[Thích Cố] Hận Thiên

Quyển 1 - Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta:

Dạ Lãnh

*

Cố Tích Triều gần như tuyệt vọng, trên người, tứ chi đều bị xiềng xích vô luận thế nào cũng tránh không thoát, phải làm sao mới được đây? Y bắt bản thân phải nhắm mắt để tĩnh táo trở lại, nào ngờ lúc đó, trên lầu truyền đến giọng nói của Hoàng Kim Lân.

“Tào đại nhân, ngài đã tới!”

Cố Tích Triều thầm nghĩ: “Thảm rồi, như thế này thì làm sao mà thoát thân?” Y vừa suy tính, vừa giả bộ ngủ. Không lâu sau, có tiếng bước chân người đi xuống cầu thang. Kỳ lạ, hình như không chỉ có một, theo sau vẫn còn mấy người, hơn nữa trên tay còn nâng cái gì khá nặng. Một lúc sau âm thanh cũng ngừng lại, vật nặng kia cũng được buông xuống, hình như là một cái bàn.

“Ta biết ngươi tỉnh rồi, mở mắt đi.”

Cố Tích Triều biết giả bộ vô ích, liền mở mắt ra, chỉ thấy người vừa tới vốn là một người không còn trẻ tuổi, trên người vận y bào quý quá, đẹp đẽ, nhưng không giấu được khí chất hung bạo, tàn nhẫn.

“Tào đại nhân?”

“Đúng là tại hạ.”

“Là ngươi sai người bắt ta đem tới đây sao?”

“Đúng vậy.”

“Ồ, vậy xin hỏi ngươi có ý định gì?” Cố Tích Triều mặc dù biết rõ, nhưng vẫn không cam lòng chấp nạận, vả lại cũng muốn trì hoãn thêm thời gian.

“Ngươi tên là Cố Tích Triều phải không?” Tào đại nhân cười khinh miệt, hắn đã từng này tuổi, làm sao không nhìn ra tâm tư của y, chỉ là, có kéo dài thời gian cũng vô ích.

“Phải.”

“Cố Tích Triều... Tích Triều... một cái tên rất hay.”

“Đa tạ, ta tự biết tên mình cũng không tồi.” Y nghiêm túc đỉnh trả lời.

“Ha hả, ngươi nhận ra ta không?”

“...” Cố Tích Triều trầm mặc, từ nhỏ đến lớn, dường như y cũng chưa từng gặp qua người họ Tào này, “Chẳng lẽ các hạ quen biết ta?”

“Nói thế nào đây, cũng có thể tính là quen biết, cũng có thể tính là không biết?”

“Nói rõ hơn đi!”

“Ta và ngươi chỉ gặp mặt có một lần, tính mạng của ngươi từng nằm trong tay ta, hôm nay vẫn như vậy. Ngươi nói như vậy chúng ta có thể tính là không quen biết không?”

-o0o-

“Thần Khốc tiểu phủ!”

“Thích đại hiệp nhận ra binh khí này sao?” Phương Ẩn rất tò mò, truy vấn.

“Phải.”

“Ồ, Thích đại hiệp quả nhiên kiến thức phong phú. Binh khí này lai lịch như thế nào vậy?”

“...”

Phương Ẩn thấy ánh mắt Thích Thiếu Thương hơi kì quái, hai tròng mắt thẳng tắp mà nhìn chăm chú vào hai thanh tiểu phủ, như là trúng phải tà.

“Thích đại hiệp, huynh làm sao vậy?” Thấy hắn không đáp, Phương Ẩn bèn tiến lại đẩy đẩy cánh tay Thích Thiếu Thương, “Thích đại hiệp?”

Thích Thiếu Thương có phản ứng, giật mình bừng tỉnh. Hắn quay đầu nhìn thấy Phương Ẩn vẻ mặt đầy lo lắng, cảm thấy thất thố, nói: “Không có việc gì, chuyện tiểu phủ này đợi khi trở về ta sẽ kể lại cho ngươi nghe, bây giờ ngươi có thể giao cho ta được không?”

“Được chứ.” Phương Ẩn lập tức đem tiểu phu đặt vào tay của Thích Thiếu Thương.

“Được rồi, nhanh lên, tiếp tục thay quần áo đi.”

-o0o-

“Tào đại nhân tại sao lại nói như thế?”

“Ngươi muốn biết sao?” Tào đại nhân xoay người rót một chén rượu, khóe miệng lộ ra một tia cười âm trầm, “Uống chén rượu này đi rồi ta nói cho ngươi biết.”

Nhìn chén rượu đưa tới trước mặt, Cố Tích Triều mím môi lại, xoay đầu sang chỗ khác.

“Thế nào, sợ ta hạ độc à? Ngươi và mẫu thân ngươi thật giống nhau.”

Cố Tích Triều quay ngoắt đầu lại, đôi mắt gắt gao nhìn hắn, “Ngươi quen biết mẫu thân ta sao?”

“Đương nhiên, vậy ngươi uống hay không?” Tào đại nhân bắt gặp ánh mắt y vừa trầm xuống, liền tiến lại thêm một bước, “Ta không hạ độc, tin hay không tùy ngươi.”

Chén rượu một lần nữa lại đưa tới trước mặt, Cố Tích Triều trầm tư một hồi, lại dùng ánh mắt liếc liếc về phía bốn kẻ tướng mạo như hùm đứng sau lưng họ Tào kia, đánh giá tình hình, cảm thấy bất lợi cho mình, mới nâng đầu dậy, dòng rượu thuận thế trôi vào trong miệng.

“Rất thông minh.” Tào đại nhân cười cười, “Mở xiềng xích ra cho hắn.”

Thoát khỏi xiềng xích, Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi dậy.

Tào đại nhân trở về ngồi xuống bên cạnh bàn, “Sao không đến ăn chút thức ăn đi? Bao nhiêu thức ăn mang xuống tới đây cũng không dễ dàng gì, đừng nên lãng phí.”

Cố Tích Triều nghe vậy đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

“Chân của ngươi bị thương à?”

“Chuyện này không quan trọng, mẫu thân của ta... bây giờ khỏe không?”

“Ngươi vẫn còn quan tâm nàng như vậy, không phải nàng đã ruồng bỏ ngươi sao?”

“...” Cố Tích Triều không trả lời, trên mặt đầy vẻ thống khổ, thần sắc hỗn loạn.

“Mẫu tử các ngươi thật sự rất giống nhau.” Lời vừa nói ra, gương mặt người đối diện lập tức nhăn nhúm lại, “Giống nhau tới mức cả thói quen vui hay buồn cũng đều biểu lộ rất rõ ràng.”

Sắc mặt Cố Tích Triều dịu đi một chút, lẳng lặng chờ nghe hắn nói tiếp.

“Các ngươi lớn lên cũng rất giống nhau. Ngươi có biết mình mang huyết thống ngoại tộc hay không?”

Nghe nói như thế, Cố Tích Triều vô cùng kinh ngạc, đôi môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó.

“Ngươi không cảm thấy hình dáng của mình, mũi cao, đôi mắt ưng, tóc xoăn, không giống những người xung quanh sao?”

“Hình như là vậy, đúng là không giống, nhưng ta lại không để ý.”

“Mẫu thân ngươi vốn là người Hán, lại có con với người ngoại tộc. Nhưng chính nàng ta cũng không biết rõ mẫu thân nàng ta thuộc tộc người nào, cho nên lúc còn rất nhỏ, nàng ta đã cùng phụ thân lang bạt kỳ hồ, lưu lạc tới kinh thành. Không bao lâu phụ thân của nàng do bạo bệnh qua đời, nàng lang thang đầu đường xó chợ, rồi bị người khác bán vào kỹ viện.”

“Chuyện đó mẫu thân chưa bao giờ kể với ta.”

“Ha ha, chuyện đó có gì tốt đẹp mà phải kể với ngươi chứ?”

Cố Tích Triều lắc đầu, vẻ mặt thật sự rất thống khổ.

Tào đại nhân không thèm nhắc lại, chỉ chuyên chú mà nhìn vào mặt y, thưởng thức sự đau khổ của y.

-o0o-

Thích Thiếu Thương cùng Phương Ẩn thay đổi quần áo xong, nghênh ngang đi lại trong hậu viện của Tỏa Kim Lâu, sắc trời dần dần tối sầm lại, có thể nghe được phía trước lâu bắt đầu phát ra những âm thanh ầm ỹ, càng lúc càng bát nháo.

“Thích đại hiệp, đến bây giờ cũng không có gì động tĩnh hết!”

“Đừng nóng vội, chỉ cần trời tối thêm chút nữa, bọn tiểu tặc ranh ma nhất sẽ tới đây, bọn chúng chỉ cần trộm được một lần sẽ vội vội vàng vàng trở về ngay.”

“Ừm.” Kỳ thực Phương Ẩn đã biết Thích Thiếu Thương có chút bất an, lại nghĩ nếu có thể chấm dứt chuyện này nhanh hơn một chút cũng tốt, Thích đại hiệp cũng có thể nhanh chóng đi lo việc riêng của mình. Hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên thấy cánh cửa bên hông có một thiếu niên tiến vào, bộ dạng lấm lét, đôi mắt thỉnh thoảng đảo ngược về phía sau, hắn vội vàng vỗ vỗ Thích Thiếu Thương, “Này, huynh xem thử xem.”

Thích ít thương nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Ẩn, cũng thấy thiếu niên kia, hắn không kịp nói gì, bỗng chạy về hướng đó, túm lấy thằng bé, che miệng nó lại. Phương Ẩn cũng chạy tới, bày ra một bộ dáng hùng hổ, dữ tợn, lớn giọng đe dọa nó: “Hôm nay thu hoạch cũng khá chứ hả?”

Thích ít thương thoáng buông miệng nó ra, thằng bé nhìn hai người đứng trước mắt hồi lâu, rồi nói: “Hai người mới tới đây phải không?”

Phương Ẩn đảo mắt một vòng, nói: “Đúng vậy.”

Thằng bé thở phào nhẹ nhõm, đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, “Ôi trời, làm ta sợ muốn chết, khi không lại bịt miệng ta, không phải đã tới địa bàn của chúng ta rồi hay sao chứ.”

“Ừ.” Phương Ẩn vẫn dán mắt vào người thằng bé, tà tà cười.

“Ai, ta hiểu rồi.” Vừa nói, thằng bé vừa lôi ra vài đồng bạc vụn, “Hôm nay ta cũng không kiếm được bao nhiêu, phần này lấy một nửa đi. Được rồi chứ?”

Phương Ẩn nhìn Thích Thiếu Thương một chút, thấy hắn gật đầu, mới đưa tay nhận tiền, “Các huynh đệ khác của ngươi đâu?”

“Ồ, cũng sắp trở về rồi.”

“Các ngươi tổng cộng có mấy người?”

“Tính luôn ta thì có tổng cộng sáu người, nhưng mấy ngày nay trong kinh thành không kiếm được là bao, ở mấy vùng phụ cận khả quan hơn, người đi đường gần đây cũng tinh tướng hơn rồi.”

“Ừ, chúng ta đây cũng không trộm được bao nhiêu.”

“Hắc hắc, cũng không nhất định, sáng nay Tiểu Bạch đó, hắn trộm được hai thanh tiểu phủ bằng bạc rất đẹp, hắn cũng không biết võ công, nên đã đem cầm cho lão Lý rồi. Thanh tiểu phủ đó nhìn vậy mà cũng không tồi.”

“Ồ, người dùng tiểu phủ làm binh khí mà lại dễ dàng để Tiểu Bạch lấy trộm được hay sao?”

“Chúng ta cũng thắc mắc giống như huynh, nhưng Tiểu Bạch nói người đó vốn là một thanh y thư sinh, thoạt nhìn có vẻ hoảng hốt, hơn nữa dường như đã nhịn đói lâu ngày, không có khí lực gì cả, xem ra tiểu phủ đó cũng không phải của hắn đâu.”

Phương Ẩn thấy Thích Thiếu Thương nghe thằng bé nói, vẻ mặt thay đổi liên tục, nghĩ thầm chắc là hắn có giao tình với chủ nhân của tiểu phủ đó, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, lại hỏi, “Vậy thư sinh đó không phát hiện ra sao?”

“Ai mà biết, nhưng sau khi Hoàng đại nhân thấy thư sinh đó rồi, liền thuê tiểu Hắc đánh hắn bất tỉnh, mang về nơi này.”

“Cái gì?” Thích Thiếu Thương phản ứng mãnh liệt, nắm chặt cánh tay thằng bé.

“Này này, huynh làm đau ta rồi!”

“Ồ, xin lỗi.” Thích Thiếu Thương vội vàng buông tay.

Thằng bé trừng mắt “Sao huynh với mấy đại gia kia đều thô bạo như vậy chứ?”

Phương Ẩn nghe xong cười rộ lên, nhưng Thích Thiếu Thương lại thấy rất bối rối, xấu hổ mà trừng mắt nhìn trừng trừng vào Phương Ẩn. Phương Ẩn không thể làm gì khác hơn là ngừng lại, chỉ dám cười thầm đến thiếu chút nữa nội thương.

Thằng bé cũng thấy buồn cười, nói “Có gì ngạc nhiên đâu, bây giờ không phải đang thịnh cái này sao, Tiểu Bạch nói bộ dáng của tên thư sinh kia cũng đẹp đẽ, chẳng kém gì chúng ta đâu.”

“Cái gì!” Lần này hai người đều đồng thanh la lên.

Điều này làm cho thằng bé thấy khó hiểu, nó nói: “Các huynh tới đây không phải làm hộ viện cho kỹ viện này hay sao? Hay là chuyện này các huynh cũng không biết? Bây giờ này các đại gia không biết phát điên cái gì, không còn hứng thú đối với nữ nhân, chỉ thích nam nhân thôi...”

“Nói mau, vị thư sinh kia hiện giờ đang ở đâu?”

“À, chúng ta cũng không biết! Này, huynh đi đâu vậy?”

Thích Thiếu Thương nhanh chóng đứng dậy, cứ theo đường lớn phía trước chạy đi, Phương Ẩn bỗng nhiên nhảy lên, chắn trước mặt hắn.

“Tránh ra!”

“Huynh đừng nóng vội, bây giờ huynh ăn mặc như vậy thì làm sao mà đi được chứ?”

Thích Thiếu Thương hồi phục tinh thần, lập tức cảnh giác, quay đầu lại đánh ngất thằng bé còn đang đứng ngơ ngác kia.

“Thư sinh đó là ai vậy?”

“Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy! Để ta suy nghĩ một chút.”