"Diệp tổng, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Mạn mời cô xế chiều đến nhà bọn họ thương lượng hợp tác công việc."
"Đến nhà bọn họ? Alma, cô không nói nhầm chứ?"
Diệp Tử nhíu mày, nhìn Alma một cái làm Alma có chút hoảng. Làm việc bên người này lâu như vậy gần như là thư kí tri kỉ của tổng giám đốc vậy mà có khi Alma vẫn bị tổng giám đốc làm cho hoảng sợ.
Diệp Tử là tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Duy, năm nay vừa mới 28 tuổi, lai hai dòng máu Trung - Anh kế thừa gen di truyền rất tốt từ ba mẹ, cô cao 1m7, dáng người thon thả, tóc dài đen óng, lông mi cong, sóng mũi cao cùng đôi mắt đẹp. Tuy nhiên, nếu nghiêm khắc nhận xét khuyết điểm của cô thì cô chính là mặt than (kiểu mặt lúc nào cũng lạnh không biết cười là gì, kiểu đồ lạnh lùng khó ưa), nói năng thận trọng. Nhất là lúc công tác, khí chất rất mạnh mẽ, mỗi lần Alma đứng bên cạnh tổng giám đốc đều có loại cảm giác mình dắt lừa thuê, áp lực nặng như núi... (dắt lừa thuê ~ ý ở đây là Diệp Tử làm việc theo phong cách bá đạo, cô cứ te te đi trước, phía sau có Alma thu dọn hậu quả).
"Không có sai, trợ lý của tổng giám đốc Lạc Mạn nói như thế, tôi cũng hiểu như vậy không tốt lắm, nhưng vị trợ lý kia bảo tôi trực tiếp nói cho cô biết là được." Alma nhíu mày, tập đoàn Lạc Mạn cũng rất kỳ quái, đây là tập đoàn nước ngoài có công ty mẹ đặt ở nước Anh, lại tuyển chọn trợ lý tổng giám đốc là người Trung Quốc.
"Ừ, tôi biết rồi." Diệp Tử không thay đổi sắc mặt, gật gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ giải quyết.
Viễn Duy là một tập đoàn gia tộc nổi tiếng trong giới. Tổng công ty ở Anh, có nhiều công ty con, chi nhánh lớn nhỏ ở các nước. Trên danh nghĩa, Viễn Duy sản xuất các loại sản phẩm xa xỉ, từ trang sức nước hoa, cho tới ô tô, vàng bạc đá quý.
Bởi vì mang tính chất là tập đoàn của dòng họ, cho nên dù Diệp Tử và ba cô bất hoà, nhưng ở các buổi yến tiệc xã giao lớn nhỏ vẫn đều có mặt cùng nhau, cũng có không ít tập đoàn công ty đến thiết lập quan hệ hoặc tỏ rõ ý muốn kết đôi hai tập đoàn với nhau.
Tập đoàn Lạc Mạn mới thành lập vài năm gần đây, tuy không lớn mạnh bằng Viễn Duy, nhưng tiền đồ không thể đo lường, tổng công ty Lạc Mạn cũng ở nước Anh, trước đó Viễn Duy tính toán hợp tác với Lạc Mạn vì thế mới có tình huống này xuất hiện.
Diệp Tử nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, không có nhớ ra tổng giám đốc bên Lạc Mạn có quan hệ đặc biệt gì với cô mà dám yêu cầu cô đi đến nhà hắn. Đang nghĩ ngợi thì ba cô gọi tới.
"Alo, ba, có chuyện gì sao?" Giọng Diệp Tử không một chút lo lắng.
"A, không có gì, chỉ là hỏi coi con có nhận được điện thoại của Tiêu Nhuận không?" ba của Diệp Tử là người Trung Quốc, lúc nói chuyện giọng nói luôn mang vẻ uy nghiêm truyền thống của đàn ông Trung Quốc.
Diệp Tử nhíu nhíu mày, Tiêu Nhuận là ai?
"Tiêu Nhuận?"
"Ừ, là tổng giám đốc đương nhiệm của Lạc Mạn. Ba của hắn trước kia là chiến hữu của ta." Ba Diệp Tử giải thích.
Diệp Tử cười lạnh một tiếng, thì ra là như vậy, lại là từ nhàm chán biến thành thân cận, không thể không nói, Diệp Tử chán ghét việc kết đôi như vậy.
"Vâng, con đã biết."
Diệp Tử cúp điện thoại. Tuy rằng cô không muốn nhưng liên quan đến chuyện hợp tác làm ăn của Viễn Duy, nên không muốn cũng phải đi.
"Alma, giúp tôi sắp xếp một chút."
"Vâng." Alma gật gật đầu, tiếp nhận bảng kế hoạch Diệp Tử đưa cho mình rồi đi ra văn phòng tổng giám đốc, sau đó lịch sự đóng lại cửa phòng.
Diệp Tử mở hộp thư, thấy email Chung Tiểu Viên gởi cho mình, trong đó có ảnh chụp vào lễ mừng năm mới của cô ấy cùng Thẩm Trì, hai người trong ảnh rất vui vẻ, toàn thân mặc đồ màu đỏ, Chung Tiểu Viên tươi cười sáng lạn như có thể hoà tan băng tuyết.
Nội dung thư: Diệp Tử Diệp Tử, dịp lễ mừng năm mới A Trì dẫn tôi đi ngắm tuyết, chắc ở Anh có rất nhiều tuyết nhỉ, cô mau nhanh chóng tìm được người yêu, đến lúc đó nhớ nói cho tôi biết, tôi cùng A Trì đến thăm cô.
Diệp Tử cười cười, tắt đi hộp thư, chưa có reply lại.
Có lẽ, Chung Tiểu Viên là người mà Diệp Tử đã từng yêu. Lúc trước cô gái ngốc này đến cả cái tên cũng ngốc, lại như thế nào có thể hấp dẫn được mình, bản thân Diệp Tử cũng không biết rõ. Chỉ là bây giờ, hết thảy đều là quá khứ, Chung Tiểu Viên có Thẩm Trì, Diệp Tử cũng có cuộc sống mới của riêng mình.
Lúc một mình từ Trung Quốc bay trở về nước Anh, cô cũng đã suy nghĩ không ít. Cô phát hiện mình thế nhưng lại không có khổ sở như đã từng nghĩ, không biết là do cô có chuẩn bị tâm lý từ trước hay thật ra là vì cô cũng không yêu Chung Tiểu Viên. Bất quá cái loại cảm giác này quả thật không chịu nổi, rất giống cảm giác khi còn bé, chính cô đứng ở trong sân nhìn con mèo yêu quý của mình nuôi dưỡng bị đem đi, có chút không cam lòng.
Nhìn xong hết tài liệu, Diệp Tử liền tắt máy tính, thu dọn đồ, lấy chìa khoá xe ra khỏi văn phòng chuẩn bị về nhà.
******************
Tại nhà họ Diệp:
"Tiểu thư, cô đã trở lại? Cô ăn cơm chưa?" A Mai mở cửa, cung kính hỏi han.
"Còn chưa có ăn." Diệp Tử để túi xách lên sopha, cởϊ áσ khoác.
"Vậy cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho cô." A Mai lên tiếng, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho Diệp Tử.
"Tùy tiện một chút là được, không cần làm nhiều lắm." Diệp Tử dặn dò.
"Vâng."
Ở nhà ăn cơm trưa xong, Diệp Tử khó có được thời gian rảnh, liền nằm ở trên giường ngủ trưa một chút. Từ sau khi chia tay Chung Tiểu Viên, cô cũng ít khi về nhà.
3 giờ chiều, A Mai liền đúng giờ đánh thức Diệp Tử. Diệp Tử tỉnh dậy thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Đến cửa nhà, Diệp Tử đứng suy nghĩ, vẫn là nên lựa chọn một đôi giày cao gót. Đàn ông Trung Quốc thường không cao lắm, hy vọng tổng giám đốc Lạc Mạn bởi vì nhìn thấy cô cao hơn mà về sau có thể nhụt chí...
Ý tưởng như vậy thật sự có chút xấu xa, nhưng Diệp Tử cũng bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.
"Tiểu thư, túi của cô." A Mai đem túi xách đưa cho Diệp Tử.
"Ừm, cảm ơn chị. Tôi đi rồi chắc là sẽ không về ăn cơm chiều." Diệp Tử nói với A Mai.
"Vâng."
Diệp Tử lái xe, nhấn bản đồ địa chỉ tìm đến Tiêu trạch. Đến khi nhìn toàn cảnh, Diệp Tử có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Tiêu trạch lại là một dãy biệt thự kiểu Trung Quốc. Trong khuôn viên có rất nhiều loại cây Diệp Tử không biết tên, xem ra đều là những cây lâu năm.
Diệp Tử mới vừa dừng xe, đã có người mở ra cổng lớn, ý bảo Diệp Tử lái xe thẳng vào trong.
"Diệp tiểu thư, hoan nghênh đến thăm Tiêu trạch, lão gia và thiếu gia của chúng ta đều ở phòng khách chờ cô, mời cô đi theo ta." Một người nhìn qua có lẽ là quản gia chào đón Diệp Tử vào Tiêu gia.
"Được, cảm ơn." Diệp Tử mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn rất lịch sự nói cảm ơn với quản gia, rồi theo hắn đi vào Tiêu gia.
"Ha ha ha, lâu như vậy không thấy Tử Tử, giờ đã lớn thế này rồi, đến đây ngồi cạnh Tiêu gia gia uống trà." Vừa đi vào cửa Tiêu gia, liền có một ông lão tóc bạc chống quải trượng đứng lên cười nói với Diệp Tử.
"Tiêu gia gia, ngài khỏe." Diệp Tử hướng Tiêu gia gia cười gật đầu.
"Ai ai, tốt lắm, nhìn đứa nhỏ này, thật lễ phép. Tử Tử a, lúc con còn nhỏ Tiêu gia gia đã ôm bế con, chắc con không nhớ rõ rồi." Tiêu gia gia cười tủm tỉm nói.
"Ah... Con...Không nhớ rõ." Diệp Tử xấu hổ nói.
"Ha ha, không sao không sao, lúc đó còn nhỏ quá thôi."
"Chào cô, tôi là Tiêu Nhuận tổng giám đốc tập đoàn Lạc Mạn." Một người nam gương mặt góc cạnh đứng lên, vươn tay chào Diệp Tử.
Diệp Tử có chút thất vọng, Tiêu Nhuận cư nhiên còn cao hơn cô một cái đầu, xem ra kế hoạch của cô lại thất bại mất rồi.