[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 24

Edit:

Tiếu Tử Kì

Cố Tích Triều lắc đầu, khẽ cười nói:”Thế sự không có chuyện tuyệt đối, phải thử qua mới biết được.”

Lúc Cố Tích Triều nói đến hai chữ biết, Thiết Thủ bỗng nghe thấy một tiếng keng thanh vang, chỉ thấy Cố Tích Triều rút thanh kiếm Nghịch Thủy Hàn của Thích Thiếu Thương đâm tới. Thiết Thủ cả kinh, nhất thời lui về phía sau, Cố Tích Triều vừa cầm kiếm, vừa không không khoan nhượng không buông tha tiến sát tới, tuy chiêu kiếm sắc bén nhưng lại không hề có một chút nội lực nào, mấy chiêu đều bị Thiết Thủ trong lúc cấp bách đánh bay kiếm ra ngoài.

Cố Tích Triều bị chấn động đυ.ng vào tường, kiếm cũng tuột khỏi tay, lại giả vờ như không có việc gì vươn tay ra trêu Thiết Thủ:” Ta không đứng dậy nổi, ngươi đỡ ta một tay.”

Thái độ thản nhiên này tất nhiên Thiết Thủ cảm nhận được, màn mạo hiểm vừa rồi cũng có chút giả tạo, cũng không nghĩ nhiều liền tự nhiên mà vươn tay.

Cố Tích Triều cầm tay hắn, mỉn cười, trong mắt xuất hiện một tia giảo hoạt. Thiết Thủ đột nhiên cảm thấy cả người bị một đại lực kéo mạnh toàn thân xuống, sau đó trước mặt hàn quang chợt lóe, Thiết Thủ nghiêng người né tránh lại cảm nhận được cổ mát mát, đưa tay sờ thử, thì thấy một tay toàn máu. Thiết Thủ vừa sợ vừa giận, trừng mắt với Cố Tích Triều, trầm giọng nói:”

Không cần thử điểm mấu chốt của ta.”

Cố Tích Triều không đáp lại, chỉ mỉn cười nắm tiểu đao nâng lên, xẹt qua xẹt lại như chèo thuyền, mọi chiêu đều nhằm thẳng chỗ yếu hại, dị thường hung ác.

Thiếu Thiếu Thương ở một bên nhìn, bắt đầu cảm thấy Cố Tích Triều lại điên cuồng hung ác, giống như xác định Thiết Thủ không thể làm tổn hại tính mạng y, tất cả các chiêu đều ra mà không có quy luật gì.

Không còn kiên nhẫn để tiến thân, Thiết Thủ đành phải thoái lui. Nhưng quay sang nhìn Thích Thiếu Thương có điểm khác lạ, thật muốn hỏi hắn làm sao, nhưng cũng không nói nên lời. Chính là mông lung cảm thấy trên mặt Cố Tích Triều cười đến quỷ dị cực điểm, lại mang theo chút đắc ý, lại mang một chút bất hảo, một chút xấu xa, nhưng vẫn là thấy còn thiếu cái gì đó. Nếu mục đích của y là thật sự hành động theo những gì y ám chỉ nói ra, vậy y cười như vậy là tràn đầy sát khí. Không chỉ cười nói, quanh thân y một tia sát khí cũng không có chỉ trạng thái hung ác thôi.

Vừa kịp lúc Thiết Thủ nói: ” Không cần thử điểm mấu chốt của ta ”, Thích Thiếu Thương đột nhiên kinh hãi phát hiện, Cố Tích Triều thật sự điên cuồng, nhưng Thiết Thủ cũng rất điên cuồng, dám dùng tính mạng của để thử, loại chuyện này chỉ có thể là Cố Tích Triều mới có thể làm được.

Thích Thiếu Thương suy nghĩ cẩn thận, chính là không thể ra tay, muốn đánh thức Thiết Thủ, nhưng chuyện này không phải có thể dùng một hai lời nói mà giải thích rõ ràng, chỉ là lo lắng suông.

Thiết Thủ lúc đầu tuy rằng vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn nương tay với Cố Tích Triều, lại không khỏi nhớ tới những ngày xưa sống chung, khi y cười nói yến oanh, thấy trong lòng lại trầm xuống.

Cố Tích Triều trước dùng tiểu đao sau dùng Nghịch Thủy Hàn, thân pháp đã linh hoạt hơn rất nhiều, Thiết Thủ không bắt được y, lại không muốn đả thương y, chỉ phải cùng y phí sức, chờ khi thể lực của y không còn dồi dào, tốc độ chậm dần lại, mới bắt được cổ tay y.

Thiết Thủ cầm hai tay của Cố Tích Triều, đinh, trầm giọng nói:”Ngươi nháo cũng đã đủ rồi.”Sự tức giận trong thanh âm không phải giả một chút nào. Nhưng Cố Tích Triều vẫn Cố Tình cười, thanh trừng mặt mày, tựa như trĩ tử. Mặc dù linh hồn của y cực kì âm u, khi y cười nói thì

tựa như nắng ấm. Ánh nắng giống như pháo hoa hờ hững rơi xuống màn đêm, khiến người ta không thể không có cảm giác, tán thưởng cũng có, cũng có lo lắng, nhịn không được đành sinh ra thở dài.

Thích Thiếu Thương nhìn thấy sự tức giận của Thiết Thủ sụp đổ trước mụ cười của Cố Tích Triều, lại không kinh ngạc chút nào, chỉ vì hắn rõ ràng biết, nụ cười của người nọ căn bản là một độc trùng, sâu ở trong mắt, sâu trong lòng, bất tri bất giác bám chặt, phát triển lớn lên, phá tan mọi thứ. Biết rõ y làm những việc này, cái gì mà lấy công việc ra chứ, cũng đủ để băm y thành tám đến mười mảnh, biết rõ tâm tính của người nọ, không thể thay đổi được, đến chết cũng không thay đổi được. Thông minh, ngoan độc, to gan lớn mật âm mưu nổi dậy, không chừa một lối thoát, gϊếŧ người phóng hỏa chỉ là chuyện thường, mặt mày cũng không hề nhăn một chút nào. Người như vậy giữ lại không được, cần phải gϊếŧ sạch, nhưng nụ cười của y khiến mọi người nhìn thấy hi vọng, cảm giác được mọi chuyện vẫn còn có thể có con đường sống.

Nhưng lại quên mất, pháo hoa chỉ phát sáng trên bầu trời đêm đen, chỉ trong một khoảng khắc mà thôi, khi pháo hoa tan hết, hắc ám vẫn hoàn hắc ám, cũng chẳng còn gì để sợ cả.

Rất nhanh, Cố Tích Triều dùng hành động của mình để chứng minh về điểm này. Làm cho Thiết Thủ nghĩ đã

khống chế được hoàn toàn cục diện rồi, Cố Tích Triều đột nhiên nhấc chân lên đạp vào chỗ yếu hại của hắn. Thiết Thủ lắc mình tránh né, nhưng vẫn bị Cố Tích Triều đạp một cước vào giữa sườn, đau nhức kéo tới, lực tay buông lỏng, thiếu chút nữa bị Cố Tích Triều giãy ra.

Một lần lại một lần, tái đánh lén đến ba lần, làm cho Thiết Thủ không thể nhịn được nữa, giơ tay lên định một chưởng đánh về phía mặt của Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương trông thấy trong lòng đau xót, nhanh mở miệng:”Không được đả thương hắn.”

Cố Tích triều giống như người không có việc gì, không thèm để ý chuyện sắp xảy ra trong gang tấc, bàn tay này sẽ định đoạt chuyện sống chết của mình, ngược lại còn quay sang nhìn Thích Thiếu Thương, cười nói:”

Tên ngốc tử này, nếu không phải lúc nãy hắn không tóm được ta, thì ngươi đã chết rồi. Còn nói nhảm cái g. Không cần đả thương hắn, ngươi có phải có thói quen xấu như vậy không a.”

Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy Cố Tích Triều cười, liền quên mất sự tồn tại của những người khác, thở dài nói:” Ta chỉ nguyện là ngươi không sảy ra chuyện gì, những thứ khác ta cũng không có nghĩ nhiều.”

Cố Tích Triều ngơ ngẩn, bất động thanh sắc, cùng Thích Thiếu Thương nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc vẫn dời ánh mắt đi nói:” Như vậy không phải là từ lòng tốt tới sao, nhưng ta không chịu đựng nổi.”

Nói xong lại nhìn về phía Thiết Thủ cười nói:”

Ngươi kì thật không muốn gϊếŧ ta, nếu không lời hắn nói dù cho có rách cả yết hầu cũng vô ích.”

Thiết Thủ lại nói:”Xem ra ta đã cứu lầm ngươi, ngươi rõ ràng ngay cả nửa điểm muốn hối cải cũng không có mà.”

Cố Tích Triều lạnh nhạt cười nói:” Làm cũng đã làm, quên cũng đã quên, còn hối cải cái gì nữa, sửa chữa cái gì đây? Trừ bỏ ăn năn của ta thỏa mãn những ngoại nhân các ngươi, đối với người đã chết có lợi ích gì. Ngươi cứu ta là vì ngươi làm theo ý mình, không có ai lấy đao đặt lên trên cổ ngươi bắt ép ngươi phải làm như vậy cả, ta cũng không có cầu xin ngươi. Nếu ngươi hối hận, hiện tại có thể một chưởng đánh chết ta, nhìn xem có phải khi ta chết rồi những người đó sẽ sống lại được không.”

Lúc Cố Tích Triều nói những lời này, thấy huyệt thái dương của Thiết Thủ đập thình thịch, nhưng hắn lại giận dữ, ngược lại cười nói:” Đúng vậy, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng ta sẽ giáo huấn ngươi một chút.”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang kẽo kẹt nhỏ, trước mắt Cố Tích Triều đột nhiên là một mảng tối đen, y nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng, chung quy cũng không lên tiếng. Giờ này, khắc này, y mới phát hiện khối thân thể này đã quen chịu đựng nhẫn nhịn với đau đớn.

Lúc Thiết Thủ đồng thời bẻ gãy cổ tay của Cố Tích Triều, đã muốn nghe thấy tahnh âm la hét thảm thiết vang lên, nhưng Cố Tích Triều lại im lặng đến thần kì. Hắn lúc này mới phát hiện nam nhân này ngoan mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của hắn, kiêu ngạo hơn, cứ việc ương ngạng cùng kiêu ngạo đi, thân thể yếu đuối này sẽ phải chịu đau đớn, sẽ không thể chịu đựng nổi thêm một chưởng.

Y rõ ràng đã đau đớn đến mức toàn thân phát run, nhưng bất quá trên mặt vẫn chỉ là vẻ mặt thản nhiên cùng ẩn nhẫn, dường như y đã có thói quen chịu đựng đau đớn. Y rõ ràng không lên tiếng, chính là sự im lặng ru rẩy này của y lại làm cho Thiết Thủ có cảm giác càng khắc sâu hơn so với tiếng kêu thảm thiết bi thống.

Thiết Thủ nhớ tới lúc bẻ tay y có chụp tay lên mắt y, tại màn đêm yên tĩnh kia, hắn đối y nói:” Ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”

Nhưng không hề nghĩ tới, người đầu tiên đả thương trên người y chính là hắn. Trong lòng cảm thấy rối bời, lúc trước thì tràn ngập lửa giận, giờ thì hóa thành tiếng thở dài thiểu não:” Ta đã nói rồi, không cần thử điểm mấu chốt của ta.”

Cố Tích Triều mở to mắt, hảo mi mục rơi trên gương mặt, mắt cũng không mở trừng trừng, cũng không có nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng lại vi loan, phảng phất xuân hoa sơ trán:”

Hai mươi bảy chiêu rưỡi.”

Thiết Thủ sửng sốt, có điểm chuyển biến. Cố Tích Triều chậm rãi giải thích:” Điểm mấu chốt của ngươi có hai bảy chiêu rưỡi, đối với loại người chuyên làm nhiều việc tuyệt xấu như ta đây, lại còn là người có chết cũng không biết hối cải, thì đã quá nhiều rồi.”

Thiết Thủ là người từng trải, hắn biết có khi mỉn cười sau lưng cũng có thể là khắc cốt đến quyết tuyệt. Đôi môi tươi mới đỏ mọng giờ thành trở nên xơ xác tiêu điều, tựa như một đạo máu đỏ sẫm. Mi mắt mềm mại, mi dài như phiến, run nhè nhẹ giống như đôi cánh dài của hồ điệp, bất lực nhưng không cam lòng mà cố gắng giãy dụa.