Từ sau khi xuyên không qua, Ryoko liền hoàn toàn sống lại. Cô hoàn toàn từ một người con gái ai oán biến thành một người vui vẻ, sống một cuộc sống vô tư. Tựa như lúc này, rõ ràng ngày hôm qua mới bị bại lộ hành tung xong, hôm nay tựa như người không xảy ra việc gì.
“La la la! La la la!” Đứng trước gương, một bên Ryoko dùng cây lược chải mái tóc màu tím mà cô vừa mới biến đổi, một bên thì hát ngâm nga. Hôm nay cô phải đi gặp Kudo Shikura, cho nên phải đổi thành bộ dáng của Kuroba Haruno thì mới được. Kudo Shikura thế nhưng là tiền bối xuyên không đấy, nhất định phải thỉnh giáo thật thật thật tốt mới được.
Từ trong nhà vệ sinh trang điểm xong rồi, Ryoko đi ra ngoài, một tay cầm lấy túi xách ở trên ghế sofa lên, bước nhanh về phía cửa. Nhưng từ ‘vui quá hóa buồn’ này cũng sẽ xảy ra vào bất cứ lúc nào. Tựa như hiện tại, ngay tại lúc Ryoko vui vẻ mở cửa ra, chuẩn bị bước đi ra ngoài thì có một người giống như quỷ đứng ở trước cửa. Đương nhiên, đây là theo cảm nhận của Ryoko.
Ngay tại lúc Ryoko sửng sốt, không nói được lời nào, thì người nữ sinh trước mắt này đã lôi kéo va-li hành lý của mình nói trước. “Ai? Cậu là… Ryoko đâu?”
“A?” Ryoko rốt cuộc phản ứng lại đây, đúng vậy, ngày hôm qua người này đã nói là muốn chuyển đến ở trong nhà cô mà, bởi vì cô phải đi gặp Kudo Shikura, nên đã đem việc này quên sạch không còn mảnh vụn nào. Hỏng bét, hiện tại cô đã biến thành Kuroba Haruna, làm sao có thể đi tìm ‘Ryoko’ cho cô ta được đây. Ryoko cảm thấy nóng nảy, hơn nữa là thực vội.
“Như thế nào, chẳng lẽ cậu ấy không có ở nhà? Nhưng rõ ràng cậu ấy biết ngày hôm nay tớ sẽ đến mà.” Sera một mặt nghi hoặc. Bất quá có phải giả bộ hay không, còn phải chờ kiểm chứng.
“Đương nhiên không phải.” Ryoko một mực bác bỏ, cô cũng không hi vọng bị người khác nghĩ thành người như thế. “Ryoko biết cậu muốn đến, nhưng cậu ấy đã đi ra ngoài mua cho cậu vài đồ dùng sinh hoạt trong nhà rồi, cho nên cậu ấy mới nhờ tớ ở nhà chờ cậu đấy.” Nói xong cô liền cầm va-li hành lý của Sera, đem cô ta tiến vào nhà, vì muốn cho Sera thấy tính chân thật trong lời nói của mình. Aizzz, từ khi xuyên không đến đây, cô cũng không nói dối tốt hơn trẻ con là bao nhiêu, chính xác là càng ngày càng tệ. Thế nhưng đã có thể đạt đến đẳng cấp mặt không đổi sắc đem lời nói dối biến thành đúng lý hợp tình.
“Ai ~ phải không, vậy cái túi trong tay cậu là…” Sera theo Ryoko đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn xem cái túi ở trong tay Ryoko, trong mắt là một mảnh thâm thúy.
Hỏng bét, lộ tẩy rồi, meo meo, ánh mắt của cô có thể tốt hơn thế nữa được không. Ryoko ở trong lòng phẫn hận nghĩ, ở ngoài mặt lại còn muốn làm bộ như chuyện gì cũng đều không có. “Cái kia à, Ryoko vừa mới gọi điện về, nói là cái túi của cậu ấy để quên ở trong nhà, tớ đang muốn đi qua đó đưa cho cậu ấy đâu, chưa kịp đi thì cậu đã tới rồi.” Trăm ngàn phải tin tưởng nha, chị đây đang nói một lời chân thật đấy.
“A, là như thế này a.” Sera đột nhiên cười rộ lên hiện ra một mặt vô hại, hơn nữa thật khoa trương vỗ bả vai Ryoko. Khiến cho trái tim nhỏ bé của Ryoko bị dọa cho giật mình. Rốt cuộc, thật vất vả trấn an tâm tình một chút, Ryoko mới bắt đầu an bày chỗ ở của Sera.
“Hô –” Thừa dịp thời gian Sera sửa sang lại quần áo, Ryoko tránh mặt ở trong nhà vệ sinh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã đối phó được. Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, Ryoko đỡ trán, xong rồi xong rồi, cuộc hẹn gặp mặt lần đầu tiên với tiền bối xuyên không liền cứ như vậy mà đến trễ rồi.
“Haruna — tớ đã xong
lắm.” Âm thanh Sera truyền đến. “Tớ đến đây!” Lại vuốt vuốt tóc, Ryoko lên tiếng, đi ra ngoài.
“Tớ đi đưa túi cho Ryoko, cậu cứ tự nhiên đi, tớ rất nhanh liền trở về!” Ryoko lại không nói những lời vô nghĩa nữa, nói xong một tiếng, liền chạy đi ra ngoài. Rõ ràng có thể dùng chiêu thay đổi vị trí trong nháy mắt, lại sợ bị Sera thấy nên không thể không ngồi xe đi qua đó. Bất quá, Ryoko thật sự cũng có khả năng dự đoán trước, Sera là một thám tử khôn khéo đến như vậy, làm sao có thể thật sự đứng ngồi một chỗ ở trong nhà. Chân trước Ryoko vừa mới bước ra khỏi nhà, ở phía sau lưng, Sera liền đuổi kịp.
———- Ta đây là đường phân cách theo dõi ———-
Ryoko vừa ra khỏi cửa liền gọi một chiếc xe taxi, thẳng tiến đến nhà hàng mà Kudo Shikura đã hẹn sẵn. Sau đó, cô cũng rất không ngoài ý muốn thấy một người nữ sinh mặt đen còn hơn cả Bao Công. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Ryoko thật cẩn thận đi qua, một bộ dáng thật chân chó đi lấy lòng một mặt u ám của Kudo Shikura nói: “Cái kia, Kudo Onee-chan, Kudo Onee-chan.”
“Hừ!” Tại lúc Shikura nhìn thấy Ryoko bình an tới đây, đôi mắt sau cặp kính râm rõ ràng chính là yên tâm cùng vui sướиɠ. Nhưng mà lúc này cô vẫn muốn giả bộ mình đang tức giận, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu liếc sang một bên.
“Kudo Onee-chan, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Là do em có việc nên mới không thể không rời đi mà!” Ryoko chuyển tới Shikura ở bên kia, làm nũng nói.
Shikura tiếp tục không phản ứng, lại nghiêng đầu chuyển hướng sang bên kia. Xem ra con đường làm nũng này không thể đi thông qua được rồi. Ryoko chỉ có thể lại ra đòn sát thủ. “Được rồi, cùng lắm thì em nói cho chị gốc gác của em là được rồi chứ gì.”
Shikura vốn chính là bởi vì rất lo lắng nên mới nghĩ lấy loại phương pháp này hù Ryoko, hiện tại Ryoko chủ động nhận sai, nhưng lại có bí mật để nghe, Shikura cũng sẽ không lại tiếp tục như thế.
Thấy Shikura rốt cuộc quay đầu lại đây, trái tim đang treo lơ lửng của Ryoko cuối cùng cũng buông xuống. Tiền bối xuyên không không thể đắc tội, hơn nữa vị này còn xuyên qua trở thành chị gái của Kudo Shinichi — Edogawa Conan.
“Nói đi, em có gốc gác gì a? Nếu không khiến cho chị vừa lòng thì chị sẽ không để ý tới em nữa.” Shikura khôi phục bộ mặt thật của mình, chính là — bát quái!
“Ai –” Ryoko thở dài, dù sao chính mình vốn là đến đây tìm Shikura hỗ trợ, cũng không có gì hay ho để giấu diếm. “Em đi vào nhà vệ sinh, trở ra thì chị sẽ biết.” Nói xong cũng không chờ Shikura phản ứng, buông cái túi trong tay hướng, Ryoko đi về phía khu nhà vệ sinh.
Một lát sau, Ryoko một mình đi ra ngoài.
“Làm sao có thể?” Một người nữ sinh ngồi ở một vạ trí, cách Shikura không xa đối với người nữ sinh mới đi ra mở to hai mắt. Không sai, người nữ sinh vừa mới đi ra chính là bộ mặt vốn có của Ryoko, mà người ngồi đó theo dõi chính là Sera Masumi. Lúc này, bởi vì cô ngồi cách xa nên căn bản không thể nghe được cuộc đối thoại của Ryoko cùng Shikura, thế nhưng, đối với động tác cùng biểu cảm của các cô thì lại nhìn không sót. Cô tinh tường thấy người nữ sinh tóc tím dây dưa một lát cùng với người nữ sinh đeo bộ kính râm cùng đội mũ màu đen, sau đó phải đi vào nhà vệ sinh, lại sau đó, người đi ra là Ryoko. Lả dịch dung sao? Người nữ sinh tóc đen mũ đen kia là ai? Trong mắt thâm thúy của Sera hiện lên một mảnh khôn khéo.
——– Ta đây là đường phân cách chân tướng ——–
Ryoko đi đến trước mặt Shikura, xoay người chuẩn bị ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.” Shikura nhìn nhìn Ryoko, mở miệng nói.
Ôi? Quả nhiên không nhận ra sao? Gặp được dịp đùa với chị ấy một chút. “Không
có việc gì, tôi nhìn thấy cô cùng với người nữ sinh vừa rồi mới ngồi đây giống như cãi nhau đâu, cô ấy có lẽ đã rời khỏi đây rồi.”
“Không có, chúng tôi chính là đùa mà thôi, cô ấy chính là tạm thời rời đi mà thôi.” Shikura có chút không vui, chau mày lại quay đầu xem Ryoko.
“Phải không? Tôi nhìn cô giống như thật chán ghét người nữ sinh kia a.” Ryoko tiếp tục giả bộ làm người xấu châm ngòi ly gián.
“Chúng tôi là bạn bè tốt nhất của, mời cô rời đi.” Khẩu khí của Shikura không tốt.
“Thật sự? Chúng ta là bạn bè tốt nhất của nhau?” Trái tim Ryoko nhất thời bùng nổ như pháo hoa. Liền ngay cả người xấu cũng không tiếp tục giả bộ. Shikura ngẩn người. “Chúng ta?”
“Đợi chút, chẳng lẽ cô…” N giây sau, Shikura rốt cuộc phản ứng lại đây. “Cô cô cô……”
“Không sai, em chính là Kuroba Haruna, tên gọi hiện tại chính là ‘Hirota Ryoko’.” Ryoko lấy tay lắc qua lắc lại. “Không phải chỉ có Kudo Yukiko cùng Vermouth được mới có thể dịch dung nha?”
Shikura ở giữa sự khϊếp sợ, há mồm, vô ngôn mà chống đỡ. Ryoko thì lại làm đẹp cho mái tóc của mình. “Chị đã biết bí mật của em, có phải cần nên giúp đỡ em không?”
Kết quả, Ryoko thật thuận lợi đem Shikura kéo vào trong mặt trận của chính mình, tên thối Conan, nhà ngươi không phải đem Sera đặt ở bên người chị đây làm gián điệp sao? Chị đây liền thu mua chị gái của nhà ngươi, cái gọi là ‘Ngày phòng đêm phòng, trộm trong nhà khó đề phòng.’ Chị đây sẽ khiến cho nhà người khó lòng phòng bị. Ha ha ha ha [N lần ha] ha ha ha ha ha —- Sau khi mua xong đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho Sera mà cô đã nói trước đó, Ryoko đi ở trên đường, bị bao vây giữa vô hạn đắc ý, thế cho nên mới không nhìn thấy con người vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc ấy đi về hướng mình.
———- Ta đây là đường phân cách lại xuất hiện ———-
“Ryoko, Ryoko.”
Ôi? Giống như có người đang gọi cô nha, Ryoko theo từ trong ảo tưởng tốt đẹp nghĩ muốn ngẩng đầu lên. “Kuroba đồng học?”
Kuroba? Người kia cùng họ với Kuroba Haruna sao? Sara giấu mình ở trong góc ven đường, tay chống cằm suy xét. Ánh nhìn của Kaito không làm người ta biết đến lườm liếc vào khối bóng ở góc ven đường kia, tiếp tục cùng Ryoko đối thoại.
“A, tớ là đặc biệt tới đây để tìm cậu, Akako nhờ tớ đem cái này cho cậu.” Tuy rằng, cậu biết rõ Ryoko đã không biết chính mình là ai, nhưng cách nói chuyện cùng khẩu khí này vẫn không hể sửa đâu.
“À, cám ơn.” Giọng điệu thản nhiên, khoảng cách xa lạ, thời điểm khi cô tiếp nhận tấm card, Ryoko nhìn thấy trong mắt đối phương xuất hiện bi thương cùng thất vọng. Đây là? Tiếp nhận lấy tấm card màu đỏ kia, Ryoko đã bị kinh sợ. Đó là ma pháp truyển tin mà ‘ma nữa Akako’ đã dùng nó ghi trên tấm card. Nội dung ở mặt trên dùng loại ma pháp đặc biệt, chỉ có người nhận tin tức thì mới có thể nhìn thấy chữ viết ở trên đó. Nhưng, làm cho Ryoko khϊếp sợ không phải là tấm card gửi cho bản thân, mà là chữ viết trên tấm card:
Tin tưởng Kuroba Kaito!Nhìn nhìn người nam sinh ở trước mắt mình, rốt cuộc Ryoko cũng đã nghĩ tới, người nam sinh này không phải chính là người mà cô đã nhìn thấy ở tòa thành Tarot sao, sau khi sự việc xảy ra cô cũng cảm thấy khá là kỳ quái. Hóa ra, người nam sinh này chính là người của Akako, trách không được cô lại có cảm giác kỳ quái, vốn dĩ chính là người trong cùng một đường với mình. Ryoko tươi cười thoải mái, tự cho mình là đúng, đem tất cả cảm giác kỳ quái của mình đối với Kuroba Kaito kết luận thành như thế.
“A, đúng rồi, tớ nghe em gái của tớ nói có người đến ở trọ trong nhà cậu, không biết cậu có cần hỗ trợ cái gì không?” Kaito thu thập lại cảm xúc của mình, tiếp tục dẫn dắt tuyền truyền cho cái bóng ở sau lưng nghe.
Em gái? Chẳng lẽ là Kuroba Haruno? Nhưng cô nhớ được, trước mắt cô chỉ giả bộ làm em họ Hakuba Saguru thôi mà, người này là… Chẳng lẽ là do quả cầu thủy tinh của Akako? Nhưng mà, vì sao cậu ta sẽ muốn nói như vậy chứ, hơn nữa loại khẩu khí, giọng điệu nhã nhặn này quả thực giống như cố ý nói cho người ở xa xa nghe thôi. Đợi chút, cố ý nói cho người ờ xa xa nghe? Trong đầu Ryoko chợt lóe lên ánh sáng, Sera Masumi? Làm sao mà cô đã đem cô ta quên mất? Chẳng lẽ cô ta ở gần đây?
“Đúng rồi, kính chiếu hậu của chiếc xe kia ở nhà Akako hư rồi, cậu ấy còn nói muốn nhờ cậu qua nhà giúp cậu ấy sửa chữa nó một chút.” Kaito lại nhắc nhở nói.
Kính chiếu hậu sao, thì ra là thế. Ryoko rốt cuộc hiểu được, trong lòng thầm đọc chú ngữ, bắt đầu quan sát, rất nhanh liền phát hiện ra Sera một mặt nghiêm túc đang tránh ở trong một góc. Theo dõi? Tốt lắm, quả nhiên có chút thực lực, khiến cô đến bây giờ mới phát hiện ra.
“Tớ đã biết, tớ đây về nhà trước.” Ryoko lộ ra biểu tình mình đã hiểu rõ, hướng về Kaito ra dấu ánh mắt. Kaito hiểu ý, rời đi. Mà này đó, biểu cảm trên khuôn mặt đối với Sera ở phía sau tất nhiên là không phát hiện ra.
Ryoko chậm rãi đi vài bước xa hướng đi về phía nhà, Sera xoay người, hướng về một phương hướng khác đi đến. Dù sao đi theo sau sát người ta như vậy, rất dễ làm cho người ra hoài nghi. Rất nhanh, trên đường lại thành một người, đều không có nơi vắng vẻ. Nhưng mà, tại nơi mà Ryoko vừa mới đứng khi nãy, ngoài ý muốn, bóng dáng của người đàn ông mặc áo đen xuất hiện ở công viên trò chơi kia
kia chậm rãi hiện lên. Thế nhưng, vì sao bóng dáng tà ác cùng nguy hiểm kia tại nơi đó còn mang theo một tia cô đơn cùng thương cảm. Dường như chính là ma quỷ đang khóc thút thít vì bị người vứt bỏ.