Lạc Vào Thế Giới Titanic

Chương 7: Jack lại tới nữa

Charles nói nhỏ với Rose “Lát nữa có tiệc rượu, anh đưa em về nghỉ trước nhé?”

“Anh đi nói chuyện với họ đi, Traveyan đưa em về là được rồi. Phòng không xa đây lắm, em không biến mất đâu”Mục tiêu của Rose là làm vợ hiền, đương nhiên sẽ không làm phiền chồng mình bàn bạc với đối tác.

“Không sao, hôm nay anh thấy em không thoải mái, để anh đưa em về, vừa văn anh đi ra ngoài hít thở không khí luôn” Nói xong, Charles đứng lên đỡ lấy tay Rose.

Rose vịn cánh tay của Charles rồi đứng lên, khuôn mặt cô hơi đỏ ửng, cô có chút không quen với hành động thân thiết như thế này của Charles. Nhưng cô không thể không thừa nhận, hành đồng người chồng đi trước cô vợ đi theo sau ở Thiên Triều không thể nào so sánh với hành động cực kỳ ra dáng quý ông này của Charles.

Bà Ruth vẫn muốn nói chuyện với các vị phu nhân nơi đấy nên chỉ có Rose và Charles trở về với nhau.

Gió biển thổi đến, lướt qua mặt Rose khiến cho sự mệt mỏi của cô dịu xuống, cảnh mặt trời lặn về phía Tây khiến Rose mê mẩn, cô hình như chưa từng được ngắm cảnh hoàng hôn như vậy lần nào. Cho đến khi mặt trời lặn xuống, cô mới nhận ra mình đã đứng đây rất lâu. Quay đầu lại, cô thấy Charles đang im lặng đứng sau lưng cô, tay anh đặt lên vai cô, khiến cô có thể thả lỏng mình mà dựa vào người hắn. Cuối cùng Rose cũng có thể nở nụ cười thoải mái. Có lẽ, khi sống ở thế giới này… cô sẽ rất hạnh phúc.

Hai người trở về phòng thì thấy trên bàn có rất nhiều loại đồ ăn ngọt và chocolate.

Charles cười nói “Anh sợ lúc nãy em ăn không no, mấy thứ đồ ăn ngọt trên tàu anh đều bảo người lấy một phần đem về phòng cho em, em xem thử có thích không?”

“Oa, nhiều đồ ngọt quá, Charles, cảm ơn anh!” Nhìn những món đồ ăn ngọt trên bàn, Rose vui vẻ cảm ơn. Đồ người khác tặng, dù là đã nói trước cũng phải làm vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ, đây là đạo lý mà cô học khi còn bé.

Thấy công sức mình bỏ ra được cảm ơn, tâm trạng của Charles rất tốt. Hắn nhịn không được mà sờ mặt Rose, dặn dò nói “Nếu thích những món này thì đến lúc về nhà lại bảo đầu bếp làm cho, tay nghề của đầu bếp nhà chúng ta rất giỏi. Ăn chút gì rồi đi ngủ sớm, anh sẽ tranh thủ về với em”

Rose ngoan ngoãn gật đầu, Charles hôn lên trán cô một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Rose đổi quần áo rồi nhìn đồ ăn trên bàn. Cô cầm lấy loại thức ăn có tên là chocolate, xem ra, Rose kia rất thích món ăn này, cô bỏ vào miệng ăn thử. Vị đắng ở trong tan ra, cảm giác đắng trong miệng dần dần thay thành vị ngọt. Đúng thế, đắng trước ngọt sau – cô thích nó. Thứ này ngon hơn cái gọi là café kia rất nhiều. Cô phát hiện những món ăn của người dân nơi đây rất quái lạ, sườn cứu, gan ngỗng, còn có một số món nấu không kĩ, thịt băm còn vươn ít tơ máu hồng hồng, không hiểu sao bọn họ có thể nuốt nó được. Nơi này không có cơm, không có bánh bao, đồ ăn nơi này rất kì lạ. Trong đầu Rose, ở nơi phương Đông xa xôi có một dân tộc giống cô, người nơi đó có mắt đen tóc đen như Thiên Triều. Có lẽ lúc lên bờ cô nên hỏi thăm một chút, nếu đồ ăn ở đó giống Thiên Triều thì cô phải mời đầu bếp ở đó về chứ không ăn mấy thứ này cả đời, chắc cô chết mất.

Cô ăn thêm một ít nữa rồi dừng lại, cô thấy mình ăn no rồi.

—— tôi là đường ngăn cách đáng yêu ——

Lúc Rose đứng xem cảnh mặt trời lặn. Jack cũng cô đơn đứng ở đầu thuyền Titanic ngắm mặt trời lặn.

Gió biển thổi loạn mái tóc của cậu, cậu không quan tâm, cậu nhìn bờ biển lớn đáng kinh ngạc kia, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của Rose. Lần đầu gặp cô, cậu ở dưới nhìn cô ở bên trên với ánh mắt ngưỡng mộ. Lần thứ hai gặp cô là lúc cô đứng ở lan can rào chắn xin cậu giúp đỡ cô. Lần thứ ba gặp cô là lúc hai người bàn luận về tập tranh của cô, còn có lần trang điểm và lựa chọn đồ cho cô tham gia yến hội… Hình ảnh của hai người xuất hiện trước mắt cậu, người phụ nữ sáng sủa nhiệt tình như vậy, sao bỗng trở nên lạnh lùng sắt đá như thế? Trước kia, cậu gặp không ít người phụ nữ xuất sắc hơn cô, nhưng chưa bất kỳ ai khiến cậu phải nóng ruột nóng gan như thế, không lẽ, lần này cậu lọt vào cái mà mọi người hay gọi là lưới tình ấy rồi sao?

—— Tôi là đường giới đáng yêu ——

Rose nhìn quyển sách trong tay với ánh mắt buồn chán, đây là quyển sách về tình yêu. Nam nữ yêu nhau, hai gia đình ngăn cản rồi họ bỏ trốn với nhau. Hơn nửa quyển được miêu tả về tình yêu tốt đẹp. Đây là quyển sách thứ ba cô đọc, chúng giống nhau y đúc, nếu ở thế giới kia mà cô đọc quyển này chắc cô cũng sẽ tìm kiếm tình yêu của mình, quyết tâm trốn khỏi nơi đó để thoát khỏi trói buộc. Hình như ở Thiên Triều cũng có loại sách về thư sinh và thiên kim bỏ trốn, kết cục thư sinh đỗ đạt thì vị thiên kim kia trở thành cáo mệnh phu nhân. Nhưng phần lớn ở đời thật, những cô gái đó đều bị người ta lừa bán hoặc lúc thư sinh đỗ đạt thì bắt đầu bò lên cành cao, người phụ nữ bỏ trốn theo hắn sẽ bị vứt bỏ. Nếu không thì cả hai nghèo khó cả đời rồi bắt đầu hối hận vì quyết định lúc trước của mình.

Rose lắc đầu than thở, đúng là sách vở làm hại con người!

Rose gập quyển sách lại, buồn chán ngẩng đầu. Bỗng dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh Charles lưu luyến nhìn cô, cô dùng sách che mặt lại, cười khẽ một tiếng, cô chưa từng thấy người đàn ông nào như thế. Lúc chuẩn bị ra ngoài thì đi cẩn thận, lúc đóng cửa thì dặn dò mãi mới chịu đi, cô chỉ nghĩ đã thấy rất buồn cười. Cô gặp nhiều đàn ông, nhưng rất ít người hiểu phụ nữ, mà loại đàn ông hiểu người phụ nữ như cô lại càng hiếm. Chuyện này liên quan đến cuộc sống của cô, người cô tiếp xúc đều ở triều đình, một mặt thì hiền lành một mặt lại tàn nhẫn. Cô rất ít khi quản những điều đó, trừ khi nó liên quan đến cô. Qua một ngày ở chung, cô phát hiện Charles luôn ở cùng cô lúc hắn rảnh rỗi. Nếu cô lộ vẻ sùng bái một chút thì hắn sẽ đắc ý dào dạt, lúc nhịn không được thì nhếch môi, có lúc làm bộ không để ý nhưng sau đó lại tìm cách mua nó cho cô. Theo như cô biết, lời hứa của hắn rất đáng tin, cô thấy được, hắn là kiểu người có thể vung tiền như nước vì người mình yêu.

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên. Rose hơi nghi ngờ, Charles và mẹ cô sẽ không bao giờ gõ cửa như thế, vậy người bên ngoài là ai? Theo cô biết, Rose không có người bạn nào… Nghĩ đến bạn, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Bộ dạng của Jack ban ngày giống như bảo hắn ta sẽ không bỏ qua như thế, không lẽ người gõ cửa là hắn ta sao?

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, Travenyan không mở cửa, có vẻ cô ấy không ở ngoài đó. Cô có nên mở cửa không? Tránh né không phải là phong cách của cô. Cô là trưởng công chúa, sao có thể bị một tên giang hồ dọa sợ chứ?

Rose không hoang mang, cô thay một bộ đồ bảo thủ rồi đi ra mở cửa phòng.

Jack ở ngoài gõ cửa một cách sốt ruột. Cậu hỏi nhiều người, biết Rose đang ở một mình nên cậu đến đây tìm cô. Cậu núp ở ngoài chờ cơ hội, đợi người hầu kia đi ra mới vội vàng gõ cửa, nhưng gõ mãi vẫn không thấy ai mở cửa. Đám người kia lừa cậu sao? Không, không, Rose sẽ mở cửa, cậu muốn gặp Rose. Có lẽ những lời ban ngày cô nói là vì Rose đáng yêu của hắn đang bực mình, không phải tối qua Rose rất vui vẻ sao? Nụ cười lúc đó của cô không phải là giả, cô khiêu vũ rất nhiệt tình, sao Rose lại là người ham phú quý được chứ? Lát nữa, nếu Rose thấy cậu, cô ấy sẽ lộ vẻ hối hận. Rồi cậu sẽ nói với cô, mình không phải nghèo đói như thế, New York là nơi phát triển tốt, nhất định sẽ có người phát hiện ra tài hoa của cậu. Jack đang nghĩ miên man thì thấy cửa mở ra, cậu ngẩn người, không biết nên bắt đầu nói thế nào.

“Ngài Dawson, ngài có chuyện gì sao?” Rose nho nhã lễ độ hỏi.

“Rose…” Jack gọi tên Rose, thấy nụ cười xa lạ của Rose, lòng cậu đau nhói. Cậu cảm thấy người trước mắt không muốn nghe mình nói bất cứ điều gì.

“Ngài Dawson, xin hỏi có chuyện gì sao?” Rose đối xử với cậu như một người lạ.

“Rose! Không lẽ em từ chối anh thật sao? Không lẽ em không quan tâm anh sao? Em đã quên thời gian vui vẻ của chúng ta rồi sao?” Jack nhìn Rose với ánh mắt không cam lòng, cậu thử nhìn lại lần nữa, nhìn xem có thể tìm được cô gái chân thành hôm qua hay không.

“Ngài Dawson, tôi đã có vị hôn phu, những lời nói này của ngài vô cùng thất lễ với tôi. Hôm qua chúng ta chỉ khiêu vũ với nhau mà thôi, lời nói này của ngài sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy. Hy vọng ngài có thể chú ý lời nói của mình” Rose nghiêm túc nói.

“Cuộc hôn nhân này vốn không có tình yêu, nó là nhà giam vây khốn em, nếu em ở nhà giam này thì em sẽ dần héo rũ đấy!” Jack kích động nói.

Rose thấy được sự khó hiểu và hoang mang trong mắt người đàn ông kia, có lẽ người đàn ông này là người hiểu Rose trước kia nhất, cũng thấy rõ sự thay đổi của Rose nhất. Nhưng mà, hắn ta phát hiện thì sẽ thế nào? Hắn ta có nghi ngờ thì cũng chẳng liên quan gì đến cuộc sống của Rose cả.

“Ngài Dawson, tôi và vị hôn phu của mình có yêu nhau hay không thì không liên quan gì đến ngài cả, mà ngài cũng không có tư cách gì để phán xét chuyện này hết. Tôi cảm ơn ngài vì đã cứu tôi, tôi sẽ nhớ mãi ơn cứu mạng này, nhưng lời nói của ngài rất quá đáng!” Giọng của Rose nghiêm khắc hơn, khuôn mặt cũng lạnh nhạt hơn.

“Rose, đây không phải là em. Em đã bị cái gì mê hoặc vậy?” Jack không thể hiểu nổi, sao một người có thể thay đổi lớn như thế chỉ trong vòng một ngày chứ?

“Sao? Vị hôn thê của tôi ở với tôi là bị mê hoặc? Không lẽ ở chung với cậu ở khoang thường mới đúng hay sao?” Charles bỗng dưng xuất hiện, giọng nói của hắn tràn sự tức giận.