Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 182: Quyển 5 - Chương 29: Đồng quy vu tận

Albert cảnh giác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Vương Hủ vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Có phải vì phật châu đã mất công hiệu sau tám năm hay không?" "Ha ha... Ha ha ha ha! Thứ ngươi nói là cái này chứ gì?" Chẳng biết giọng của đứa bé phát ra từ đâu. Dường như bốn phương tám hướng trên bầu trời đều là giọng nói của nó.

Cùng lúc đó, quả thật có một chuỗi phật châu từ trên trời rơi xuống trước mặt Vương Hủ và Albert. "Thì ra là vậy." Vương Hủ vẫn không đổi sắc mặt.

Albert thấp giọng hỏi: "Là ảo giác hả?" Vương Hủ lắc đầu: "Không, đây chính là chuỗi phật châu tám năm trước. Pháp lực trên nó vẫn có tác dụng như cũ." Lần này, Albert lại không hiểu: "Thế thì tại sao tà vật còn có thể ra ngoài gây chuyện?" "Câu hỏi này để ta trả lời ngươi." Tiếng nói vọng đến, lần này là từ dưới lòng sông.

Chỉ thấy dưới nước dần dần nổi lên một đồ vật rất lớn có hình người. Phần đầu của vật này là một con búp bê rách nát, đen đúa. Phần thân thể tạo thành từ rác rưởi trong lòng sông, nào là chất thải công nghiệp, thủy tinh, báo giấy, cái gì cũng có. Quả đúng là một con Tranformers tạo thành từ rác.

Mặc dù vậy, con quái vật to lớn không yếu ớt một chút nào. Toàn thân nó ẩn hiện ánh sáng hồng, đó là cội nguồn sức mạnh giúp đống phế liệu tụ họp lại. Thứ năng lượng thuần túy này cũng giống như ánh sáng chớp lóe trên vũ khí của người có năng lực linh hồn. Màu sắc ánh sáng tương tự chất dịch mà Albert và ông chủ đã gặp qua.

Quái vật kia lại mở miệng, hay đúng hơn là cái đầu búp bê rách nát mở miệng, song ai nấy chỉ có thể nghe thấy lời nói sau tiếng cười khùng khục trong cổ họng: "Nguyên nhân rất đơn giản, đó là sức mạnh của ta đã vượt qua khỏi sự ngăn cản của phật châu. Thứ này đã không còn tác dụng với ta!" Albert cả kinh nói: "Đồ vật đã bị phong ấn thì làm sao có thể trưởng thành?" "Có thể." Vương Hủ trả lời vấn đề này thay cho búp bê: "Ta đã nói rồi, sức mạnh của nó đến từ sự sợ hãi và trí tưởng tượng của người khác. Mấy năm nay, ngoại trừ ông chủ của khách sạn Phong Vân, chắc hẳn còn có vài người bị nó hại. Họ cũng biết câu chuyện của nó và bắt đầu truyền bá cho mọi người. Mà hễ làm vậy thì sẽ có người nghe được, thế là sức mạnh của nó dần dần tăng trưởng. Mặc dù không nhanh bằng việc nó trực tiếp gϊếŧ người nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, nó sẽ trở thành một thứ đồ vật không thể tiêu diệt, cũng giống truyền thuyết Bloody Mary của nước ngoài. Một khi mọi người trên thế giới đều tin và kính sợ một thứ, ngươi có biết đồ vật đó sẽ trở thành cái gì không?" Trong đầu Albert liền xuất hiện một từ: "Thượng Đế." Vương Hủ cười nói: "Ngươi hiểu rất nhanh. Vậy trước hết tiêu diệt con quái vật yếu ớt này đi thôi." "Xem ra các ngươi đã nói xong, thế thì... đi chết đi!" Quái vật này nâng cánh tay khổng lồ lên, một làn khí màu hồng cuốn về phía hai người.

Mặt Vương Hủ tĩnh lặng như nước, thân người không động đậy nửa bước. Hắn nâng một tay lên. "Bát quái hộ thể." Bát quái trận to như một bức tường xuất hiện và bảo vệ luôn cả Albert ở đằng sau. Có thể thấy hình thù của trận đồ rõ ràng, ánh sáng chói mắt. Cuộn khí kia chưa chạm tới khiên bát quái thì đã bị bốc hơi mất.

Tất nhiên quái vật không nghĩ tới kết quả sẽ thành ra như vậy. Nó gầm gừ một tiếng rồi xông lên trước, định trực tiếp dùng cánh tay làm bằng móc sắt để xé nát thân thể Vương Hủ.

Vương Hủ tỉnh táo nói: "Albert, chặn hắn lại." Cằm Albert như muốn chạm mặt đất. Kêu ta chặn hắn? Đại ca, ngươi muốn lấy mạng ta à?

Vương Hủ chỉ biết cười trừ đối với cách nghĩ trong lòng Albert. Lại nói: "Tin ta đi, tiến lên." Albert nhìn quái vật xông tới, trong lòng bèn tin tưởng Vương Hủ và làm liều một lần. "A!!!" Hắn hét to một tiếng, đón đỡ móc sắt đang lóe ánh sáng hồng.

Cảm giác đau nhức không truyền tới, Albert bình yên vô sự. Ngược lại, tay của quái vật kia bị cú đấm của Albert đánh sụp đổ, vô số phế liệu bắt đầu giải thể. Luồng ánh sáng hồng trên cánh tay cũng xuất hiện vết nứt. "Sao ta lại lợi hại quá vậy?" Albert không dám tin vào mắt mình.

Vương Hủ nói: "Ta đã thức tỉnh năng lực linh hồn của ngươi. Ngươi thuộc loại tăng cường sức mạnh và năng lực là Giải Tỏa Tức Thời. Nói đơn giản thì chính là một loại sức mạnh biến thân." Albert nhìn cơ thể mình: "Hình như ta không thay đổi gì hết?" “Làm bề ngoài biến đổi là năng lực không đâu vào đâu. Năng lực biến thân lợi hại sẽ không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng đối với vẻ ngoài, ừm... ngươi nghĩ vậy cũng đúng, Super Saiyan là một loại trong số đó."

Tiếng gầm của quái vật vọng tới. Nó không muốn tin những gì xảy ra trước mắt. Vốn dĩ nó ngại thực lực của người săn quỷ, nhưng lúc này, nó đã chiếm hết thiên thời địa lợi. Thế mà ngay cả khi ở bờ sông, dùng tà lực tác chiến, nó vẫn không phải là đối thủ hai người này, thậm chí không làm họ bị thương mảy may!

Nó điên cuồng gầm lên khiến dòng sông đột ngột xuất hiện vòng xoáy, toàn bộ nước sông biến thành màu hồng, giữa vòng xoáy phun ra một cột nước màu đỏ như rồng nước bay lên trời. Cột nước nọ lên đến giữa trời thì rít dài và lao về phía Albert.

Bấy giờ, lòng tin trong Albert bùng nổ. Hắn không lùi lại mà muốn đánh tan con rồng nước bằng tay của mình.

Nhưng Vương Hủ chặn hắn lại: "Giờ ta lại dạy ngươi một chút. Người có năng lực tự tăng cường sức mạnh tốt nhất không nên đón đỡ với loại chiêu thức mượn sức mạnh tự nhiên, bởi vì chúng có ưu thế về năng lực khắc chế." Albert không thể hiểu tại sao trong cảnh chiến đấu người chết ta sống mà Vương Hủ ở trạng thái tinh thần phân liệt lại có thể giữ bình tĩnh để chỉ bảo hắn. Mà thôi kệ, hắn cảm thấy có vị này ở đây thì trời có sập xuống cũng có người chống lên. "Quỷ Cốc đại đạo, tá pháp Cộng Công, thiên địa thủy nguyên, nghe ta hiệu lệnh. Tán!" Chữ “tán” vừa ra khỏi miệng Vương Hủ, nước trên mình con rồng nước kia bắt đầu mỏng dần rồi rơi xuống đất, khiến bờ sông như vừa qua cơn mưa râm. Thế nhưng, ánh sáng màu hồng vẫn tụ thành hình rồng lạo về phía Vương Hủ. "Hừ... vậy mà cũng là rồng ư? Vẽ hổ không xong thì chỉ là mèo mà thôi." Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, Vương Hủ vẫn đứng im tại chỗ. Con rồng nước màu đỏ há miệng xông tới Vương Hủ với uy lực gấp trăm lần so với cuộn khí lúc trước. Ở bên kia, Albert vẫn kiên trì đợi Vương Hủ giải quyết vấn đề. Đến khi nhìn thấy đầu rồng sắp đυ.ng vào người thì trong lòng có cảm giác không ổn.

Song, Vương Hủ vẫn không dùng bất cứ chiêu thức gì. Tay phải nắm quyền, đưa tay từ trong ra ngoài mà đỡ. Đây là động tác đuổi ruồi cơ bản, thế mà hắn vừa quơ tay thì đầu rồng văng mạnh ra ngoài, hai giây sau tan thành bụi khói.

Con quái vật đầu búp bê mới đầu còn hung hăng, đến lúc tận mắt thấy tuyệt chiêu của mình bị người ta thoải mái đỡ được thì suýt chút nữa phun ra máu. Đương nhiên, nó không có máu nên không thể phun ra được...

Khí thế ra trận vừa rồi trở thành phô trương thanh thế, bởi vì kẻ địch mạnh hơn nó quá nhiều, cứ đánh tiếp thì kết quả vẫn chỉ nằm trong bốn chữ "đánh thú trong chuồng".

Nghĩ tới gã Vương Hủ kia lấy mình làm công cụ luyện cấp cho Albert, con quái vật này càng tức giận không thôi. Nó quyết định dùng thủ đoạn cuối cùng để cả đám chết chùm!

Chỉ thấy quái vật thổi hai luồng khí tới rồi quay đầu chui xuống nước.

Vương Hủ là chúa tể về hồn phách con người nhưng quái vật không phải là người thì đành chịu. Cũng vì không thể nhìn thấy suy nghĩ của đối phương nên hắn cho rằng đối phương muốn bỏ chạy.

Albert xông lên đánh tan cuộn khí rồi đuổi theo. Vương Hủ sợ hắn bị ám toán bất ngờ nên đi qua cùng.

Không ngờ quái vật chìm xuống sông thì biến mất, màu hồng trên sông cũng tan đi.

Albert nói: "Nó bỏ hết tất cả năng lực à? Chẳng lẽ không sợ chúng ta xuống sông vớt bản thể?" Vương Hủ cũng không hiểu tình huống này.

Cúi đầu trầm tư vài giây, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi: "Ôi trời, lẽ ra ta phải nghĩ tới khả năng nó đã hợp thể với con sông! Bản thể của nó không còn ở gần đây mà ở mọi nơi trên sông!" Albert nói: "Vậy rất khó bắt nó phải không?" Vương Hủ giơ tay chụp vai Albert: "Tốc độ của ta rất nhanh nên ngươi sẽ hơi khó chịu nhưng vẫn phải gắng chịu đựng đấy." Albert chưa kịp hỏi "Ngươi muốn làm gì?” thì liền cảm giác cả người bị lôi đi.

Lúc này, ở khách sạn Phong Vân.

Yến Ly một mình chờ đợi bên cửa sổ. Trước đó, nàng đã thấy Vương Hủ và Albert ra ngoài.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nàng không tài nào ngủ được nên mặc quần áo ngồi chờ.

Đêm đã khuya.

Có câu “gió đêm lạnh thấu xương”, Yến Ly ngồi một chốc thì cảm thấy lạnh xương sống. Nàng dời ánh mắt ra khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ để lấy chăn quấn lên người.

Khi kéo chăn lên thì thấy đồ vật nằm ngoài dự liệu.

Có một con búp bê rách nát đang nằm yên lặng trên giường nàng. Khuôn mặt của nó mang nụ cười oán độc mà ghê rợn...