Hạ Văn Thành khẽ đảo cổ tay, mặt ngoài hai cán thương dấy lên ánh lửa màu vàng đỏ. Hắn đáp xuống từ trên không, thẳng tiến như đứng giữa cung, thế thương mạnh mẽ bá đạo, khi đâm tới còn mang theo một cơn lốc mạnh.
Thân hình Cổ Trần lóe lên, tất cả công kích của Hạ Văn Thành đều rơi vào khoảng không. Do mũi thương chỉa xuống đất nên trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, đá vụn văng khắp bốn phía, hơn nữa mặt đất bị đánh trúng còn nóng hôi hổi và tản ra khí nóng.
Tất Hiếu Nghĩa nhìn tình hình trận đấu, lắc đầu nói: "Tuy lực phá hoại tăng do trở thành loại cận chiến kết hợp giữa năng lực linh hồn với kỹ năng võ học nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề. Tốc độ của Ripper vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu phương diện phòng ngự của Hạ Văn Thành không thay đổi thì vẫn sẽ dính trọng kích mà không có cách nào đón đỡ." Quả nhiên có một chiêu Hạ Văn Thành thu thế chưa ổn, Cổ Trần hiện thân ngay sau lưng hắn. Một quyền thế lớn lực chìm đánh vào phần eo Hạ Văn Thành, khiến hắn kêu một tiếng và lập tức lùi lại mấy bước.
Hạ Văn Thành tranh thủ thời gian này để sử dụng đôi cánh lửa cân đối thân thể, sau đó nhanh chóng bay lên không lần nữa.
Đổng Hòa cau mày nói: "Tạo sao đánh có một quyền... Vừa rồi Ripper cần phải công kích liên tục mới phải... Chẳng lẽ..." Cổ Trần cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, suy nghĩ vài giây rồi ngẩng đầu nói: "Không ngờ ngươi lại có nhiều biện pháp đến thế..." "Từ giờ trở đi, chỉ cần ngươi chạm vào thân thể ta thì sẽ bị ngọn lửa cắn trả. Đây là pháp thuật Xích Viêm Hộ Thân, ngươi muốn tổn thương ta thì trước tiên phải tổn thương mình." "Hừ... Ta không đυ.ng thì không đánh được à..." Giữa các ngón tay Cổ Trần lộ ánh sáng hồng, bốn lưỡi dao giải phẫu xuất hiện lần nữa.
Cổ Trần nói với Hạ Văn Thành ở trên không: "Ta đây... trong lúc nhàn rỗi không có gì làm đã tự nghiên cứu một chiêu thức công kích từ xa, có điều không có tác dụng với đối thủ có tốc độ nhanh, nhưng dùng lúc này lại vô cùng phù hợp." Hạ Văn Thành biết Cổ Trần nói chuyện thật thật giả giả. Nếu mình cả tin thì rất dễ trúng kế, nhưng hoàn toàn không xem ra gì cũng không được.
Một khi không đủ tự tin tiếp một chiêu của Cổ Trần, hắn chỉ còn cách "dùng công phá công".
Hạ Văn Thành không đợi Cổ Trần ra tay mà bay thẳng về phía hắn, tay trái quét ngang thương thay cho kiếm.
Cổ Trần ngửa đầu về phía sau.
Song đó chỉ là hư chiêu, thương bên tay phải của Hạ Văn Thành như độc xà thổ tín tấn công tới từ đường dưới. Chiêu này đâm thẳng vào xương sườn dưới của Cổ Trần nhanh như điện giật, tàn nhẫn vô cùng.
Chỉ nghe một tiếng "Xì..." truyền đến, Cổ Trần dùng trái tay nắm chặt thân thương. Tuy thế thương đã hết nhưng tay hắn vẫn bị bỏng đến mức đỏ gay như máu.
Hạ Văn Thành rút thương vàng một cách mạnh mẽ, giật mất một lớp da trên tay Cổ Trần, tiếp đó hắn liền múa song thương. Hai cán thương vàng như thuồng luồng ra biển, thế công liên miên không dứt. Bốn phía quanh Cổ Trần như có vô số bóng thương vàng rực xoắn tới, hắn chỉ có thể vội vàng thối lui và dùng hết khả năng để tránh né.
Thời gian dần trôi qua, Cổ Trần bị dồn đến rìa sân thượng. Nơi này là cao ốc hơn năm mươi tầng. Nếu bị ném xuống thì tất nhiên sẽ phấn thân toái cốt.
Cổ Trần bỗng kêu "Ây da" một tiếng, ra vẻ mình bị "trượt", sau đó té lầu...
Tất cả mọi người đều biết hắn cố ý, đương nhiên trong đó có cả Hạ Văn Thành. Song hắn vẫn vỗ cánh bay vọt xuống chỗ Cổ Trần ngã.
Cổ Trần vừa rơi xuống, vừa hô to: "Ngươi thật là nghĩa khí! Mau đỡ ta mau!" Hạ Văn Thành nhanh chóng tiếp cận Cổ Trần. Có điều hắn không thò tay kéo mà đâm thương thẳng: "Hành động của ngươi quá vụng về." Khóe miệng Cổ Trần nở nụ cười lạnh, trông vô cùng tà ác: "Không sao cả, chỉ cần ngươi rơi xuống cùng một chỗ với ta là được." Một giây này, thời gian như bị đông cứng.
Con ngươi của Hạ Văn Thành dần phóng đại. Hắn kinh ngạc phát hiện Cổ Trần biến mất trước mắt mình.
Ở nơi nào? Rốt cuộc hắn ở nơi nào?
Trên tường có một dấu chân! Hắn nhảy lên trên!
Khi Hạ Văn Thành chú ý đến điểm này, hắn chỉ cảm thấy trên lưng trầm xuống.
Hắn biết mình trúng kế!
Cổ Trần ngồi xổm trên lưng Hạ Văn Thành. Mặc dù giày hắn nóng đến ứa khói nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trực tiếp dùng tay chạm vào Hạ Văn Thành.
Hắn dùng lực đạp mạnh, cả người phóng lên mái nhà.
Hạ Văn Thành bị phản lực đẩy xuống một khoảng. Trong lúc hắn định ngừng xu thế rơi để lại bay lên, bất chợt khϊếp sợ khi phát hiện đôi cánh của mình đã biến mất, hoặc nói nó vừa bị Cổ Trần phân giải!
Mặt đất càng ngày càng gần.
Thấy mình sắp phấn thân toái cốt, Hạ Văn Thành tranh thủ thời gian tập trung tinh thần ngưng tụ một đôi cánh lửa, nhờ đó ổn định được thân thể trước lúc chạm đất.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Hạ Văn Thành cảm thấy mình đã đi qua đi lại bên Quỷ Môn Quan. Hắn hét lớn một tiếng, lần nữa bay lên sân thượng của tòa cao ốc. Nguy cơ sinh tử trong thời gian ngắn khiến lòng Hạ Văn Thành khó bình tĩnh và không cách nào tỉnh táo phán đoán tình hình bên trên.
Chính việc hắn cho Cổ Trần quá nhiều thời gian chuẩn bị đã khiến hắn thất bại!
Khi Hạ Văn Thành vừa bay về tầm mắt của mọi người, liền thấy Cổ Trần vung dao giải phẫu về phía mình.
Nếu Cổ Trần muốn đánh tới người nào đó với khoảng cách xa cỡ này thì không thể nào nằm ngoài hai cách: Hoặc phát lưỡi dao ánh sáng bằng năng lực linh hồn, hoặc trực tiếp phóng dao. Thế nên Hạ Văn Thành đã sẵn sàng né tránh.
Lạ là không có chuyện gì xảy ra, Cổ Trần vung vũ khí tại chỗ như bị điên. Điều này khiến người xem cảm thấy hắn là một gã tự nhận mình có thể phóng ra sóng xung kích nhưng khi hắn dùng thế đẩy thì không có gì cả...
Cổ Trần cất dao giải phẫu, chậm rãi đi về phía Hạ Văn Thành, dáng vẻ của hắn nhìn như vừa thở dài một hơi: "Ngươi còn giấu tuyệt chiêu nào đó phải không? Tiếc quá, trận đấu đã phân rõ thắng bại." Sắc mặt Hạ Văn Thành tái nhợt. Hắn vẫn đang bay ngoài rìa sân thượng, vũ khí trong tay dần biến mất.
Đôi cánh lửa vừa tiêu tán, hắn lập tức ngã lầu. Có điều Cổ Trần đã đến trước mặt, vươn tay kéo cổ áo Hạ Văn Thành trở lại sân thượng. "Trận tứ kết thứ hai, Ripper đấu với Xích Viêm Song Thương, Ripper thắng!" Tôn Lãng tuyên bố kết quả.
Nếu Lữ Bình không bận tâm hình tượng cao nhân Thập Điện Diêm Vương, hắn thật muốn trầm trồ khen ngợi cho mọi người biết. "Vừa rồi ngươi... rốt cuộc... đã làm gì?" Hạ Văn Thành ngồi bệt dưới đất, gắng sức hỏi thăm.
Cổ Trần đặt một điếu thuốc lên miệng: "Cộng hưởng hiệu ứng và lợi dụng sóng siêu âm để công kích." "Ngươi làm... làm... cách nào..." "Khi một vật chấn động sẽ phát ra âm thanh, lỗ tai con người chỉ có thể nghe được âm thanh có tần số từ 20 Hz đến 20000 Hz, vượt qua phạm vi này là sóng siêu âm. Vừa rồi, lúc ngươi rơi xuống, ta một mực chuẩn bị một chiêu này. Tuy thấy ta vung dao như thằng ngốc nhưng lại vô cùng phức tạp... Cả cánh tay đều dẫn chấn động tần số cao, còn phải nhắm kỹ phương hướng, đến khi phóng ra thì cần tốc độ và kéo dài cự ly truyền âm, tóm lại là vô cùng phức tạp...
Lúc trước, ta thấy có người nước ngoài dùng kỹ thuật sóng siêu âm để khống chế sọ não lúc giải phẫu nên đã nghiên cứu nguyên lý. Về sau lại phát hiện chiêu này có thể đả thương người, còn nếu đi kèm linh lực thì có thể đối phó với quỷ." Nghe xong, Hạ Văn Thành nở nụ cười khổ: "Ta thua... Ta biết thật ra ngươi vẫn hạ thủ lưu tình. Nếu ngươi xuất toàn lực thì ta không chỉ tê liệt tim trong thời gian ngắn là xong." "Ha ha..." Cổ Trần cười xòa, cũng không nói thêm mà quay người bỏ đi.
Hạ Văn Thành nhìn bóng lưng Cổ Trần. Giờ phút này, hắn kinh ngạc phát hiện Cổ Trần hút thuốc bằng tay phải! "Hóa ra... vẫn có thể động đậy... Ripper... Có lẽ ngươi đủ sức đánh một trận với Đoạn Phi..." ... "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Cổ Trần nói với Lữ Bình.
Lữ Bình đang xem trận đấu thứ ba, quay đầu nói: "Chuyện gì?" "Giả sử thực lực có mười điểm, nếu Hạ Văn Thành là năm thì Đoạn Phi là bao nhiêu?" Lữ Bình ngẫm nghĩ một lát: "Mười hai!" Cổ Trần cười nói: "Vậy ta bao nhiêu?" Lữ Bình chưa kịp trả lời, Tôn Lãng ở bên cạnh đã chen miệng vào: "Từ thực lực ngươi vừa biểu hiện, có lẽ là chín." "Biến..." Cổ Trần nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ: "Này lão già, bây giờ ngươi không còn lý trí nên đừng bình luận nữa." "Cái gì!" Tôn Lãng trừng mắt dựng râu. Thân là người phụ trách cao nhất của lần đại hội này, lão chịu ghé qua bình luận thực lực cho một lính mới đã là quá nể tình. Không ngờ Cổ Trần dám phóng thích câu từ quyết liệt cỡ đó. "Tôn bá bá, ngươi cứ nghe tiền bối Huyết Liệm bình luận rồi hẵng nói tiếp." Hạ Văn Thành đi tới, chủ động giảng hòa. "Nhìn kìa, cháu họ của ngươi còn hiểu chuyện hơn ngươi nhiều." Thái độ của Cổ Trần vẫn hung hăng càn quấy như trước.
Tôn Lãng sững sờ: "Sao ngươi biết nó là cháu của ta..." Cổ Trần thô bạo ngắt lời: "Ta biết nên mới bắt ngươi câm miệng đấy." Tôn Lãng nhìn Lữ Bình bằng ánh mắt trưng cầu. Ánh mắt đó như đang hỏi: Ta có thể đánh thằng nhóc này một trận hay không?
Lữ Bình ho khan vài tiếng để che dấu sự xấu hổ: "À, trở lại chuyện chính đi. Ta cảm thấy Tôn tiền bối nói không sai, ngươi khoảng chín điểm." Cổ Trần gật đầu, ậm ừ một tiếng, sau đó nói: "Tốt lắm, Đoạn Phi mạnh hơn ta chính là cái nhìn khách quan của đa số mọi người ở đây. Điều đó nói rõ tỷ lệ đặt cược của ta và Đoạn Phi không thay đổi nhiều, ta cứ tiếp tục đặt mình thắng thì sẽ có rất nhiều lợi nhuận." Giờ đến Lữ Bình muốn đánh hắn... "Nếu đã vậy, ta yên tâm về nhà ngon giấc rồi." Nói xong, hắn đi thật. Có vẻ như thắng bại của người khác không liên quan gì đến hắn.
Trong miệng hắn còn nói thầm: "Chán ơi là chán..."