người cô tung tóe ra giường. Đầu bị đập mạnh vào giường choáng váng, theo bản năng rống to: "Anh muốn nổi điên thì cút ngay!"
Lão Hoắc đứng ở bên mép giường từ trên cao nhìn xuống, mắt như sắc như dao nhìn cô như muốn róc xương róc thịt. Cô đang nằm tư thế hình chữ đại đầy xấu hổ, trong tim hết sức đau đớn.
Anh nhào vào ép cô tới không thở được, mặt ở trước mặt cô phóng đại, buông ra lời nói hung ác:
"Tơ lụa? Cậu ta thích em mặc tơ lụa, cho nên em mới mua nhiều như vậy?"
"Không cho phép anh động vào? Cậu ta thích em liền coi như coi trọng mà mua lấy?"
"Bị tôi hết lần này tới lần khác xé rách, xem em còn coi trọng nó thế nào!"
"Cậu ta tiến vào em như vậy sao?"
Ahhh, anh nhấc mông tiến vào, thân thể của cô đã ướt rồi nhưng hạ thân lại vô cùng đau đớn.
Không biết là bởi vì tốc độ quá nhanh hay còn là tay của anh đang muốn bóp vỡ eo cô.
"Về sau trong nhà không cho phép có mùi của người kia."
"Về sau không được mang những thứ rách nát kia đặt trong nhà."
"Có nghe hay không, anh không cho phép!"
"Hạ Sơn Chi, có nghe hay không, giày rách cũng phải có tôn nghiêm!"
"Em đã là người của Hoắc Sở Kiệt anh thì phải có tôn nghiêm."
Toàn thân đang chứa lửa giận của anh dùng hết sức lực gầm thét lên với cô.
Anh ở trong người cô điên cuồng ra ra vào vào, lời nói lạnh như băng từng chữ từng chữ gõ vào màng nhĩ của cô.
Thân thể chấn động, màng nhĩ cũng chấn động.
Trừ đau thương vẫn như cũ đau thương.
Cô cho là mình đang nằm mơ, chậm rãi nhắm mắt lại. Trước khi ngất đi cổ họng đang bị nghẹn chặt yếu ớt thốt ra: "Hoắc Sở Kiệt, anh ghét bỏ em là giày rách."