Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 204: Quyển 6 - Chương 8: Đại nội mật thám

Sau đêm hôm đó, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của Yến Ly.

Vì đã giải được khúc mắc nên nàng chẳng thèm để ý đến biểu hiện của Vương Hủ nữa.

Trôi qua thêm vài ngày, vào một buổi chiều mưa ngâu không ngớt, tú bà gọi Vương Hủ tới.

“Tiểu Liễu cảm thấy không thoải mái trong người. Ngươi hãy mau đưa nàng đi gặp đại phu ở phố đối diện.”

"Ngươi không sợ ta chạy à?"

"Bớt nói nhảm, kêu ngươi đi thì ngươi đi đi!"

"Vâng, vâng..."

Vương Hủ cảm thấy hơi khó hiểu. Chẳng lẽ trông mình giống kiểu người đáng tin cậy và dễ ức hϊếp sao?

Trên thực tế, tú bà cũng nghĩ như vậy. Bởi lẽ, trong một tháng nay, Vương Hủ trung thực tới cực điểm, hoàn toàn không bước ra khỏi lầu Túy Tinh một bước. Cùng với việc cuộc sống ở đây chịu nhiều cực nhọc nên hắn để lại cho người khác ấn tượng không tệ.

Nhưng tú bà nào biết, sở dĩ Vương Hủ ở lì tại đây là do không còn chỗ nào để đi. Hắn không định chạy trốn khỏi thanh lâu mà muốn chạy trốn khỏi thế giới này...

Vương Hủ bung dù, cõng Tiểu Liễu trên lưng và bước về phía y quán có chiêu bài “Phụ Khoa Thánh Thủ” ở phố đối diện.

Ở thời cổ đại, số phận của những cô gái thanh lâu quấn chân nhỏ như Tiểu Liễu rất u uất. Ngày bình thường đi lại không tiện, lúc tiếp khách thì phải nhờ quy nô cõng vào phòng cho khách, đã vậy còn dễ gặp bệnh tìиɧ ɖu͙© hoặc bị ép uống nước súp hoa hồng để sảy thai. Trước mắt là nguy hiểm đến tính mạng, về sau là gây đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Đến khi tuổi già sắc suy, họ không thể tiếp khách mà cũng chẳng có ai chuộc thân, chỉ có thể gả cho quy nô.

Vương Hủ có hơi đồng cảm với bọn họ. Mặc dù trong mắt khách làng chơi thì kỹ nữ và quy nô chẳng bao giờ được để vào mắt, song hắn vẫn dành cho họ sự tôn trọng. Hắn biết, kẻ đắm mình trong xa hoa kia có khi còn thấp hèn hơn những con người thân bất do kỷ.

"Có ai không?"

Vương Hủ đi vào y quán nhưng chẳng thấy nổi nửa cái bóng người.

"Đến đây."

Một giọng nói lười nhác từ trong vọng ra.

Vừa nghe thấy giọng của người nọ, Vương Hủ lập tức thay đổi sắc mặt.

Tự nhủ: “Không thể nào... giọng nói này là...”

Miêu Gia bước ra từ nội đường rồi thoải mái ngáp dài trước mặt khách: “Oáp, trời mưa như vậy đúng là chẳng có hứng làm việc gì. Cô nương này bị bệnh phải không? Ngươi để nàng xuống cho ta là được rồi.”

Trong khi đó, Vương Hủ vẫn đứng yên tại chỗ, trong miệng thầm thì: “Ta phải sớm nghĩ ra... kẻ mở phòng khám phụ khóa ở đối diện kỹ viện và treo chiêu bài khoác lác như vậy còn có thể là ai nữa.”

“Vị tiểu ca này, ngươi không nghe ta nói ư?”

“Miêu Gia! Ngươi còn giả bộ gì nữa? Nói mau! Có chuyện gì vậy? Tại sao lại xảy ra tình huống xuyên việt tập thể? Đây có phải là âm mưu của ngươi hay không?”

Trong mắt Miêu Gia lóe lên ánh nhìn cảnh giác, có điều giọng nói vẫn không đổi: “Gì mà miêu gia cẩu gia? Ta chỉ mới nghe qua Thỏ Nhi Gia thôi, ngươi có cần coi hay không? Không coi thì đi chỗ khác.”

Vương Hủ bèn thả Tiểu Liễu xuống rồi để nàng đi theo Miêu Gia vào trong nội đường.

Ở ngoại đường, hắn không tài nào ngồi yên mà cứ đi qua đi lại: “Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ những người khác đều có linh hồn mới trong thế giới này?”

Đợi một khoảng thời gian uống cạn chung trà, giọng nói của Miêu Gia lại truyền đến: “Vị ciểu ca ở bên ngoài vào đây đi.”

Đợi Vương Hủ đi vào, Miêu Gia đưa cho hắn một tờ giấy: “Đây là phương thuốc, cách dùng và liều lượng đều ghi rõ trên đó, cứ uống thuốc đúng hạn thì sẽ khỏi hẳn trong vài ngày.”

Vương Hủ đến gần hỏi: “Đại phu, ngươi tên là Cổ Trần phải không?”

“Ai ở phố này cũng biết tên ta là Cổ Trần, có chuyện gì sao?”

“Ngươi thật sự không biết ý nghĩa của hai chữ Miêu Gia hả?”

Miêu Gia trả lời Vương Hủ bằng ánh mắt sắc bén: “Tiền xem bệnh là một lượng bạc, mau lấy ra.”

Tự mình chuốc lấy mất mặt, Vương Hủ bèn dùng bạc của tú bà để thanh toán, sau đó cõng Tiểu Liễu về lầu Túy Tinh.

Miêu Gia theo sát phía sau, gấp gáp đóng cửa lớn lại.

Trở lại phòng, hắn lấy một miếng kim bài trong ngực áo ra. Trên mặt tấm kim bài viết bốn chữ “Đại Nội Mật Thám”, mặt sau là hai chữ “Miêu Gia”, chung quanh khảm một con rồng vàng, xem chừng là vật trong cung cấm.

“Thằng ôn này làm thế nào lại biết hai chữ Miêu Gia cơ chứ?” Hắn lầm bầm trong miệng.

“Vấn đề này để ta hỏi ngươi mới phải.” Giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên sau lưng Miêu Gia.

Miêu Gia không quay đầu lại, chỉ cười: “Ánh Dao vẫn xuất quỷ nhập thần. Mặc dù ngươi là cấp trên nhưng bản thân là một cô nương mà lại cứ thích chạy vào phòng ta, bộ không thấy có gì đó kỳ lạ hay sao?”

“Ngươi còn biết ta là cấp trên của ngươi à? Thế thì nên gọi ta là thống lĩnh, Ánh Dao không phải là thứ để cho ngươi gọi. Giờ hãy mau giải thích cho ta nghe tại sao thân phận của ngươi lại bị một gã quy nô biết được?”

Miêu Gia chắp tay nói: “Có lẽ hắn biết Thông Thiên Nhãn cũng không chừng.”

Ý muốn nói: Ta ngụy trang rất hoàn mỹ, tuyệt đối không để lộ chân tướng.

“Hừ, ta thấy hay là ngươi khoe khoang kim bài khi đi uống rượu hoa ở lầu Túy Tinh?”

“Ha ha, ta có đi qua phố đối diện hay không chẳng lẽ ngươi lại không biết? Cũng tại vì ta lỡ miệng trêu chọc ngươi nên ngươi chụp mũ gây khó dễ cho ta đây mà.”

"Ngươi! Tại sao đại nội mật thám lại có loại ngươi vô sỉ như ngươi chứ!"

“Có lẽ vì võ công của ta cao cường, đầu óc cũng rất minh mẫn. Ha ha, được rồi, được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra cho rõ. Thằng nhóc kia cũng được, Yến Ly của Bách Hoa Hội cũng được, đợi thời cơ chín muồi thì ta sẽ hốt trọn một mẻ.”

“Hy vọng ngươi điều tra ra sớm, đừng để ta đợi quá lâu.”

Nói xong, Thủy Ánh Dao biến mất đột ngột y hệt như khi nàng xuất hiện. Có vẻ như cao thủ võ lâm nào cũng đều vô ảnh vô tung như vậy cả.

...

Miêu Gia làm việc rất hiệu quả. Hắn đợi đến đêm thì tới lầu Túy Tinh để tìm hiểu chi tiết về Vương Hủ.

Có câu “tới sớm không bằng tới kịp”, đêm nay, người đặc biệt không phải chỉ có mình hắn...

“Ôi! Đây không phải là Cổ đại phu ư! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến chào khách đi chứ!”

Tú bà ân cần bước tới.

Miêu Gia có chuyện muốn hỏi mụ nên bèn làm bộ đưa đẩy: “Gần đây Hà tỷ tỷ trông trẻ ra thêm mấy tuổi, ta suýt chút không nhận ra được nữa.”

Tú bà cười híp mắt: "Ôi, Cổ đại phu, ngươi xấu lắm."

Tuy Miêu Gia có năng lực thừa nhận rất mạnh nhưng không tránh khỏi nổi da gà: “A, thật ra ta có chuyện muốn hỏi tỷ tỷ.”

Tú bà vẫn cười, chỉ có điều không nụ cười nào của mụ sáng lạn hơn được nữa: “Cổ đại phu phải biết rằng lầu Túy Tinh là nơi tiêu khiển, việc nghe ngóng thì...”

Một thỏi bạc khá lớn được nhét vào trong tay tú bà.

“Ôi ôi, khách sáo gì chứ, nếu là Cổ đại phu mở miệng thì tỷ tỷ này sao lại có thể từ chối đây! Ôi! Cái này! Chết ta mất thôi!”

Miêu Gia khoát tay áo: "Không sao cả, ta chỉ muốn biết gần đây lầu Túy Tinh của tỷ tỷ tiếp đón vị khách đặc biệt nào?"

Tròng mắt của tú bà quay tít một vòng. Mụ ưỡn người tới, hạ giọng nói: “Cái này thì hỏi đúng người rồi, đêm nay có nhiều lắm!”

Miêu Gia nhướn lông mày: “A, tỷ tỷ có thể nói cho ta biết đó là ai hay không?”

Tú bà chỉ vào một gian phòng trên lầu hai: “Nhị thiếu gia Hạ Văn Hồng của nhà họ Hạ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đang uống rượu ở gian kia. Hôm nay hắn dẫn theo một vị công tử họ Tôn. Ai chẳng biết nhà họ Hạ và Tôn thị lang ở Lễ bộ là bà con chứ? Xem ra thằng nhóc họ Tôn là con của Tôn thị lang đây mà.”

Miêu Gia cười mỉm ngoài mặt nhưng trong lòng lại suy tư: “Kỳ quái, Tôn thị lang chỉ có một đứa con gái... chẳng lẽ...”

Tú bà nói tiếp: “Ngươi nhìn sang bên kia kìa, vị công tử đang uống hoa tửu gần cửa sổ là Triệu Biện, con của Triệu thượng thư ở Lại bộ. Trông thật quý phái làm sao, ngoài cửa còn mấy chục gã tùy tùng nữa.”

Giờ phút này, trong mắt Miêu Gia không phải là Triệu công tử, mà là một gã thanh niên bên cạnh Triệu Biện. Người này mặt mày không có cảm xúc, lạnh lùng như băng, nhưng Kỳ Môn binh khí ở bắp chân lại để lộ ra sát ý đáng sợ.

“Để mấy chục tùy tùng ở ngoài, chỉ cho một người đi theo bên mình.”

Miêu Gia cảm thấy chuyện đêm nay càng ngày càng thú vị.

Tú bà lại nói: “Cuối cùng là vị kia, công tử Đỗ Phùng Xuân của Binh bộ thượng thư. Ai cũng biết cha của hắn và Triệu thượng thư ở Lại bộ là tử địch trong triều. Hơn nữa, đêm nay hắn dẫn theo không ít tùy tùng ngoài cửa. Ta thấy có mấy gã trông rất quen mắt, hình như phụ trách thủ thành...”

Mụ không nói ra hai chữ ‘quan binh’ vì mấy lời này nên dừng ở đây.

Miêu Gia cười lạnh trong lòng: “Cha thì làm quan ở kinh đô, con thì chạy tới Giang Nam tầm hoa vấn liễu, đã vậy con của Binh bộ thượng thư lại điều động binh lực thủ thành giả dạng làm tùy tùng. Triều đình này quả nhiên mục nát đến cực điểm.”

Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy một gã quy nô vội vàng chạy lên tầng cao nhất. Đêm đêm, hắn là người phụ trách mở cửa Vọng Tinh các. Mọi người xung quanh cũng biết đây là lúc Yến Nhi cô nương xuất hiện.

Vọng Tinh các không phải là nơi ai ai cũng được tới. Nếu trên người bạn không đủ bạc thì hãy khoan nghĩ đến. Đừng thấy mỗi ngày có nhiều văn nhân mặc khách vào đó mà ham, người ta đều là những kẻ vung tiền như rác mê điếu đổ phương dung của Yến Nhi.

Tối nay, ngoài những vị khách đặc biệt bước vào Vọng Tinh các, còn có một gã đại nội mật thám ngụy trang thành phụ khoa đại phu...