Edit:
Tiếu Tử Kỳ +
Beta:
Tuyết Lâm
Để bảo vệ quốc gia xã tắc, hoàng đế Đại Tống đã phong cho con trai thứ hai của Binh Bộ thượng thư Liễu Kiên Quyết là Liễu Dật Hiên thành Thần Vũ tướng quân, dẫn mười vạn tướng sĩ ra biên ải đánh địch.
Vùng giao tranh giữa binh lính hai nước ở núi Hạ Lan bấy lâu nay trong nhất thời trở thành trận địa ác chiến của thánh A Tu La.
Cát vàng bay khắp nơi, các tướng sĩ xuất binh hi sinh nơi xa trường, có từng ở thời khác lưỡi đao vung lên mà nghe được được khóc thảm thương của thê tử nơi quê nhà?
Cách đó không xa trên một ngọn núi nhỏ, kị sĩ cưỡi ngựa trắng, ánh mắt hẹp dài, từ trên cao nhìn xuống quan sát tình hình chiến sự giữa hai bên. Thái dương chiếu trên bộ áo giáp hoàng kim của y, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tựa như khí thế của thần tiên.
“Tướng quân, tình thế lúc này không ổn rồi. Người Liêu thực sự quá lợi hại, ngày hôm qua vừa đánh với quân ta một trận lớn binh lực hao tổn không ít, hôm nay lại có thể bày ra một trận pháp mà có thể khắc chế quân ta. Bọn chúng tất là có cao nhân chỉ điểm, chúng ta có cần phải lui binh trước hay không?”
Thị vệ thân cận đi theo sau lưng y cũng nhìn thấy tình hình chiến sự, không khỏi lo lắng vội vã hỏi.
“Không, tuy rằng hiện tại trận pháp của chúng ta đang bị ngăn chặn, nhưng vẫn còn có cơ hội. Binh sĩ của bọn chúng hiển nhiên là chưa luyện tập trận pháp này thuần thục, toàn dựa vào chủ soái chỉ huy ở trung tâm. Nếu chúng ta có thể bắt được chủ tướng của giặc, đương nhiên có thể dễ dàng chuyển bại thành thắng.”
“Chỉ là…”
Một người trong mười hai vị tướng cưỡi ngựa còn muốn nói cái gì đó, bên trái trận địa của quân địch trong lúc thay đổi quả nhiên là xuất hiện khuyết điểm.
Bọn họ mỗi lần khi quan sát trận địa này đều không phát hiện được sơ hở gì, ánh mắt của đại tướng quân mặc áo giáp vàng lập tức híp lại, hơi trầm ngầm một chút đã đến lúc cần phải đưa ra quyết sách.
“Lưu Vân, Lý Chiêu, các ngươi đem mười hai bộ hắc y tới đây, Tự Hải mang mặt nạ cùng mặc áo giáp của ta đứng ở nơi này. Những người còn lại sau khi cải trang cẩn thận sẽ thừa lúc quân địch sơ hở tiến thẳng vào doanh trại của địch gϊếŧ chết tướng soái.”
“Tướng Quân. Xâm nhập vào quân địch rất nguy hiểm, ngài ở phía sau giữ trận là được rồi, huynh đệ chúng ta sẽ xông lên trước.”
Mười hai tướng sĩ trung thành bảo vệ chủ cùng nhau can gián.
“Nếu thân là chủ soái mà lại không thể làm gương cho binh sĩ, chỉ biết nấp ở phía sau nhận công lao có sẵn thì còn gọi gì là đại trượng phu nữa?”
Ánh mắt của tướng soái trở nên lạnh lùng, không cho bất cứ ai tiếp tục có cơ hội lên tiếng. Đợi đến khi đã bố trí cẩn thận chu đáo tất cả mọi chuyện y liền khẽ hô một tiếng “Lên!” – kế đó nhanh chóng thúc ngựa lao xuống trận địa.
Nhanh chóng giải quyết những tên lính cản đường trước mắt, nhóm quân cải trang nhanh chóng theo lỗ hổng mà tiến nhanh vào.
Bởi vì bọn họ đều dùng áo choàng đen để che dấu dấu hiệu của quân Tống, trong lúc hỗn loạn địch ta khó phân, mười hai người cưỡi ngựa xông vào trận địa này sau khi giải quyết vài binh lính không hiểu chuyện, dần dần đã tới gần chỗ binh lính bên ngoài mặc ba lớp áo giáp bảo vệ chủ tướng.
“Tướng quân, toàn bộ binh lính mặc áo giáp của quân Liêu đều ngăn cản ở nơi này, cho dù có tiến vào chỉ sợ cũng không bắn đổ được bức tường người mặc áo giáp kia, chúng ta phải làm sao đây?”
Vừa này ở ngoài nhìn không được rõ ràng lắm, thẳng đến lúc xông vào trong tâm trận mới phát hiện thì ra bản thân người Liêu cũng biết rõ ràng về sơ hở tồn tại trong trận pháp này, và vì để duy trì trận pháp vận hành không có gì sai sót, cuối cùng điều giữ ba trăm binh lính mặc áo giáp một tấc cũng không được rời khỏi vị trí canh giữ trước trận đài, đảm bảo sự an toàn của chủ soái cùng trận pháp xung quanh.
Hiển nhiên mười mấy người nay đã biết cuối cùng sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa một thân một mình hãm sâu ở trong trận địa của địch khiến Lưu Vân có chút sợ hãi.
“Lý Chiêu, nếu ta có bất trắc gì thì cái này giao lại cho ngươi. Một mình ngươi trà trộn vào trong quân Liêu chậm rãi rời khỏi hẳn là không thành vấn đề gì, những người khác lập tức theo ta.”
Lúc này mười hai người dường như đã không còn cơ hội chạy thoát, đằng sau có truy binh, đằng trước là hố sâu biển lửa, Liễu Dật Hiên trong chốc lát suy nghĩ thật nhanh, mỉn cười lấy lệnh phù màu vàng từ trên người lôi xuống giao cho cho viên phó tướng ở bên cạnh, lập tức ẩn mình, ẩn nấp dưới ngựa thẳng hướng doanh trại của địch.
“Tướng quân!”
Ngẩn ra mới phát hiện thứ mà y ném tới chính là hổ phù dùng để điều hành quân lệnh, Thần Vũ tướng quân này đúng là ngay cả sinh mạng của mình cũng không màng tới, mạo hiểm xông vào ám sát chủ soái của quân địch, Lý Chiêu sợ thấy trước mắt vẫn nên là lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể yên lặng rút lui.
“Có người Tống xống tới đại bản doanh!”