*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— mặc dù vấn đề này thật sự rất quan trọng!!! Nhưng giờ phút này Haruhisa đã “cố” không làm lớn nó lên…
************************************
“Huyết kế giới hạn…?” Haruhisa lẩm bẩm nói, mang theo nghi hoặc nho nhỏ.
Từ này đối với cô cũng không xa lạ gì. Sharingan của gia tộc Uchiha, Byakugan của gia tộc Hyuga, thậm chí còn có ‘Thi cốt mạch’ của gia tộc Kaguya đã bị diệt vong. Tất cả đều là huyết kế giới hạn.
Nhưng vì sao lại đem bốn chữ này đặt vào trên người cô, mọi chuyện bỗng nhiên liền trở nên khó hiểu đâu?
“Hoặc là…” Chiyo nhìn Haruhisa, sâu xa mở miệng nói. “Ngươi cũng có khả năng ‘tương chi lý giải vi’, ‘Thần ý chí’.”
“A?!”
Haruhisa ngạc nhiên, mà sau đó là một đống vạch đen.
Nghe qua được tên của thánh mẫu, vừa chua xót vừa ú ớ là đã xảy ra chuyện gì?
“Trong truyền thuyết, có một dị tộc, trời sinh liền có sức mạnh vô cùng ghê gớm. Tổ tiên này từng cùng với thần linh xác lập khế ước, với sự trung thành, luôn luôn thờ phụng vì đại giới, cùng với điều kiện trao đổi của bản thân để thực hiện nguyện vọng về lực lượng.”
Haruhisa không nói một tiếng, trầm mặc, bởi vì cô hoàn toàn không có nghe nói đến.
Chiyo liếc mắt nhìn hai mắt cô gái như hai cái nhang chống mũi, trong lòng một trận vô lực.
Rõ ràng chính là mẹ con, vì sao lại kém nhiều đến như vậy?
Hừm… Nhất định là do GEN di truyền của gia tộc Hatano quá yếu kém, làm cho người sau khi dung hợp xong, chất lượng của “sản phẩm” hơi trượt đi một tí…
Chiyo âm thầm suy nghĩ.
Một lát sau, bà mới tiếp tục giải thích nói:
“Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, loại lực lượng này cũng phát sinh biến hóa. Diễn biến đến hiện tại, biến ngươi thành cái dạng này.” Chiyo nỗ bĩu môi. “Lấy máu tươi vì đại giới, giảm bớt tiêu hao Chakra.”
Haruhisa rốt cục hiểu rõ.
Không ngờ máu chính là một sản phẩm có chất lượng cao dùng để hiến tế đổi lấy cống phẩm. Nếu không đạt được cống phẩm như trong lời nói, thì chính bản thân phải dùng rất nhiều sức lực để khẩn cầu, tương đương với việc sử dụng nhiều Charka. Không có cái cống phẩm máu nào lại được dùng để hiến tế với chất lượng cao như vậy.
Có dạng cống phẩm này như lời nói, hoàn thành đấu tranh chính trị bằng vũ trang liền cũng sẽ dễ dàng suôn sẻ một ít, vấn đề về việc tiêu hao Charka cũng có thể giảm bớt.
Giống như Chiyo vừa mới thực hiện tình huống khi nãy, vừa dùng xong cống phẩm, lượng Charka cũng không giảm bớt đi, theo lý thường phải làm, nhẫn thuật tự động thăng cấp.
Ở thế giới Ninja này, quả thực là một sự tình vô cùng khủng khϊếp!
Lượng Charka vốn có chỉ có thể khai triển ra 10 loại nhẫn thuật, đến tay của những người trong bộ tộc này, thì có thể khai triển ra thêm 20 loại nhẫn thuật, hoặc là 10 loại nhẫn thuật đã được tăng cường gấp đôi lên.
Haruhisa âm thầm kinh hãi, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao lúc trước ở bên trong một mảnh phế tích, Chiyo lại phát hiện ra mẹ Kana.
Một ngôi làng thần bí như vậy, lực lượng mạnh mẽ như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cân bằng trong thế giới Ninja. Cho dù bất kể thế nào thì cũng sẽ không cho phép ngôi làng này tồn tại lâu được…
Diệt tộc, là kết cục duy nhất của bọn họ.
Nhìn cảm xúc trên mặt Haruhisa biến hóa, Chiyo biết cô đã không cần bà phải tiếp tục giải thích nữa.
“Được rồi…” Chiyo có chút mệt mỏi phất phất tay. “Hôm nay ngươi hãy đi về trước đi.”
“Nhưng…”
Haruhisa mặt lộ vẻ khó xử, cô còn có rất nhiều điều muốn hỏi Chiyo
một chút.
“Trở về đi.”
Lần này người mở miệng là Ebizou.
“Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là cái ‘ngày quan trọng’ của thằng tiểu quỷ tóc đỏ kia. Ngươi không nhanh chóng đuổi đến đó, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Haruhisa đột nhiên ngớ ra, tiểu quỷ tóc đỏ?
Đây là đang nói Gaara?
Mà cái gì gọi là “ngày quan trọng”?
Mà cái gì lại
nói cô nếu không nhanh chóng trở về “sẽ xảy ra chuyện lớn”?
Những dấu chấm hỏi liên tiếp phình to như khinh khí cầu đang từ từ bự ra ở trong đầu Haruhisa.
Mặc dù giờ phút này, cô hoàn toàn không biết được Ebizou đang ám chỉ cái gì, nhưng thân thể đã không tự chủ được hướng đi ra ngoài động…
Sau một lúc lâu, thẳng đến khi thân ảnh của cô gái đã hoàn toàn biến mất, Chiyo mới lại mở to mắt, miễn cưỡng nói:
“Ngươi thật nhiều chuyện. Ta còn đang chờ Maki ngày mai chạy đến đây tường thuật lại mọi chuyện đâu…”
Hừ ~ nếu như không có hắn vừa rồi hảo tâm nhắc nhở, ngày mai Làng Cát… A không không không, đêm nay sẽ trở nên ‘gà bay chó sủa’, một mảnh hỗn loạn. Sau đó Maki nhất định sẽ lại chạy tới đây khóc lóc kể lễ.
Một người đàn ông trưởng thành, tuổi cũng đã không còn nhỏ nữa. Nhiều lần, ba đầu sáu tay chạy lại đây hướng hai bên khóc lóc, nước mắt, nước mũi chảy xuống ròng ròng…
Ebizou giật giật cần câu trong tay, khóe miệng run rẩy. Bà chị quái thú nhà mình vẫn trước sau như một làm cho người ta không chịu nổi a.
************************************
Lúc Haruhisa về tới nhà, kim chỉ trên đồng hồ treo tường vừa chỉ mới chỉ đến số 3.
Trong nhà im ắng, Temari cùng Kankuro thì đã đi làm nhiệm vụ, hiện tại chắc là đang ở trong rừng rậm không biết tên nhanh nhẹn cấp tốc bay nhảy. Mà Gaara, hôm nay thì lại bị mời đi lên giảng dạy làm mẫu cho nhóm Ninja tương lai Làng Cát, hẳn là còn đang ở lại sân huấn luyện làm một người thầy tốt đi.
Nói đến người thầy tốt, Haruhisa nhịn không được nhớ tới Matsuri. Cũng đã khá lâu rồi không có gặp qua cô bé, nghe nói gần đây biểu hiện của cô bé cũng không tệ. Mặc dù hiện tại Gaara đã không còn trực tiếp giảng dạy cho cô bé, nhưng bất quá việc Matsuri là học trò hắn thì cũng không có gì thay đổi.
Haruhisa rửa sạch một quả táo, cắn một miếng, ngồi ở trên ghế sofa, nhìn đồng hồ treo tường đến xuất thần.
Rốt cuộc chuyện mà Ebizou nói đến là chuyện gì a?
Trên đường về nhà cô đã suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được hôm nay cái gì là “ngày quan trọng” của Gaara.
Ngày quan trọng, ngày quan trọng…
Haruhisa tiếp tục khởi động bộ não ——
À há!
Kết hôn có được tính là ngày quan trọng không?!
Ý tưởng này vừa mới nhảy vọt vào trong não, Haruhisa liền nhịn không được “Xì” một tiếng.
Cô đây là đang nghĩ cái gì đâu ~
Bất quá…
Haruhisa vừa nghĩ vừa lại tưởng tượng, bên tai không khỏi thoáng ửng đỏ lên ——
Nếu như Gaara đúng như trong lời nói, không biết là mặc lễ phục màu trắng đẹp hơn, hay vẫn là lễ phục màu đen đẹp hơn nhỉ…TruyenHDTruyenHD
(Di Di: Vậy thì sẵn dịp này bình chọn luôn đi bà con, Gaara mặc vest nào đẹp hơn. Vest trắng hay là vest đen?)
A a a!!!
Sao lại có thể háo sắc như thế không biết!
Haruhisa vỗ vỗ gò má, bắt buộc bản thân phải kết thúc vở kịch nhỏ không đáng tin ở trong não.
Vào lúc đang rung đùi đắc ý, tầm mắt cô không nghĩ gì lại xẹt qua tờ lịch ở phía bên phải đồng hồ, ngay lập tức há hốc mồm.
Không thể nào?
Cô đã tính sai ngày rồi?
Ngày 19/1 không phải là ngày mai sao?
Haruhisa một người như cá chép bạch bạch mắc cạn, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, dùng vận tốc ánh sáng vội chạy lại gần tờ lịch. Hận không thể dùng cả người áp sát vào trên tường…
Một phen tỉ mỉ nhìn qua
nhìn lại xong, Haruhisa thoát lực. Hóa ra ngày 19/1 thật sự không phải là ngày mai, mà ngày hôm nay!
Như vậy, cô đã biết được Ebizou muốn nói đến chuyện gì…
Ngày 19/1 là sinh nhật của Gaara.
Haruhisa nhất thời nảy sinh một loại ý nghĩ đem chính mình bóp chết đi.
Mấy năm trước, mỗi lần cứ đến ngày 19/1, Gaara đều ‘chết’ không được tử tế ở bên ngoài làm nhiệm vụ. Haruhisa cũng được tính là có tấm lòng, nhưng lại không có biện pháp giúp hắn tổ chức sinh nhật.
Nhưng năm nay, cô đã sớm cùng Gaara nói qua. Ngày 19/1 hắn nhất định phải ở nhà!
Ách…
Cho nên mới nói, Gaara đã ‘vứt bỏ’ Temari cùng Kankuro, một mình ở lại Làng Cát là vì lý do này?
Nhưng bây giờ biết làm sao bây giờ? Bởi vì cô luôn tính là ngày mai mới là sinh nhật Gaara, cho nên còn thật nhiều thứ chưa có chuẩn bị xong.
Mắt thấy sắp đến giờ Gaara về nhà…
Lúc trước cô còn hùng hồn đầy chí khí sẽ tặng cho Gaara một ngày sinh nhật vô cùng đáng nhớ!
Haruhisa một mặt khóc đầy nước mắt, ảo não nắm lấy tóc của chính mình giật giật…
Ai…
Vẫn nên đi đến sân huấn luyện tìm Gaara trước đi, trên đường ngẫm nghĩ lại có thể tìm biện pháp cứu trợ nào đó.
Có lẽ thật sự
cô nên đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, sau đó buộc dây nơ bươm bướm lên làm quà sinh nhật cho Gaara đi…
Haruhisa cam chịu nghĩ, cầm lấy áo khoác, ra ngoài đi đến sân huấn luyện.
Trời đã tối đen bắt đầu có mưa lất phất rồi.
Có lẽ là bởi vì tại lúc này, trên đoạn đường lớn cô rất ít khi đi ra ngoài này. Haruhisa có chút ngoài ý muốn phát hiện ra, đường lớn
ở Làng Cát thật ra cũng khá là
náo nhiệt.
Các loại cửa hàng khéo léo tản ra màu cam ấm áp sáng rọi. Trên đường, người đi đường tốp năm tốp ba, nói nói cười cười đi cùng một chỗ, thỉnh thoảng cũng có thể thấy hình ảnh ấm áp của những đứa trẻ làm nũng cha mẹ đòi ăn kẹo. Nhìn cảnh đó, trong lòng Haruhisa cảm giác được ấm áp nào đó không biết tên.
Đang lúc cô đang muốn lấy ra từ trong túi cái khăn để lau khóe mắt đang muốn chảy xuống do một màn ấm áp khi nãy, đối diện có mấy người mặc trang phục ‘nhẫn giả’ làm hấp dẫn lực chú ý của cô. Nếu như cô không nhớ lầm, vài người trước mắt này là những thầy giáo đời sau phụ trách huấn luyện Làng Cát.
Hóa ra huấn luyện hôm nay đã kết thúc, vậy Gaara có phải hay không cũng đã rời khỏi sân huấn luyện?
Haruhisa vừa nghĩ, một bên chỉnh chỉnh góc áo, hướng tới vài vị Ninja kia đi qua.
“Cái kia, xin hỏi… La… Gaara còn ở trong sân huấn luyện không?”
Haruhisa có hơi hơi lễ phép cung kính khom người, cười tủm tỉm hỏi.
“… A, hóa ra là Hatano tiểu thư!”
Trong đó một Ninja nhận ra cô, biểu cảm trên mặt có chút vui vẻ.
Khuôn mặt tươi cười của Haruhisa cứng ngắc một chút —— khi nào thì cô mới có thể hoàn toàn thoát ly khỏi cái xưng hô “tiểu thư” đầy triển vọng này…
“Ha, ha ha… Tiểu thư nói đến Gaara-Sama à, ngài ấy hẳn đã đi rồi.”
Một Ninja khác tiếp lời nói, thuận tiện gãi gãi tóc.
“Hửm… Như vậy à.” Haruhisa không có chú ý tới kia biểu cảm khuôn mặt của Ninja kia có chút mất tự nhiên, gật đầu. “Vậy không quấy rầy mọi người nữa.”
Dứt lời, cô lại một lần nữa hơi hơi khom người, trên mặt hiện ra một nụ cười cảm ơn.
Chào tạm biệt Ninja, Haruhisa không khỏi bước nhanh bước chân hơn. Gaara khẳng định là đã về nhà đi, cô vẫn nên nhanh chóng về nhà thôi.
“Ha… Hatano-Sama…”
Có phải có người đó đang gọi cô không?
Haruhisa không khỏi dừng lại, nghiêng tai. Quả nhiên, ở hành lang nho nhỏ trong khu phố nhỏ, có một đầu người ló ra, lại kêu lên một tiếng:
“Hatano-Sama…”
Haruhisa mất chút bản lĩnh một lát, lúc này mới nhận ra bóng người nho nhỏ, đã lâu có không có gặp – Matsuri.
“Matsuri, sao lại chưa đi về nhà?”
Haruhisa đến gần hai bước, lên tiếng hỏi.
“Cái kia… Cái kia…”
Matsuri có chút khẩn trương vò ống tay áo, một khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng.
“Như thế nào?” Haruhisa nhìn cô bé trước mặt thấp hơn cô một cái đầu, có chút nghi hoặc khom lưng.
Thật vất vả mới tích tụ được đầy đủ dũng khí cùng sức mạnh, cô bé đột nhiên lớn tiếng nói một câu:
“Gaara-Sensei bị bọn họ mang đi rồi!”
WHAT?
Haruhisa cả kinh:
“Bị mang đi? Bị ai mang đi?”
Đây lại là cái dạng tình huống gì thế này?
Trong nguyên tác, tác giả không có viết đến việc này a?
“Hôm nay sau khi huấn luyện kết thúc, Gaara-Sensei vốn là phải về nhà, nhưng một sensei khác nói hôm này là “ngày quan trọng” của Gaara-Sensei, không thể đi về sớm như vậy, phải lôi kéo Gaara-Sensei đi đến một nơi. Gaara-Sensei đã từ chối thật lâu nhưng cũng không được, không còn cách nào khác, đã bị bọn họ mang đi mất rồi.”
Matsuri nói rất nhanh, Haruhisa càu nhàu nghe được, hơi hơi có chút sững sờ.
Cô bé thật tốn sức mới có thể nói xong cả đoạn, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Haruhisa. Bộ ngực nho nhỏ hơi phập phồng, giống như sau khi nói hết một đoạn như vậy đã hao hết toàn bộ sức lực của cô bé.
Một lát sau, Haruhisa mới tiêu hóa hết những lời Matsuri nói. Cô cúi đầu suy xét một chút, thanh thanh cổ họng đối với Matsuri nói:
“Matsuri, không quan trọng. Trong lúc đó, đồng nghiệp thỉnh thoảng cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm gì đó thì là một chuyện
rất bình thường.”
Bất quá, trong thế giới này, không có điện thoại di động thật sự vô cùng bất tiện. Không thể về nhà ăn cơm cũng không thể báo trước một tiếng cho cô biết…
Haruhisa áp chế bất mãn nho nhỏ trong lòng đang dần bốc lên, ra vẻ trấn định vẫy vẫy tay.
Nhưng mà, hóa ra cũng còn có rất nhiều người nhớ tới sinh nhật của Gaara a!
Haruhisa nghĩ vậy, tâm tình nhịn không được lại tốt lên. Xem ra mọi người ở trong Làng Cát đã thật sự chấp nhận Gaara rồi. Đứa trẻ cô độc, u buồn, nhận lấy toàn bộ xem thường, sợ hãi trong trí nhớ, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn biến mất…
“Không phải không phải!” Matsuri lại bối rối, “Bọn họ không phải đi ăn cơm! Bọn họ là… phải đi… tìm dì Lysa!”
Ách… Đó là ai?
Matsuri nhìn Haruhisa không hiểu gì hết, hoàn toàn không nắm chắc được ý chính. Matsuri hận không thể
nhảy lên bắt đầu gõ vào đầu của Haruhisa.
“Dì Lysa chính là, chính là làm… cái loại chuyện kia! Bọn họ nói qua đêm nay, Gaara-Sensei chính là một người đàn ông trưởng thành, bọn họ…”
Haruhisa hình như đã nghe hiểu được một chút. Trong lòng không khỏi có chút bồn chồn:
“Bọn họ như thế nào?”
Đến lúc này, Matsuri cũng cố không hiện lên thẹn thùng:
“Bọn họ muốn đi tìm cho Gaara-Sensei một cô gái xinh đẹp để “đùa rỡn”!”
Hả?!
Lúc này đây, Haruhisa rốt cuộc mới nắm bắt được ý chính. Cô nhớ lại mấy vị nhẫn giả khi nãy, trên mặt hiện lên biểu cảm mơ hồ ái muội, cùng với lời nói lắp ba lắp bắp. Ngay lập tức hiểu rõ.
Kết quả của việc tỉnh ngộ chính là suýt chút nữa hộc máu đến phân nửa.
Này, đám đại thúc bất lương kia, té ra thì đem Gaara của cô kéo đi chiêm nghiệm sao?!
Nghĩ đến đây, Haruhisa vội vàng lôi kéo Matsuri hỏi:
“Cửa hàng dì Lysa ở nơi nào?”
Cho tới bây giờ, cô còn không có biết đến, Làng Cát hóa
ra còn tồn tại loại ngành dịch vụ đặc biệt này…
“Phía trước rẽ phải, ngay tại cửa hàng bán hoa bên cạnh là ở trong cái đường nhỏ kia, bảng hiệu là ‘Phòng nhỏ các loại hoa của Lysa’.”
Matsuri hết khả năng miêu tả vô cùng đơn giản, Matsuri biết người ở trước mắt cô có khả năng xác định phương hướng không được tốt lắm.
Haruhisa gật đầu, ý bảo là mình đã nhớ kỹ. Thật ra cô vốn đang nghĩ cùng đi chung với Matsuri, nhưng nhớ lại Matsuri vẫn còn là một cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên ý niệm bị gạt sang một bên:
“Matsuri, em đi về trước đi. Chị đi qua đó xem thử.”
Cô bé gật gật đầu, cùng Haruhisa vẫy tay chào tạm biệt.
Cô sớm biết trong lòng của Gaara-Sensei chỉ có một người. Nhưng mà sensei thật sự không thể không nói đến, đôi khi sensei thoạt nhìn hơi có chút mơ hồ, thật sự làm cho cô không yên lòng a…
Haruhisa một đường bước nhanh hướng về phía đường lớn, rất nhanh liền tìm được nơi trẻ nhỏ không nên đến, “Phòng nhỏ các loại hoa” ở trong miệng Matsuri. Nhìn những màu hồng rực rỡ lóe ra, thỉnh thoảng còn từ giữa truyền ra “tiếng hót của chim vàng oanh” ở trong tiệm. Haruhisa cảm thấy huyết áp của bản thân sắp bùng nổ rồi.
Cô đi ba bước hai tới cửa, một tay kéo cửa phòng ra ——
Đợi chút, vừa rồi hình như Matsuri còn nói đến sự tình gì đó…
Ách… Là cái gì sắp tới?
Trực giác Haruhisa lại xem nhẹ sự kiện quan trọng nhất, nhưng cố tình lại nghĩ không ra…
Cô
vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, muốn ý đồ bắt lấy một bóng xám nhỏ trong đầu chợt lóe qua.
“Hatano-Sama?”
Lúc cô đang đau khổ suy tư, đột nhiên Haruhisa nghe được trong tiệm có người kêu tên của cô, cô ngẩng đầu ——
Huyết áp chính thức bùng nổ, bị thiêu đến nỗi một tia lý trí cũng không còn, tro bụi nhỏ cũng không thèm cân nhắc đến…
“Gaara!”
Haruhisa có chút không khống chế được la lớn, làm rung động chén rượu ở trên bàn nhỏ, chất lỏng cũng thoáng hơi lay động.
“Cậu còn dám ôm lấy người khác ở trước mặt tớ nữa xem!”