Edit + Beta:
Tuyết Lâm
Cố Tích Triều hiện tại đang đứng trên đường lớn của Yên Hoa trấn.
Toàn bộ trấn đều chìm trong bầu không khí im ắng, trên đường không có một bóng người, các cửa hàng ven đường cũng hoàn toàn đóng cửa. Dưới ánh mặt trời mùa thu, nơi đây tựa như một tòa thành chết.
Trong lòng dự cảm có điềm xấu, Cố Tích Triều âm thầm đem tiểu phủ nắm chặt trong tay rồi bước nhanh hơn. Xa xa thấy bảng hiệu của Diệu Thủ y quán, nhưng lại không thấy người đáng lý ra phải đứng ở trước của đợi y.
Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Cố Tích Triều hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng kêu lên: “Nếu đã đến đây sao không hiện thân ra gặp mặt? Lén lén lút lút như thế sao có thể coi là anh hùng hảo hán?”
“Nói hay lắm!” Chỉ nghe một tiếng cười sang sảng từ giữa không trung truyền đến.
Vừa dứt lời, hệt như từ trong đất biến ra, trước mặt Cố Tích Triều đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh người Liêu vô cùng dũng mãnh. Người đứng đầu mày rậm mắt to, khuôn mặt tuấn lãng, môi hơi hơi cong lên, mang theo vài phần tà mị.
Hắn tựa hồ rất hưng trí mà đánh giá Cố Tích Triều: “Đã sớm nghe đến đại danh của Cố công tử, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
“A?” Cố Tích Triều ngửa đầu mỉm cười,
“Ta thật không biết là danh tiếng của ta lại vang xa đến vậy.”
Y nhìn lướt qua kia đội kỵ binh kia, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm: “Càng làm cho người ta không thể tưởng được chính là, không biết từ lúc nào mà kỵ binh của Liêu quốc đã có thể tùy ý ở trên đất Đại Tống thỏa chí tung hoành như vậy.”
Người nọ nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, phát ra một tiếng cuồng tiếu: “Lâm nguy không sợ, miệng mồm lại sắc sảo hơn người, ta thích như thế.”
Hắn giơ cao roi ngựa, chỉ thẳng về phía Cố Tích Triều, ánh mắt sáng quắc: “Vừa rồi đã quên tự giới thiệu, ta là Đại tướng quân của Liêu quốc Gia Luật Tà, phụng chỉ đến bắt khâm phạm đã ám sát Liêu sứ Cố Tích Triều. Thúc thủ chịu trói đi, tiểu mỹ nhân!”
Nghe được mấy chữ cuối cùng, Cố Tích Triều cả người run lên, ánh mắt cũng lập tức ánh lên vẻ nguy hiểm. Tay hơi duỗi ra, Thần Khốc Tiểu Phủ đã sẵn sàng xuất kích.
Gia Luật Tà chỉ thấy một đạo bạch quang chợt lóe lên trong không trung, Thần Khốc Tiểu Phủ mang theo tiếng sấm nổ mạnh hướng mặt hắn bay thẳng đến.
Tiếp theo, chỉ nghe xoẹt một tiếng, tiểu phủ lại bay trở về trong tay Cố Tích Triều, trên lưỡi phủ có dính một vệt máu nhỏ.
Phất tay ngăn lại hành động muốn lao đến gϊếŧ Cố Tích Triều của bọn thuộc hạ, Gia Luật Tà sờ lên một bên má của mình. Ở nơi đó đã được Cố Tích Triều dùng tiểu phủ vẽ lên một vệt máu.
Lấy tay lau đi vết máu tươi trên mặt, hắn chậm rãi đưa tới bên miệng liếʍ một cái ra chiều thưởng thức, ánh mắt của Gia Luật Tà trong phút chốc lại trở nên sắc bén đến mức đáng sợ: “Mỹ nhân a, xem ra ngươi không thích loại xưng hô này thì phải. Vậy không dễ giải quyết a, thái hậu cũng không nói nhất định phải mang một mỹ nhân còn sống trở về.”
Cố Tích Triều chọn mi cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi, liệu có đủ năng lực làm khó dễ được ta?”
Gia Luật Tà nhẹ nhàng vỗ tay. Từ trên nóc nhà ở hai bên đường, đột nhiên không biết từ khi nào lại xuất hiện hai hàng cung tiễn thủ. Mấy trăm mũi tên trong nháy mắt đã nhắm thẳng vào thân hình đơn bạc mỏng manh của Cố Tích Triều.
“Như vậy đã đủ rồi chứ?” Gia Luật Tà mỉm cười thập phần khoái trá, “Nếu còn chưa đủ, vẫn còn có mấy trăm mạng người trong Yên Hoa trấn, ta cũng có thể gọi họ tới cùng ngươi. Đúng rồi, bên trong còn có một tiểu cô nương tên Minh nhi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ có hứng thú.”
Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Gia Luật Tà, y không lên tiếng mà chỉ hung hăng cắn chặt môi.
…………………
Thích Thiếu Thương tỉnh dậy. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại dự cảm nguy hiểm khiến cho hắn bất giác bừng tỉnh. Thiết Thủ vẫn còn nằm gục trên bàn, ngủ say trong men rượu.
Thích Thiếu Thương vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy được một trận choáng váng, hắn liền lập tức vận khí định tâm.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Thích Thiếu Thương đột nhiên có cảm giác không ổn. Bốn phía lặng im không một bóng người, vào thời điểm này trong trấn đáng lý không nên yên ắng như thế. Hồi tưởng lại những sự việc đêm qua, cảm giác xấu càng ngày càng mãnh liệt.
Với tửu lượng của hắn cùng Thiết Thủ, chỉ mới uống tam bình nữ nhi hồng tuyệt đối sẽ không say đến bất tỉnh nhân sự. Nhất định có người ở trong rượu hạ dược. Là ai? Vì cái gì? Thích Thiếu Thương vội vã đứng lên, cầm kiếm lao ra khỏi cửa.
Cố Tích Triều!!!