“Chủ nhân, ta đã đem Cố Tích Triều về rồi.”
“Thân thể y thế nào?”
Câu hỏi phát ra từ một nam tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao ở đại sảnh, mặc dù là tư thế ngồi vô cùng tùy ý, ngữ điệu cũng là lười biếng vô cùng, nhưng cả người tản mát ra một loại khí thế bức nhân làm cho người đang quỳ bên dưới ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
“Hồi bẩm chủ nhân, ngoại thương của Cố Tích Triều đã khôi phục lại rất nhiều, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu.”
“Nghe nói y thần trí bất minh?”
“Đúng vậy thưa chủ nhân, theo thuộc hạ quan sát trong một thời gian ngắn, Cố Tích Triều đúng là thần trí bất minh.”
“A… Lần này ngươi làm rất tốt, đi xuống lĩnh thưởng đi.”
“Tạ ơn chủ nhân, đây vốn là chuyện thuộc hạ phải làm.”
“Sự tình an bài thế nào rồi?”
“Rất tốt, lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Nam nhân đáp lời hắn không có nửa phần hèn mọn, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng. Hắn vừa rồi vẫn đứng ở chỗ tối phía sau, toàn thân hắc y bao phủ, nếu như không lên tiếng, cơ hồ làm cho người ta không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
“Được, nếu xem qua mấy trò hay kia mà Cố Tích Triều vẫn còn không tỉnh táo, ta sẽ gϊếŧ hắn.” Nửa câu sau đã mang theo sát khí mãnh liệt.
Hôm nay trong Dung vương phủ náo nhiệt phi thường, trên sân khấu lớn đang ở biểu diễn một vở tuồng kịch, trên đài chỉ có hai nam nhân, một người thanh sam tóc xoăn, nhã nhặn tuấn tú; một người áo lông cáo khoác trên thân, tiêu sái tuấn lãng.
Lúc này Dung vương cùng Cố Tích Triều đang ngồi an vị trong đình để xem biểu diễn. Dung vương không hề nhìn lên xem những người đó diễn gì mà ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào Cố Tích Triều.
Vừa rồi khi Cố Tích Triều vừa được mang tới thì hắn có chút kinh ngạc, lúc này thân thể y bởi vì quá mức suy yếu, thần trí bất minh làm cả người tản mát ra một khí chất gầy yếu mỏng manh, y vốn có ngoại hình tuấn mỹ, có thêm thần thái kia càng giống như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
Rất khó tưởng tượng, nam nhân tuyệt sắc chạm nhẹ liền vỡ này lại là đại ma đầu thiên lý truy sát Thích Thiếu Thương, đại náo Tử Cấm thành – Cố Tích Triều.
“Ta sẽ đàn cho ngươi một bản, tạ ơn ngươi đã nhận ta làm tri âm!”
Nghe câu đó, trong đôi mắt không có tiêu cự của Cố Tích Triều có một chút ánh sáng chợt lóe qua, nhanh đến nỗi làm cho người ta tưởng chừng đó chỉ là ảo giác. Nhưng điều đó vẫn không tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Dung vương.
“Ta không xem ngươi như bằng hữu, ta xem ngươi như tri âm!”
Lần này sắc mặt Cố Tích Triều không hề thay đổi, rất nhanh lại trở lại vẻ lãnh đạm như không nhận biết bất cứ thứ gì như lúc đầu.
Tiếp theo cảnh diễn không ngừng thay đổi, thanh y nam tử phản bội người kia, hai người trở mặt thành thù, trên sân khấu, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống. Sau đó thanh y nam tử dùng một thanh kiếm đâm xuyên qua nam nhân kia rồi cả hai cùng đánh một trận sinh tử, cuối cùng không địch lại nên đã bị thương. Tiếp theo rất nhiều người nhảy ra…
Trong lúc thần sắc trên mặt Cố Tích Triều thay đổi, tuy rằng rất nhẹ nhưng tất cả đều bị Dung vương quan sát thấy, nụ cười đùa cợt trên mặt hắn càng ngày càng đậm.
“Kẻ điên kia, còn không mau chạy!” (đây là câu nói của Vãn Tình khi bảo Mỹ nhân chạy đi trước lúc nàng tự tử)
Nghe câu đó, Cố Tích Triều cả người chấn động, trên mặt tức thì tràn ngập vẻ thống khổ, rốt cục phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống, lại bị Dung vương đón lấy rồi ôm vào lòng.
“Ta biết chỉ có phương pháp này đối với ngươi là hữu dụng.”