Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 18

"Không có kinh nghiệm xử lý vụ án thì đừng đi theo quấy rối." Diệp Tử giáo dục.

"Đi xem tích lũy kinh nghiệm thôi."

"Rất nguy hiểm." Diệp Tử nhíu mày.

Tần Tiểu Mặc lần thứ hai cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Tử, không khỏi nhếch môi cười cười. Ngữ khí cũng mang theo một tia nhẹ nhàng.

"Chị quan tâm em a?"

"Hừ." Diệp Tử hừ nhẹ một chút, không nói gì thêm. Tần Tiểu Mặc bị tiếng hừ nhẹ này làm cho động tâm, giống con mèo nhỏ móng vuốt bị cong. Ngạo kiều nữ vương thụ! Nàng thích nhất...

"Chị Diệp...hôm nay em nhìn thấy công ty con của Viễn Duy ở chỗ này a." Tần Tiểu Mặc thực hưng phấn nói, giống như phát hiện ra một châu lục mới.

"Ừ, ở nơi đó có một công ty. Rất lớn..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, công ty con ở thành phố S kia là lớn nhất cả nước. Thành phố S ở vùng duyên hải, kinh tế đứng top đầu trong nước, Viễn Duy bán hàng xa xỉ tự nhiên sẽ mở công ty tại nơi tập trung nhiều người giàu có.

"Khi nào thì chị đến công ty con thị sát?" Tần Tiểu Mặc khờ dại hỏi.

"Thị sát?"

"Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc không phải đều trực tiếp xuống thị sát tình hình sao? Tiểu thuyết TV đều nói như vậy..."

"Vậy Tiêu tổng có đi thị sát không?" Diệp Tử hỏi ngược lại, thanh âm không tự giác mang ý cười.

"A... Cái này..." Tần Tiểu Mặc đau đầu suy nghĩ, anh Tiêu Nhuận thực lười biếng, chỉ khi nào đến thăm mẹ con cô thì mới thuận tiện đi công ty nhìn qua một chút.

"Cho nên em không cần mù quáng tin tưởng tiểu thuyết và TV..." giọng Diệp Tử giống đang dạy dỗ một đứa nhỏ.

"...Vậy chị cũng có thể đến đây nhìn một cái thôi, nhìn xem có người nào nhàn hạ hay không, cách làm việc, bầu không khí công ty thế nào, đến thôi đến thôi, công ty của chị rất đẹp..." Tần Tiểu Mặc cực lực khuyên.

Diệp Tử hé miệng cười cười, cô bé này nghĩ mình không phát hiện ra ý đồ của cô ấy hay sao.

"Công ty con của Viễn Duy đều rất xinh đẹp, công ty tổng bộ là xinh đẹp nhất." Diệp Tử đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn trêu đùa Tần Tiểu Mặc.

"Không giống nhau đâu, mỗi ngày chị làm việc khổ cực như vậy, lại đây chơi giải sầu cũng tốt a, nhà của em có chỗ cho chị ở, thật đó." Tần Tiểu Mặc nói chuyện thật ngốc không suy nghĩ, người như Diệp Tử nghĩ muốn ở chỗ nào mà không được, dựa vào cái gì muốn ở căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông của cô đây.

"Ừ...chị sẽ suy nghĩ một chút..." Diệp Tử trong lòng nhảy dựng, không biết vì cái gì lại thốt ra như vậy.

"Thật sự a! Chị đừng nghĩ lâu quá nha, nghĩ kỹ rồi nhớ nói cho em biết!" Tần Tiểu Mặc vốn chỉ tính thử thăm dò, không nghĩ tới Diệp Tử thật sự để tâm, làm cô rất cao hứng, giống như ngày mai Diệp Tử sẽ đến đây liền vậy.

Các cô rõ ràng chỉ mới cách xa vài ngày a, thật là...Như thế nào em liền nhớ chị như vậy chứ.

"Được."

"Bên chị muộn rồi, ngày mai khẳng định chị phải dậy sớm đi công ty bận việc, mau đi ngủ đi."

"Ừ."

"Ngủ ngon. Đúng rồi, thuốc ngủ trong ngăn kéo em cầm đi rồi, chị khỏi tìm." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói, sau đó liếc sang thuốc ngủ đang đặt trên bàn.

"Em..." Diệp Tử không biết nên nói cái gì nữa, bất đắc dĩ hít một hơi.

"Thuốc ngủ cũng không phải cái gì tốt, chị đừng dùng thường xuyên, sẽ có tác dụng phụ."

Chuyện này làm sao Diệp Tử không biết, có điều đôi khi áp lực quá lớn, buổi tối sẽ vẫn luôn ngủ không được, mở to mắt đến hừng đông chuyện này cũng không phải chưa gặp qua, loại cảm giác thống khổ muốn ngủ mà ngủ không được đâu phải ai cũng có thể hiểu được...Nhưng vô luận như thế nào, Tần Tiểu Mặc quan tâm làm cho cô cảm giác trong lòng ấm áp, con người chính là loài vật kỳ quái, khát vọng tự do, nhưng lại hy vọng có một người có thể trói buộc mình, không phải trói buộc một cách cưỡng chế, mà là tự nguyện vì mình hơn nữa bởi vì vậy mà cảm nhận được hạnh phúc. Sống qua hai mươi mấy năm, Diệp Tử đều khát vọng có người có thể chân chính mà trói buộc cô, hiện tại người này đã đến đây, Diệp Tử lại bắt đầu do dự, thật là cô ấy sao? Cô ấy có thể đáp ứng được hy vọng của cô sao?

"Về sau chị dùng ít hơn là được."

"Thực ngoan, mau đi ngủ đi, Muahz..." Tần Tiểu Mặc tại Trung Quốc xa xôi, cho Diệp Tử một cái hôn, sau đó liền tắt cuộc gọi. Ngược lại Diệp Tử nghe tiếng hôn đó, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Lúc A Mai gõ cửa, Diệp Tử còn ở vào trạng thái chân không, A Mai chỉ thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt nghiêm túc mà tắt Skype, sau đó tắt MSN, cuối cùng đóng máy tính. Nhưng mà tiếng gõ cửa thì Diệp Tử hoàn toàn không nghe thấy. A Mai rốt cuộc buông tha không gõ nữa mà kêu Diệp Tử.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Diệp Tử không có nghe, vì thế A Mai lớn tiếng kêu lần nữa, lần này Diệp Tử mới có phản ứng, xoay đầu lại nhìn cô ngơ ngác.

"Làm sao vậy?"

"Tôi muốn hỏi tiểu thư, giữa trưa ngày mai muốn ăn những món gì, để tôi chuẩn bị."

"Đồ ăn bình thường Trung Quốc, cũng không biết cái gì tương đối ăn ngon là được, chị xem rồi nấu đi." Diệp Tử nghĩ nghĩ nói.

"À... Tần tiểu thư trước khi đi có đưa cho tôi mấy thực đơn khác nhau, tôi có xem sơ qua, đều rất tốt, dinh dưỡng được phối hợp thực cân đối, tôi lấy cho cô xem nhé?"

Diệp Tử có chút kinh ngạc, Tần Tiểu Mặc như thế nào thừa dịp cô không chú ý làm ra nhiều chuyện vậy, mà một chuyện cô cũng không biết.

"Ừ, được."

A Mai đã sớm mang theo thực đơn trong tay, Diệp Tử đáp ứng rồi, cô liền đưa cho Diệp Tử. Thực đơn là viết tay, tổng cộng bốn phần, bữa sáng bữa trưa bữa tối đều có, không chỉ có tên món ăn, nguyên liệu, thậm chí có vài công thức nấu tương đối phức tạp cô ấy còn liệt kê kỹ càng tỉ mỉ từng bước. Lúc A Mai nhìn đến mấy thực đơn đều ngây ngẩn cả người, cô gái nhỏ này thoạt nhìn mơ mơ màng màng, không nghĩ tới lại cẩn thận như vậy.

Không ngoài dự đoán của A Mai, Diệp Tử nhìn xong trong nháy mắt, lộ ra một tia biểu tình mê hoặc, tuy rằng rất nhanh liền điều chỉnh lại, nhưng từ ánh mắt của cô A Mai nhìn ra được cô cũng bị Tần Tiểu Mặc rung động.

"Cái này là cô ấy viết sao?!"

"Vâng, thực dụng tâm." A Mai gật gật đầu, khẳng định nói.

Diệp Tử đương nhiên biết Tần Tiểu Mặc phi thường dụng tâm, phần lớn món ăn bên trong đều thực hợp khẩu vị của cô, có thể thấy được tốn nhiều tâm sức. Diệp Tử bị rung động đồng thời cũng cảm nhận được mê hoặc, vì cái gì cô ấy luôn cho mình một ít kinh hỉ, tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.

"Món ăn giống như thực hợp khẩu vị của tiểu thư a?" A Mai thử hỏi dò Diệp Tử, thấy Diệp Tử không có phủ nhận, lúc này mới thở ra một hơi.

"Nếu vậy tôi liền làm theo thực đơn của Tần tiểu thư."

"Ừ." Diệp Tử gật gật đầu, đem mấy thực đơn bỏ vào ngăn kéo. A Mai hít một hơi, may mắn cô nhìn xa trông rộng, đem thực đơn sao chép lại hết, bằng không hiện tại đã có thể phiền toái.

Tiểu thư gần đây làm sao vậy nhỉ, giống như sau khi quen biết Tần tiểu thư cũng mơ hồ không ít, không phải là bị lây bệnh đi.

Nhưng mà Diệp Tử cũng không có tâm tư lo lắng nhiều vấn đề như vậy, trong lòng từng đợt rung động làm cho cô không có biện pháp, không còn đầu óc suy nghĩ chuyện khác.