Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 195: Quyển 5 - Chương 42: Đòn sát thủ

Thế công của Nguyễn Đạt vẫn tiếp diễn. Mỗi lần đâm thẳng và quét ngang với Hào Long Đảm đều tạo ra gió lốc khủng khϊếp bằng linh lực.

Thế mà Lưu Hàng lại tránh được từng chiêu một. Vì lúc nào cũng vừa kịp tránh khỏi phạm vi công kích nên linh khí không cách nào chạm đến cơ thể của hắn.

Sau một lúc thăm dò, Nguyễn Đạt cảm thấy có vấn đề. Hắn nổi giận thét: “Thằng ôn con kia! Rõ ràng ngươi không đánh hết sức! Xem thường ta hả?!” Lưu Hàng không nói lời nào. Có câu gọi là “chuyện trong lòng thì bản thân là người biết rõ nhất”, mặc dù bên ngoài hắn tỏ ra rất nhẹ nhàng nhưng mỗi lần thấy công kích của Hào Long Đảm thì mồ hôi lạnh toát ra không thôi. Lần hắn đánh tan thương khí của Hào Long Đảm vẫn còn khiến máu trong người sôi sùng sục, hai tay bủn rủn. Nếu tiếp tục đón đỡ chính diện lần nữa thì hắn không chết cũng bị thương nặng.

Nguyễn Đạt không biết điều đó. Hắn tưởng rằng mình bị khinh nhờn, hoặc có thể nói là sỉ nhục. Đối với hắn thì điều đó không tài nào chấp nhận được. Chính vì vậy, hắn ngừng đánh thăm dò mà chuyển sang tấn công ào ạt.

Từng thương cứ thay nhau ập đến, Lưu Hàng ở vị trí chống đỡ nên càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Thể lực của hắn đang tiêu hao vô ích mà biện pháp khác cũng chẳng nghĩ ra. Thương của Nguyễn Đạt vừa nhanh, vừa mạnh. Chiêu nào cũng như như chim ưng vồ mồi. Linh thức của Lưu Hàng vốn không bằng Nguyễn Đạt, chỉ có thực lực là không thua kém nhiều. Giờ thì thực lực cũng bị Hào Long Đảm bỏ xa. Thế mới thấy việc hắn chống đỡ thế công liên miên như vậy đã là không tệ rồi.

Thời gian dần dần trôi đi, cả hai vẫn chưa bị thương. Tuy Nguyễn Đạt trông có vẻ chiếm thế thượng phong nhưng Lưu Hàng gặp chiêu phá chiêu, một mực chống đỡ thành công.

Vẫn nói Nguyễn Đạt là người điên nhưng hắn đã là một cao thủ thì cũng phải có cái hay riêng. Giờ phút này, hắn ngừng thế công để phân tích tình huống lạ lùng trước mắt. Một gã lẽ ra không kiên trì được lâu vậy mà thoáng chốc đã trải qua 100 chiêu với mình, trong chuyện này hẳn phải có nguyên nhân. “Linh thức không bằng ta, trình độ linh thế hợp nhất cũng thấp hơn, với lại ta còn có Hào Long Đảm... Chẳng lẽ là năng lực linh hồn?” Loại bỏ tất cả khả năng có thể nghĩ tới, Nguyễn Đạt cho rằng đó là đáp án đúng. Sự tự tin cũng trở lại ít nhiều. “Ôn con, tuy không biết ngươi giở trò gì nhưng ta có thể nói cho ngươi biết thể lực của ta vẫn còn rất sung mãn. Nếu ngươi một mực dùng năng lực linh hồn thì đến khi cạn linh lực sẽ chẳng đỡ nổi chiêu nào nữa đâu.” “Hừ, ngươi nghĩ thế nào là chuyện của ngươi.” Lưu Hàng hổn hển trả lời.

Thật ra hắn không hề dùng năng lực linh hồn nào hoặc có để mà dùng...

Năng lực của Lưu Hàng thuộc loại đặc biệt giống như Miêu Gia và cũng không thể phân chia vào bất cứ hệ năng lực nào. Sở dĩ Lưu Hàng trở thành người săn quỷ hệ võ đấu là vì hắn có thể lực. Năng lực của hắn tồn tại như một cái vòi nước vĩnh viễn nhưng không bao giờ thấy rõ tác dụng rõ rệt.

Có thể thấy loại năng lực bị động như vậy rất mạnh mẽ, ví dụ như năng lực Chúa Tể của Vương Hủ với khả năng “Chúa Tể Tuyệt Đối”. Nó chẳng khác nào một năng lực phòng ngự siêu cường tồn tại mãi mãi. Thứ có khả năng ảnh hưởng tới hắn chỉ có năng lực Chi Phối mà thôi.

Chỉ có điều năng lực của Lưu Hàng lại rất gân gà. Tác dụng của nó là dùng linh lực để không ngừng trao đổi chất.

Ví dụ như trong một giây cơ thể Lưu Hàng sinh ra một phần linh lực thì cùng lúc đó có một lượng linh lực ngang ngửa mất đi. Quay qua quay lại, tổng linh lực sinh ra trên người Lưu Hàng không hề thay đổi, lúc nào cũng tiêu hao sạch sẽ.

Cho nên Lưu Hàng chỉ có thể làm người săn quỷ hệ võ đấu vì hắn là loại người không có năng lực đặc thù nào.

Danh hiệu “thiên tài” chưa bao giờ nằm trên người Lưu Hàng, hắn không có thiên phú đặc biệt trong một lĩnh vực nào đó như Vi Trì. Việc hắn có thể làm là trả giá bằng sự cố gắng nhiều hơn bất cứ ai khác...

Nguyễn Đạt cho rằng Lưu Hàng dựa vào năng lực linh hồn để tránh thế công là sai. Cho đến tận bây giờ, Lưu Hàng có được danh tiếng thương khách số một không phải do năng lực linh hồn, mà là nhờ khả năng dùng thương của hắn.

Lưu Hàng là loại người không bao giờ nói bốn chữ son sắt như “đăng phong tạo cực”. Hắn là kẻ chỉ biết làm những chuyện trước mắt như ngày nối đêm nguyên cứu võ học. Lúc đánh bại kẻ địch, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến rút kinh nghiệm chứ không hề có ý nghĩ vượt qua người ta.

Tất cả những khái niệm trụ cột đều hoàn thiện. Thể lực trong chiến đấu, khả năng tập trung, trực giác, phán đoán, ứng biến của Lưu Hàng vào giờ phút này cũng đã bước vào hàng ngũ siêu cao thủ. Chính vì vậy, lúc so chiêu với cao thủ mạnh hơn, Lưu Hàng có thể thoát khỏi giới hạn của mình, thực lực tăng lên rõ rệt trong quá trình chiến đấu.

Thế công của Nguyễn Đạt lại tới, Lưu Hàng vẫn ứng đối như binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

Tại nơi so chiêu sống chết, hắn đã nắm được quyền chủ động nên lật ngược tình thế chỉ là vấn đề thời gian. “Tên này thật đáng sợ, chẳng khác nào một cây trúc bẻ mãi không gãy một đốt. Nếu ngay từ đầu không dùng hết sức gϊếŧ chết hắn thì người thua cuối cùng sẽ là mình...” Miêu Gia đã nắm được mọi chi tiết trong trận chiến. Hắn hiểu rằng bây giờ Nguyễn Đạt không thắng nổi Lưu Hàng thì e rằng không cách nào thắng được nữa.

Woody cười nói: “Ta nghĩ Nguyễn Đạt sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Đến khi đó, chúng ta có thể nhìn thấy đòn sát thủ của ‘Phi Tướng’, mà cũng có thể là tuyệt chiêu áp hòm chỉ dùng được một lần.” Vincent ngắt lời: “Không, hắn đã phát hiện. Giờ hắn chỉ đang chờ đợi thời cơ để gϊếŧ chết đối phương ngay lập tức.” Thời cơ đó không để Nguyễn Đạt phải chờ lâu. Khi hắn dùng một chiêu Đằng Không Nhập Hải, Lưu Hàng chỉa mũi thương xuống đất để xoay người đi. Nguyễn Đạt lại theo sau bằng chiêu Bát Thảo Tầm Xà. Chiêu này uy lực không lớn nhưng thật hư khó dò, thay đổi thất thường. Lưu Hàng không dám khinh thường, nhanh chóng lùi một bước, dùng đầu thương chĩa về phía Hào Long Đảm để có thể cảm nhận biến chiêu.

Khóe miệng của Nguyễn Đạt nở một nụ cười thâm độc: "Phi Tướng Nhất Thiểm!"