Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 57

"Tổng giám đốc, vừa rồi có tổng giám đốc Tiêu Nhuận bên Lạc Mạn gọi điện tìm cô." Diệp Tử vừa vào văn phòng, liền nhận được cuộc gọi nội tuyến từ thư ký, nói là Tiêu Nhuận vừa tìm cô. Diệp Tử hít một hơi, cái gì tới thì phải tới, cô có trốn cũng không được.

"Giúp tôi gọi đến Lạc Mạn." Diệp Tử nói.

"Vâng."

Chỉ chốc lát sau, cuộc gọi đã chuyển đến Tiêu Nhuận. Diệp Tử đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, Tiêu Nhuận đã nói trước cô một bước.

"Tiểu Tử, tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng đi uống rượu đi." Tiêu Nhuận nghiêm túc nói, ngày hôm qua sau khi trở về hắn liền lập kế hoạch coi nên làm thế nào để theo đuổi được Diệp Tử.

"Thực xin lỗi, Tiêu tổng, đêm nay tôi vừa vặn có một hội nghị." Diệp Tử sửa lại xưng hô, có vẻ xa lạ hơn nhiều.

"Rất quan trọng." Diệp Tử lại bồi thêm một câu.

"Như vậy a, còn... Ngày mai thì sao?" Tiêu Nhuận có chút thất vọng, không có chú ý tới biến hoá trong xưng hô của Diệp Tử.

"Gần đây... đều khá bận rộn." Diệp Tử nói.

"Vậy giữa trưa tôi qua tìm cô, cô có ở công ty chứ?" Tiêu Nhuận có thể nói là bám riết không tha.

"Uhm". Diệp Tử thật sự không có cách nào khác để từ chối nữa, chỉ có thể lên tiếng đáp ứng.

"Ok, vậy chờ tôi đó." Nói xong, Tiêu Nhuận liền cúp điện thoại, có lẽ hắn nhận được cuộc gọi nội tuyến khác, nên cúp máy rất vội vàng.

"Diệp tổng, là Tiêu tổng sao?" Alma đang ở bên cạnh, nghe được đối thoại, nàng thật cẩn thận hỏi.

"Ừ".

"Cô không thích Tiêu tổng phải không?"

"Ừ, tôi nói tôi thích người khác, nhưng không phải hắn." Diệp Tử hiếm khi giải thích cùng Alma.

"Vậy cô không nên trốn tránh hắn, nói rõ ràng không được sao, như vậy kéo dài đối với ai cũng không tốt, cô hẳn là hiểu điều đó" Alma có ý tốt nhắc nhở.

"Ừ, tôi biết." Diệp Tử làm sao không biết được, nhưng Tiêu Nhuận là anh trai của Tiểu Mặc, cô thật sự hơi khó nói.

Suốt buổi sáng, Diệp Tử đều ngồi ở văn phòng tự hỏi vấn đề này, rốt cuộc là nói hay là không đây, cuối cùng cô rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, gọi cho Tần Tiểu Mặc.

"Alo" bên kia điện thoại là thanh âm mơ màng của Tần Tiểu Mặc, như vừa mới tỉnh ngủ, đáng yêu muốn chết, Diệp Tử nghe mà cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại.

"Là chị..." Thanh âm Diệp Tử bất giác cũng nhẹ nhàng hơn.

"Chị Diệp?!" Tần Tiểu Mặc vừa nghe đến là giọng Diệp Tử, liền tỉnh hơn phân nửa, hưng phấn xém chút bật dậy ngay.

"Sao giờ này còn ngủ?" Giờ này đúng ra Tiểu Mặc không có ngủ, Diệp Tử suy luận một chút rồi hỏi.

"Tối hôm qua cùng theo dõi tội phạm, không có ngủ." Tần Tiểu Mặc xoa xoa hai mắt, ôi chao, chị Diệp là đang quan tâm mình.

"Không nên luôn ngày đêm điên đảo, à.. không phải tạm thời tổ trưởng không cho em tham gia sao?" Diệp Tử hỏi.

"Muốn bỏ lệnh cấm rồi, nguy hiểm cũng giảm đi một nửa nên tổ trưởng cho em đi chung theo dõi, em ngồi trong xe, cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là giúp tổ trưởng phân tích thêm về vụ án." Tần Tiểu Mặc nói sự thật, không phải bởi vỉ sợ Diệp Tử lo lắng mà nói dối, trải qua chuyện lần trước, nàng có muốn cũng không dám nữa.

"Ừ. Chị có chút việc muốn nói với em." Diệp Tử bình tĩnh nói.

"Sao? Có chuyện gì? Chị nói đi..." Tần Tiểu Mặc không biết Diệp Tử muốn cùng nàng nói cái gì, hình như có vẻ là chuyện nghiêm túc, bất quá mặc kệ chị Diệp nói cái gì, nàng đều tin tưởng có thể vượt qua.

Kế tiếp, Diệp Tử kể lại đầu đuôi toàn bộ chuyện tối hôm qua. Không yên mà chờ Tần Tiểu Mặc phản ứng lại, trong lòng rối rắm, chỉ sợ Tần Tiểu Mặc giận dỗi.

"Không phải chứ!!!!!!!" Quả nhiên, Tần Tiểu Mặc có chút kích động, Diệp Tử nhíu mày.

"Tại sao lại tới hai người theo đuổi chị!!!!" Trọng điểm mà Tần Tiểu Mặc chú ý không ăn nhập gì với Diệp Tử -___-!

Diệp Tử mở to hai mắt không tin được, lúc này Tần Tiểu Mặc còn nghĩ đến vấn đề đó, không phải nàng nên để tâm đến chuyện của anh trai mình sao?!

"Bất quá.. nhìn bên ngoài... em cũng đủ biết hai người bọn họ thích chị." Tần Tiểu Mặc nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói ra.

"Huhm?"

"Cái tên kia, nhà thiết kế gì đó, trong công ty của chị, háo sắc, động tay động chân... hừ..." Tần Tiểu Mặc hừ một tiếng, mỗi lần nhớ tới tên đó là cả người nàng khó chịu. Vừa nghĩ tới thân thể trắng mịn của Diệp Tử...hmm... Chỉ nàng mới có thể sờ thôi!

"Ừ, hắn... hôm nay không có đến làm."

"Tốt nhất mai mốt đừng đến nữa! Chỉ có em mới có thể sờ chị!" Giọng Tiểu Mặc lớn hơn một ít.

"Ừ, chỉ cho em sờ." Diệp Tử trấn an, hoàn toàn không ý thức được mình vừa mạnh miệng nói cái gì.

"Hắc hắc, chị nói đó nha."

"Ừ."

"Em... không lo lắng cho anh của em sao?" Diệp Tử hỏi dò.

"Lo cho ảnh làm gì, ảnh kiên cường lắm, còn mơ tưởng giành chị với em, người yêu của em gái, làm sao giành được chứ. Ảnh cư nhiên dám thừa dịp em không ở đó, có ý đồ với chị, không thể tha thứ..." Tần Tiểu Mặc nghĩ tới lần trước ở trong phòng nghe anh và mẹ nói chuyện, trong lòng liền bốc hoả.

Một mặt là nổi giận, mặt khác.... trong lòng khó chịu. Thật sự rất khó chịu, nếu Diệp Tử là bạn gái của anh, mẹ khẳng định sẽ rất vui vẻ đi. Nếu để cho mẹ biết mình và Diệp Tử mới là một đôi, tuyệt đối sẽ không chúc phúc các nàng đâu, đừng nói chúc phúc, sợ khả năng là sẽ đánh gãy chân nàng sau đó đuổi nàng ra khỏi nhà luôn.

"Vậy chút nữa chị..."

"Nói rõ ràng với ảnh đi, như vậy không minh bạch, cũng không tốt cho chúng ta. Nhưng mà... trước hết đừng nói ảnh biết mình quen nhau." Cơn áy náy trong lòng Tiểu Mặc lại không ngừng mạnh mẽ xuất hiện, nàng làm cho chị Diệp không thể công khai mối quan hệ này ra ánh sáng, nhưng... thật sự nàng còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.

"Ừ, không có gì đâu. Bây giờ còn chưa phải thời điểm thích hợp, khi nào em muốn nói thì nói sau, chị không ý kiến." Diệp Tử trái lại an ủi Tần Tiểu Mặc.

Tần Tiểu Mặc im lặng, không biết vì cái gì, rất muốn khóc... Nàng ngoài miệng vẫn luôn nói yêu Diệp Tử, nhưng thực tế không có làm gì nhiều, không giống Diệp Tử... Bây giờ ngẫm lại, Diệp Tử chưa từng nói qua lời yêu nào với nàng, nhưng từng cái động tác, từng cái biểu tình, đều gián tiếp cho thấy rõ Diệp Tử yêu nàng ra sao. Yên lặng đến không nghe được tiếng động nào.

"Huh?Làm sao vậy?" Chị Diệp nhận thấy sự khác lạ của Tiểu Mặc, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì." Tần Tiểu Mặc rất ngốc, lắc đầu, vứt rụng ý định muốn khóc của bản thân.

"Ừ". Diệp Tử không biết Tần Tiểu Mặc bị làm sao, nhưng nàng không muốn nói thì cô cũng không ép nàng.

"Em nhớ chị." Trong giọng nói Tần Tiểu Mặc mang theo ủy khuất. Không biết khi nào mới gặp mặt nữa, nàng thật sự rất nhớ Diệp Tử, nhớ thế nào cũng không thấy đủ, mỗi ngày đều nhớ lúc nào cũng nhớ.

"Chị cũng vậy."

"Rất nhanh có thể nhìn thấy, chờ một chút thôi." Diệp Tử an ủi.

"Ừ".

"Diệp tổng, Tiêu tổng đến đây. Cô muốn gặp không?" Thư ký gọi đến báo, Diệp Tử trầm giọng, nói: "Dẫn hắn lên đây đi."

"Vâng".

Nhận cuộc gọi xong, Diệp Tử vội vàng cầm lấy điện thoại: "Vừa rồi tiếp cuộc gọi nội tuyến, chờ lâu không, anh của em đến rồi..."

"Không lâu, chị mới nói vài câu mà. Ừ, vậy chị nhanh đi ứng phó với ảnh, em cúp đây".

"Ừ".

"Hôn một cái, muahzz" Tần Tiểu Mặc cách điện thoại hôn Diệp Tử một cái xong liền cúp điện thoại.

Diệp Tử cong cong khóe miệng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.

"Cộc cộc."

"Mời vào."

"Tiêu tổng, ở đây." Thư ký dẫn Tiêu Nhuận tới, rồi đi xuống.

Tiêu Nhuận đi vào, vẻ mặt tươi cười, trên người là bộ vest đen may thủ công của Ý, tay đeo đồng hồ phục cổ. Vừa nhìn qua là thấy đẹp trai phi phàm, hơn nữa chỗ nào cũng đều lộ ra khí chất quý phái sang trọng. Nếu như là các em nữ sinh, có lẽ sẽ không em nào chống cự nổi sức hút này, một nụ cười của Tiêu Nhuận là có thể bắt các em làm tù binh hết rồi.

Nhưng lúc này trong lòng trong mắt Diệp Tử đều là hình bóng cô em gái đáng yêu của chàng trai này, chỗ nào còn mảy may chú ý đến hắn nữa.

"Tiểu Tử." Tiêu Nhuận cười kêu Diệp Tử một tiếng.

"Tiêu tổng." Diệp Tử theo thói quen xã giao cười cười.

"Cô... đây là..." Tiêu Nhuận dù có ngốc, cũng hiểu được ý tứ của Diệp Tử.

"Thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi có thể đã nói những lời làm cho mọi người hiểu lầm. Tôi quả thật đã có người mình thích, nhưng có phải anh hay không thì..." Diệp Tử có lỗi nói.

Nụ cười trên mặt Tiêu Nhuận dần tắt đi, chân mày cũng nhíu lại. Thấy dáng vẻ này của hắn, Diệp Tử càng áy náy, cho người khác hy vọng rồi lại để họ thất vọng tuyệt đối là loại chuyện rất tàn nhẫn.

"Vậy sao cô lại nhìn tôi... là bởi vì Baron?"

"Uhm". Diệp Tử gật gật đầu.

"Rất xin lỗi."

Tiêu Nhuận không nói gì, cau mày nhìn Diệp Tử vài lần.

"Chính là tôi thích cô." Tiêu Nhuận nói.

"Thực xin lỗi, nhưng tôi có người mình thích rồi." Diệp Tử cau mày cự tuyệt nói.

"Còn chưa kết hôn không phải sao, vậy tôi vẫn có cơ hội mà, có thể cạnh tranh công bằng chứ?" Tiêu Nhuận dường như không định buông tay, hỏi.

"Ừm, chỉ là tôi thực yêu nàng." Diệp Tử nhẹ giọng nói. Câu nói mà trước mặt Tần Tiểu Mặc, cô chưa bao giờ nói qua. < trong tiếng Trung phát âm anh ấy, cô ấy giống nhau >

"Yêu sao..." Tiêu Nhuận có chút giật mình, hắn thật không ngờ Diệp Tử sẽ dùng đến chữ này, tựa hồ rất nghiêm túc.

"Ừ, tôi yêu nàng. Cho nên... xin lỗi anh." Diệp Tử kiên định, gật gật đầu.

"Vậy... Hắn yêu cô không?" Tiêu Nhuận hỏi.

"Yêu".

"Nàng yêu." Diệp Tử thay đổi ngữ khí, cô tin tưởng Tần Tiểu Mặc, tựa như cô tin tưởng chính bản thân mình.

"Ừ, vậy..." Tiêu Nhuận vốn là muốn hỏi, nếu cô không hề thích hắn nữa, có thể hay không quay về tìm tôi. Nhưng lời còn chưa nói ra, đã cảm thấy chính mình tự mãn.

"Vậy chúc cô hạnh phúc." Tiêu Nhuận nói.

"Cám ơn, chúng tôi sẽ." Diệp Tử không lo lắng cho tương lai của mình và Tiểu Mặc, chỉ cần Tần Tiểu Mặc vẫn như trước nguyện ý ở bên mình, như vậy mặc kệ có mưa gió bão bùng gì, cô đều nguyện ý cùng Tiểu Mặc, thậm chí giúp nàng vượt qua.

"Vậy tôi đi trước." Tiêu Nhuận cười nói, khôi phục phong độ tao nhã.

"Ừ".

"Đúng rồi, ngày mai cô cho người đem bản kế hoạch đến nhé" Tiêu Nhuận trừ bỏ là một người thích Diệp Tử, còn là một doanh nhân.

"Được". Diệp Tử chân thành tươi cười với Tiêu Nhuận, người này không hổ là cùng một nhà với Tiểu Mặc, năng lực hoàn toàn tương xứng, hơn nữa... cũng thực phóng khoáng. Rồi hắn sẽ có hạnh phúc của riêng mình.

"Tôi đi nhé". Nói xong, Tiêu Nhuận tiêu sái đi ra ngoài.

Diệp Tử lại vừa giải quyết xong một chuyện phiền toái, thở một hơi, rồi xoay người sang làm việc khác.