Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 52: Quyển 2 - Chương 16: Đối thủ truyền kiếp

Sáng hôm sau, Miêu Gia nhìn thấy khuôn mặt bầm dập của Vương Hủ tại quán rượu Hắc Miêu. “Ngươi đừng chối nữa, nếu thua thì cứ nói thua đi. Chứ bị người ta đánh đến vậy mà còn nói mình thắng thì mà ai tin cho được?” Hắn ra vẻ đau lòng, trên tay còn cầm một tờ giấy, dường như đó là giấy chứng nhận đặt cược.

Vương Hủ không thèm để ý đến hắn mà nói với Vũ thúc ở phía sau quầy rượu: “Này Vũ thúc, ta bị trọng tài đánh. Ngươi phải giải thích cho rõ cho ta!” Vũ thúc vẫn lau chiếc ly thủy tinh trên tay với vẻ bình tĩnh: "Ngươi nói Ninh Phong đánh ngươi? Vậy chắc phải có nguyên nhân chứ?" Vừa nghe thấy hai chữ “Ninh Phong”, lỗ tai của Miêu Gia liền dựng đứng, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trở nên hèn mọn và bỉ ổi.

Hắn nói với Vương Hủ: “Ngươi khoan nói đã, để ta đoán thử xem. Có phải ngươi bị người đẹp tưởng là lưu manh không đó?” Vương Hủ lập tức tỏ ra hiên ngang lẫm liệt: “Ai nói thế? Rõ ràng cô nàng mê đắm sắc đẹp của ta nên chủ động hẹn hò. Vương Hủ ta là người thế nào? Ta là dạng người dễ dãi như vậy sao? Vì vậy ta lập tức từ chối, ai ngờ cô nàng thẹn quá hóa giận nên ra tay đánh người.” Vũ thúc và Miêu Gia hoàn toàn xem câu nói của Vương Hủ như một cái đánh rắm. Sáu năm trước, tiểu thư của nhà họ Ninh tiến vào top năm cao thủ của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới nên hai người đều biết mặt.

Còn nhớ năm đó, cô nàng mới mười sáu tuổi mà đã trở thành người tình trong mộng của vô số người săn quỷ, những kẻ theo đuổi có thể xếp hàng từ Trái Đất đến tận Namek, liệu người ta có thể chủ động hẹn hò với một tên điên như ngươi hay không? (Namek là một hành tinh không có thật. Trong bộ truyện nổi tiếng Bảy viên ngọc rồng (Dragon Ball), hành tinh này cách Trái Đất rất xa) “Có sát khí!” Miêu Gia và Vũ thúc giật mình. Khi quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Ninh Phong đang đứng sau lưng.

Cô nàng vẫn mặc váy ngắn và áo sơ mi mỏng, những đường cong trên cơ thể hoàn toàn lộ rõ, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi.

Quán rượu Hắc Miêu không mở cửa kinh doanh vào buổi sáng, nhưng Mãnh Hồng thấy Ninh Phong là người săn quỷ nên vẫn cho vào. Còn Ninh Phong, nàng vừa bước vào cửa thì chợt nghe thấy những lời quả quyết của Vương Hủ. Nếu không phải Vũ thúc cũng có mặt tại đây thì e rằng Vương Hủ còn bị thương nặng hơn nữa.

Miêu Gia cầm đĩa đậu phộng và lấy một chai bia khỏi quầy rượu, sau đó ngồi xuống một góc cách đó không xa. Trong lúc cặp mắt uể oải của Miêu Gia phát sáng, Mãnh Hồng khóa cửa lớn, rồi ngồi xuống cùng bàn với hắn để đợi xem kịch hay của Vương Hủ.

Vương Hủ cũng nhìn thấy Ninh Phong khi quay đầu lại, thế nên hắn vội vàng nói: “Này... ta cảnh cáo ngươi đó! Cho dù ngươi có ép buộc hay dụ dỗ thì ta cũng quyết không đồng ý! Hôm nay có Vũ thúc ở đây, ta khuyên người đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Hành vi của hắn ở trong mắt người đời được gọi là "không biết sống chết là gì". “Vương Hủ!” Cơn giận của Ninh Phong đã lên đến cực điểm. Nàng chưa từng nghe nói có người vô liêm sỉ như thế, huống chi là thấy. Đúng ra Ninh Phong vốn định đến xin lỗi hắn vì cảm thấy hôm qua ra tay hơi nặng, thế nhưng xem ra nàng nên thẳng tay gϊếŧ luôn tên bại hoại này ngay từ ngày hôm qua mới phải! “Có gì to tát đâu? Thanh niên không nên nóng nảy. Đến đây, ngồi xuống đi, có gì từ từ nói...” Dáng vẻ của Vũ thúc như mặt giếng không gợn sóng, giọng nói vẫn rất thong thả.

Nửa tiếng sau... “Haizzz, hóa ra là vì ta nhìn trộm váy ngươi. Mà sao ngươi không nói sớm? Ngươi không nói, ta nào biết ngươi gọi ta lại làm gì? Nếu nói thẳng với nhau thì đã không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy rồi, ha ha ha.” Biểu hiện bình tĩnh của Vương Hủ lúc nói những lời này khiến Ninh Phong thật sự phải thở dài. “Vô sỉ!” Nàng không còn biết phải dùng từ nào để nói về loại người như Vương Hủ, dường như cái gã bại hoại này cho rằng hành vi nhìn trộm là chuyện thường ngày thì phải.

Miêu Gia và Mãnh Hồng thấy kịch hay không xảy ra nên tỏ ra hơi thất vọng: “Quả nhiên ta đã đoán đúng, thằng nhóc nhà ngươi lại giở trò lưu manh rồi! Nhưng tốt xấu gì thì ngươi vẫn là thuộc hạ duy nhất của ta, thế nên có thể bớt làm chuyện khiến ta mất mặt hay không?” Vương Hủ nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt khinh thường: “Ta còn tưởng ngươi mất hết lòng tự trọng từ lâu rồi, nên nhìn lại mình đi...” Nhưng Miêu Gia lại không hề phủ nhận lời châm chọc của Vương Hủ: “Đó là hai chuyện khác nhau, bởi thể diện là do người khác ban cho, còn danh dự thì phải tự giành lấy. Cũng chính vì mọi người đánh giá ta quá cao nên ta cũng không còn cách nào khác.” Ninh Phong rót bia đầy ly, giờ đây, nàng cảm thấy trong cuộc đời ngắn ngủi mà đã có thể quan sát quán quân và á quân Olympic của hạng mục vô liêm sỉ cùng tề tụ để nói giúp nhau thì đúng là không sống uổng kiếp này. “Vũ thúc, thật ra lần này ta còn có một chuyện muốn nói với ngườii.” Ninh Phong bỗng nghiêm mặt. “Nói đi.” Vũ thúc rót cho mình một ly đầy. “Chuyện này liên quan đến nhị tiểu thư của nhà họ Tôn, Tôn Tiểu Tranh.” Vương Hủ vừa nghe cái tên này, lập tức cảm thấy hứng thú: “Sao vậy? Có phải con quỷ nhỏ đó lại làm bừa gì không?” Tuy Vương Hủ thật sự đã nói đúng nhưng Ninh Phong lại không để ý đến hắn, mà tiếp tục nói chuyện với Vũ thúc: “Trong vòng đấu loại thứ hai, ta là trọng tài của Tôn Tiểu Tranh. Khi đối thủ đã hôn mê, dường như nàng vẫn muốn lấy mạng của đối thủ nên đã bị ta ngăn lại ngay sau đó. Lúc ấy, ta đã để ý đến cô nàng nên hôm qua cố ý nghe ngóng kết quả thi đấu. Kết quả là mặc dù đối thủ đã nhận thua nhưng vẫn bị nàng đánh trọng thương, vậy nên ta đành phải nói Vũ thúc biết.” Vũ thúc còn chưa kịp nói, Vương Hủ đã hét lên một cách giận dữ: “Phản rồi! Con quỷ nhỏ này quá hung hăng càn quấy, không xem mạng người ra gì!” Ninh Phong không biết giữa Vương Hủ và Tôn Tiểu Tranh có khúc mắc nên tưởng rằng lòng chính nghĩa của hắn bộc phát, thế là trong lòng cho rằng người này cũng không tệ lắm. “Chuyện này ta biết rồi, chắc hẳn sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Vũ thúc uống một ngụm bia rồi nói tiếp: “Vòng hai mươi người cũng xem như là vòng chung kết. Nếu Tôn Tiểu Tranh muốn tiến vào top mười thì phải vượt qua đối thủ tiếp theo, cũng chính là Quỷ Cốc Tử Vương Hủ.” Miêu Gia suýt nữa phun hết bia trong miệng ra: “Ha ha ha, trận này ta chắc chắn phải đi xem.” Vương Hủ cười lạnh: “Ta đã đợi trận đấu này từ lâu, vốn chỉ sợ con quỷ nhỏ ấy bị người khác tiêu diệt mất. Bây giờ thì tốt rồi, thời khắc báo thù đã đến!” Đêm ấy, trong căn phòng sang trọng của một khách sạn nào đó trong thành phố S.

Tôn Tiểu Tranh tháo mũ, mái tóc dài đen óng xõa xuống, từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi bỏ khiến làn da trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài.

Sau khi cởi hết quần áo, cơ thể nàng từ từ chìm vào bồn tắm đầy nước nóng.

Tuy đã mười sáu tuổi nhưng chiều cao của nàng vẫn chưa đến một mét rưỡi, thế nhưng những chỗ khác lại phát dục không chậm một chút nào. Nếu Vương Hủ nhìn thấy nàng mặc quần áo con gái thì chắc hẳn sẽ lại giở trò lưu manh.

Nàng duỗi cơ thể ngâm trong nước, rồi khẽ ậm ừ một cách thoải mái. Bồn tắm mát xa của khách sạn năm sao quả thật rất đáng tiền.

Nhìn trần nhà, nàng lẩm bẩm một mình: “Đối thủ vòng hai mươi người, Quỷ Cốc Tử Vương Hủ... Hi vọng ngươi không phải là hạng không chịu nổi một đòn.”