Người dịch: Bằng Tèo
Biên tập: No_dance8x
Ngay sau hôm nhận được ủy thác, Vương Hủ mặc một bộ âu phục kẻ caro bằng len dạ, đeo cặp kính gọng vuông, đội một cái nón thường dành cho người trung niên, chải tóc gọn gàng rồi xách cặp công văn đi ra ngoài.
Dựa theo địa chỉ mà Douglas đưa, Vương Hủ nhanh chóng tìm đến nhà của phu nhân Baxter. Sau khi nhấn chuông, một phu nhân hơi mập khoảng hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa.
Lần đầu tiên nhìn thấy người châu Á, vị phu nhân nọ khá giật mình nhưng không tỏ ra kinh ngạc quá lâu. Sau khi dò xét Vương Hủ từ trên xuống dưới một lúc lâu, bà ta cảm thấy không có gì bất thường nên mở miệng:
“Xin hỏi ngài muốn tìm ai?”
“Vâng, chào phu nhân, ta là Rowan Atkinson, làm việc tại cục quản lý di cư. Ta là bạn cũ của tiểu thư Eleanor và đang có chuyện cần gặp nàng. Xin hỏi nàng vẫn còn ở đây chứ?”
Phu nhân Baxter hơi nghi ngờ, bèn hỏi lại:
“Bạn cũ? Cô ấy nói với ta rằng ở đây không có người thân và bạn bè. Ta có thể xem giấy tờ tùy thân của ngài không?”
“Hãy cho hắn vào đi, phu nhân Baxter. Ta quen biết hắn.”
Tiếng của Eleanor từ trong nhà truyền ra, giải vây cho Vương Hủ. Tất nhiên, nếu cần giấy chứng nhận thì hắn cũng có thể đưa ra được. Ai bảo ông chủ của hắn là siêu cao thủ bên mảng chế tạo và buôn bán đồ giả chứ.
Vương Hủ khẽ giữ vành nón, cúi người đi theo phu nhân Baxter vào nhà.
Eleanor đang ngồi uống trà chiều, bên cạnh nàng là một bé gái trắng trẻo luôn tươi cười. Mặc dù nhìn thấy khách lạ nhưng cô bé không e dè, mà lại dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm vào Vương Hủ.
“Ngài Atkinson, ta còn tưởng hai ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa.”
Dường như nàng vẫn còn giận vì lần chia tay không vui vào hai tháng trước.
Vương Hủ ngượng ngùng, hắng giọng nói:
“Hừm, chuyện là... hộ chiếu của ngươi gặp chút rắc rối. Vì là bạn nên ta nghĩ mình phải ra mặt giải quyết một phen.”
Eleanor quyết định cho hắn bước xuống thang. Nàng nói:
“Được rồi, mời đến phòng ta nói tiếp, là phòng thứ hai bên tay trái của ngài.”
Vương Hủ bỏ nón xuống, chuyển sang ôm trước ngực rồi bước về phía phòng Eleanor. Dáng đi của hắn rất quy củ và câu nệ hết mức có thể. Không phải hắn sợ sệt gì cả, chẳng qua trước khi đến đây đã tính đến chuyện mình phải vào vai thật đạt. Với tư cách là diễn viên lâu năm chuyên đứng trong cánh gà sân khấu, hắn cho rằng bản thân đã sắp xếp kĩ càng từ bối cảnh, tính cách nhân vật, đến các chi tiết tỉ mỉ như động tác, sắc mặt nhằm tạo dựng hình tượng viên chức nhỏ thật sống động và chân thực…
Phu nhân Baxter bước nhanh tới bên cạnh Eleanor, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng rồi thì thầm như mẹ hiền đang dặn dò con gái. Cử chỉ của bà thể hiện rằng Eleanor không chỉ là người thuê nhà mà còn là người bạn của gia đình.
Tuy nhiên, Vương Hủ nhìn một loạt cử chỉ này lại hiểu ra một ý ngầm khác: Ta thấy người này có vấn đề, ở riêng trong phòng với hắn có thể gặp nguy hiểm. Hãy yên tâm! Nếu hắn có hành vi thiếu nhã nhặn thì hãy kêu to lên, ta sẽ xông vào cho hắn một trận nhớ đời.
Vương Hủ xoa đầu mấy cái, bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ trên và bước vào phòng đứng chờ. Một lát sau, Eleanor bước vào, tiện tay cài cửa phòng.
“Xin hỏi lần này ngài tìm đến ta vì chuyện gì? Chẳng lẽ ngài muốn điều tra xem gần đây ta có tấn công người khác hay không?”
Coi bộ nàng vẫn còn giận như trước.
Dù trong lòng cảm thấy bức bối nhưng vì có việc cầu cạnh người ta, Vương Hủ đành phải đưa bộ mặt nịnh nọt như chó săn ra:
“Bà cô của ta ơi, ta thật là đáng chết mà.”
Nếu hắn quỳ xuống rồi tự tay vả vào miệng thì giống hệt hình tượng tổng quản thái giám mất thôi.
Eleanor không ngờ quý ông Atkinson lại là một kẻ không cần mặt mũi như vậy, chẳng những không biết làm sao mà còn cảm thấy buồn cười:
“Ha ha, ngài Atkinson, ta chỉ là nói đùa thôi mà, ngài đừng để ý. Không cần biết lần này ngài tìm ta vì chuyện gì, ta cũng sẽ giúp đỡ hết mình. Vì ngài đã cứu ta nên ta biết ngài là một người tốt bụng đáng kính.”
Từ đáy lòng Vương Hủ thật không dám nhận câu “người tốt bụng đáng kính” kia. Trên thực tế, hắn cảm thấy hơi bỉ ổi trước cái việc mà mình sắp nói ra.
“Hừm, được rồi, ta sẽ nói... lần này ta đến là để...”
Hơn hai mươi phút sau, gương mặt của Eleanor không có gì thay đổi. Trong khi đó, Vương Hủ càng nói càng cảm thấy vớ vẩn. Câu chuyện vốn chỉ cần nói năm phút mà hắn vòng vo đến nửa giờ mới rõ ràng.
Đợi Vương Hủ nói xong, Eleanor suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Ý ngài là cả hai chúng ta cùng hợp tác bịa ra toàn bộ thân thế, sở thích, v.v… cũng như mọi tư liệu về ta để ngài giao cho Douglas hoàn thành nhiệm vụ, còn ta từ nay về sau có thể dễ dàng hòa nhập vào xã hội.”
Vương Hủ ngượng ngùng cười:
“Hê hê, đúng là ta có ý đó...”
Khuôn mặt Eleanor vẫn không thay đổi:
“Ngài có biết yêu cầu này vô lễ tới mức nào không? Thậm chí có thể nói là hèn hạ, vô sỉ.”
“Ta thật là đáng chết, kính xin quý cô giúp đỡ cho.”
Vương Hủ hiểu quá nửa là bị từ chối nên vội vàng sửa lời:
“Ta biết làm vậy là không đúng. Nếu là người dưng nước lã thì ta sẽ tra xét rõ ràng để báo cáo kết quả, nhưng chúng ta lại quen biết nhau, ngươi phải hiểu ta cũng không tình nguyện làm việc này.
Nếu ta không có kết quả rõ ràng thì Douglas nhất định sẽ nhờ người khác tới điều tra. Lúc đó, ngươi muốn chém gϊếŧ thì tùy, ta không quan tâm. Khổ nỗi thân thế của ngươi có vấn đề. Trước khi tới đây, ngài Logan đã nhắc nhở ta phải tận dụng cơ hội để giải quyết cho xong. Vì ngươi là một người rất dễ gây chú ý nên ru rú trong nhà cũng không che giấu được mãi, cần phải có hẳn một bộ lí do thoái thác mới được.”
Eleanor không đồng ý ngay mà hỏi lại:
“Ta có thể hỏi một câu hay không? Tại sao về mặt tình cảm ngài lại không muốn bán tin tức của ta cho người khác?”
“Hả?”
Vương Hủ sững sờ, thầm nghĩ: Không phải chứ, câu hỏi này để làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ cô nàng muốn nghe mình nói “vì ta yêu ngươi” hay sao? Đúng là mấy cô gái thường thấy câu trên trong phim thần tượng, nhưng thời đại này còn chưa có loại phim ấy cơ mà.
“Chuyện này là vì... một con người vô cùng chính trực như ta rất khinh thường hành vi bán đứng bạn bè để đổi lấy lợi ích riêng.”
Hắn bèn trả lời như vậy. Đâu biết rằng điều đó khiến bộ mặt vô sỉ của mình càng rõ ràng hơn nữa.
“Thì ra là vậy…”
Eleanor nói:
“Được rồi, cặp công văn của ngài có tài liệu liên quan phải không? Chúng ta xử lý vấn đề này luôn.”
Vương Hủ gật đầu, lấy từ trong cặp ra một ít tài liệu, giấy trắng và mực nước. Hai người ngồi trong phòng “nghiên cứu” về thân thế của Eleanor. Vài giờ sau, số phận long đong của một thiếu nữ Hy Lạp được hình thành. Thông tin về cha mẹ, người thân, trường học, quá trình đến London... đều giống y như thật. Cho dù điều tra thêm cũng không có sơ hở nào.
Vương Hủ lau mồ hôi trên trán rồi nói:
“Xong, chỉ cần ta đem giấy tờ về để ngài Logan ngụy tạo chứng cứ thì thân phận của ngươi không còn vấn đề gì nữa.”
“Để ta tiễn ngài.”
“Ồ, không cần khách sáo đâu.”
Tuy vậy, nàng vẫn đi theo tiễn hắn đến trước cửa.
Vừa bước chân ra ngoài, Vương Hủ thở phào một phen. Ai ngờ sau lưng vọng đến một giọng nói nhẹ nhàng như oanh như yến:
“Ngài Atkinson.”
“Cái… cái gì…”
“Từ nay về sau, ta vẫn được chào đón ở chỗ của ngài phải không?”
“Tất… tất nhiên rồi, ta rất hoan nghênh ngươi đến làm khách...”
Vương Hủ muốn tự đâm mình mấy nhát nhưng hiện tại hắn không thể nói khác được.
Thấy thỏa mãn, Eleanor nở nụ cười đẹp như thiên sứ và khua tay không cần Vương Hủ nói tiếp.
Vương Hủ quay đi. Nét mặt phức tạp lạ thường. Hắn có dự cảm không tốt, rằng gần gũi với người phụ nữ này sẽ không đem lại kết quả tốt…