Gần tới ngày lễ văn hóa nên câu lạc bộ kịch bắt đầu tập luyện dày hơn. Thời gian tập luyện càng lúc càng muộn.
Yến Ly là hội trưởng kiêm phụ trách phần dẫn chuyện. Kịch bản và lời thoại cơ bản cũng do nàng tự mình sáng tác. Vương Hủ thì lại may mắn trở thành quái vật – nhân vật quan trọng nhất ngoài nam nữ diễn viên chính.
Tuy nhiên, nhân vật phản diện này không có lời thoại và đất diễn cũng không nhiều. E rằng trong lúc diễn chẳng mấy khi xuất hiện. Nhưng do được tính là nhân vật chủ yếu nên giờ đây Vương Hủ có thể vứt bỏ cái mũ "quần chúng", thẳng lưng khoe khoang một câu: "Ta là một diễn viên."
Trong khi bạn học Sở Phàm thì lúc nào cũng nóng ruột. Tuy nói phần hôn nhau không có trong lúc tập nhưng sự hưng phấn của hắn vẫn hiện rõ mồn một ngay từ lời ăn tiếng nói. Vì lúc diễn chính thức có thể hôn hoa hậu giảng đường nên hắn đã quyết tâm phải làm được bằng bất cứ giá nào. Kinh phí, nhân lực của hội học sinh đều đã dùng tùy tiện. Nếu chuyện này thành công thì nhất định không oán than, không hối hận chi nữa.
Những ngày này, biểu hiện của Vương Hủ vô cùng khác thường. Ngày nào hắn cũng suy nghĩ chuyện gì đó, đôi lúc lẩm bẩm tự hỏi: "Rốt cuộc ta và Thượng Linh Tuyết có quan hệ gì? Vì sao ta không thích Yến Ly?"
Hai vấn đề này dằn vặt trong đầu Vương Hủ mỗi ngày nhưng hình như mãi mãi không thể tìm ra đáp án.
Do đó, hắn tới văn phòng thám tử của Miêu Gia.
Vừa mở cửa, hắn ném ra một vấn đề: "Có phải ngươi từng tẩy não ta hay không?"
Miêu Gia ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đến thật đúng lúc."
Bấy giờ, Vương Hủ nhìn lại thì phát hiện trong phòng còn có ba người khác ngoài Miêu Gia. Trong ba vị này, hắn đã gặp qua hai vị. Họ là Hạ Văn Hồng và Tôn Tiểu Tranh.
Vừa thấy Tôn Tiểu Tranh thì Vương Hủ liền biến sắc. Nhớ tới đoạn tỏ tình trong ngày thi đấu nọ, ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu hắn là bỏ chạy.
Chỉ có điều đối phương không cho hắn cơ hội đó.
Tôn Tiểu Tranh đứng lên nói: "Quỷ Cốc Tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Vương Hủ than thở trong lòng: "Thôi rồi, scandal với Yến Ly vẫn chưa giải quyết xong mà bên này lại tới thêm một cô bé mười bảy tuổi. Đến lúc đó, lỡ có hiểu lầm gì thì cục cảnh sát sẽ vu ta tội dụ dỗ gian da^ʍ thiếu nữ vị thành niên. Ngày ta bị hơn mười gã đàn ông lực lưỡng thông nát đít cũng không còn xa nữa."
Tôn Tiểu Tranh bước lên dắt tay Vương Hủ ra ngoài và không quên đóng cửa. Vẻ mặt người ở lại muốn bao nhiêu ngoạn mục thì có bấy nhiêu, nhất là lão đệ Hạ Văn Hồng. Bộ dạng hắn hình như muốn đuổi theo.
Miêu Gia nói: "Ngươi muốn đi thì đi đi, vừa hay ta có chút chuyện muốn nói riêng với anh trai ngươi."
Hạ Văn Thành gật đầu với hắn, thế là Hạ Văn Hồng chạy như bay ra ngoài.
Đợi hắn ra ngoài, Hạ Văn Thành lắc đầu cảm thán: "Tên đệ đệ ngốc này khó có thể thành tài.”
Miêu Gia cũng ngồi đó than thở: "Đúng là tuổi trẻ, tiếc rằng những ngày vui của ta đã hết."
Hạ Văn Thành nghiêm mặt nói: "Chuyện ngươi muốn nói riêng với ta là gì?"
Miêu Gia nhấp một hớp cà phê: "Nể tình chúng ta đã có duyên gặp mặt một lần trong quá khứ nên ta muốn chân thành khuyên ngươi."
Nói tới đây, hắn dừng lại và cố ý tỏ ra nghiêm túc: "Mặc dù ngươi là người trầm tính nhưng lần này cần phải cẩn thận hơn nữa. Sự xuất hiện của Hào Long Đảm không đơn giản như ngươi thấy. Nó là một cái chìa khóa, một mồi nhử khiến người nhận được nó cũng nhận được sứ mệnh mở ra một cánh cửa nguy hiểm..."
"Ngươi có thể nói cụ thể hơn một chút được không? Ta không hiểu lắm."
"Không! Ta chỉ có thể nhắc nhở bấy nhiêu đây để ngươi trân trọng tính mạng, còn hai câu cuối là đề phòng trường hợp ngươi nhận được Hào Long Đảm. Mục đích khác của nó cũng là vì nhắc ngươi cẩn thận."
Hạ Văn Thành cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng thực lực của ta không có hy vọng tranh đoạt Hào Long Đảm sao?"
Miêu Gia cũng cười lạnh y hệt: "Mấy ngày trước, Nanh Bạc đích thân ra sân bay đón quán quân Đánh Giá Lính Mới ba năm trước. Người đó chắc ngươi cũng biết?"
Trong mắt của Hạ Văn Thành xuất hiện cái nhìn dị thường. Ý chí chiến đấu ở sâu trong linh hồn trỗi dậy.
"Bích Ảnh Tiêm Thương, Lưu Hàng..."
Dù ngoài mặt Hạ Văn Thành rất kích động nhưng Miêu Gia vẫn thích dội nước lạnh: "Ngươi hăng hái gì vậy? Hay là muốn giao thủ với hắn từ lâu nên vừa lúc gặp được cơ hội?"
Hạ Văn Thành không hề phủ nhận: "Nghe nói thương của Lưu Hàng mạnh nhất trong giới săn quỷ ngày nay. Cùng là người dùng thương, ta nghe câu này thì sao có thể không có động tĩnh gì?"
Miêu Gia cười nói: "Một người có năng lực linh hồn hệ võ đấu nhưng năm đó đánh bại người có năng lực điều khiển tự nhiên như Tề Băng. Chỉ mỗi việc hắn có thể vượt khỏi quan hệ khắc chế giữa các loại năng lực mà giành được chiến thắng, bấy nhiêu đó đủ để chứng minh danh tiếng của hắn không phải là giả."
"Hừ, nếu hắn không nổi danh thì ta cũng chẳng thèm đánh với hắn."
"Ồ, vậy thì chúc ngươi bị đánh chết khϊếp như trong ý nguyện."
"Ngươi chẳng thay đổi chút nào. Cách nói chuyện quá thẳng thắn."
...
"Nè, ở đây là hẻm sâu, bốn phía không có người. Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì..." Vương Hủ nheo mắt hỏi. Thật ra hắn đang đảo mắt láo liên để tìm đường tháo chạy.
Vừa rồi, Tôn Tiểu Tranh còn gọi hắn là Quỷ Cốc Tử nhưng lúc này đột ngột đổi cách xưng hô: "Vương Hủ ca ca..."
Mặt Vương Hủ co lại...
Hôm nay, khi vào văn phòng thám tử thấy Tôn Tiểu Tranh ăn mặc nữ tính thì hắn đã cảm thấy kỳ lạ. Lúc này đây, cô nàng đứng theo tư thế chim nhỏ nép bên người, giọng nói ngọt ngào gọi hắn là Vương Hủ ca ca...
Thế thì to chuyện rồi!
"Không cần khách sáo làm gì, ngươi cứ gọi ta là Vương Hủ đi."
"À ừm, thật ra lần này... người ta muốn nói chuyện lần trước với ngươi." Vừa nói, nàng vừa cúi thấp đầu. Khuôn mặt đỏ ửng lên.
Vương Hủ kinh hô trong lòng: "Tiểu loli, ngươi không được dụ dỗ ta! Ta sắp không nhịn nổi rồi!"
Chỉ có điều hắn vẫn giả vờ bình rĩnh: "Ừm, lần trước ta nói vậy là có nguyên nhân."
Tôn Tiểu Tranh càng cúi thấp đầu hơn nữa: "Dù sao thì ta cũng đã chấp nhận ngươi rồi! Không cho ngươi hối hận đâu!"
Nếu như bây giờ nàng ngước nhìn thì có thể thấy Vương Hủ đang đập đầu vào cột điện...
Thì ra trong đầu Vương Hủ nghĩ đến một cảnh tượng mình cười ha ha rồi nói: "Lần trước ta bày tỏ với ngươi trong không gian Vô Nguyệt là kế hoạch của Miêu Gia, lời thoại cũng do là hắn dạy. Ta làm vậy chủ yếu là để ức hϊếp đứa trẻ ra đời chưa lâu, dễ bị người xấu lừa gạt mối tình đầu. Vì vậy, trong lúc thi đấu và trước lúc thi đấu, ta liên tục vô lễ nhằm vận dụng ngôn ngữ thân thể để dọn đường cho việc bày tỏ cuối cùng. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải diễn xuất y như thật, tình chân ý thiết, làm cho tim ngươi đập loạn như nai con, thần hồn điên đảo, lúng ta lúng túng, cuối cùng nhận thua mà không đánh nữa. Nói cho cùng, tất cả chỉ là một kế sách. Đều là do ngươi quá ngây thơ nên bị ta lợi dụng."
Sau đó, trong đầu Vương Hủ lại xuất hiện một cảnh khác. Đó là cảnh mình bị chém như thịt băm rồi trở thành bánh bao cho chó ăn...
Hắn lắc đầu để kéo mình trở về hiện thực, trên mặt vẫn cười: "Ha ha ha ha! Vậy thì quá tốt rồi. Chỉ có điều ta thấy ngươi tuổi tác còn nhỏ nên phải chú trọng việc học. À, à, năm sau ngươi thi tốt nghiệp trung học đúng không? Thế thì càng phải dồn tâm trí vào việc học."
Câu từ của hắn bây giờ giống hệt như thầy chủ nhiệm hói đầu trong trường.
"Vậy từ giờ trở đi ngươi là bạn trai của ta nha!" Tôn Tiểu Tranh chớp đôi mắt to tròn nhìn Vương Hủ.
Lúc này, Vương Hủ gần như chịu không nổi nữa. Trong lòng suy nghĩ ác ý thế này: "Còn tưởng rằng con quỷ nhỏ nhà ngươi là loại lãnh khốc cao ngạo như Yến Ly, không ngờ mới bị dụ dỗ thì đã trở nên chủ động và ngây thơ thế này. Nếu suôn sẻ thì chẳng phải chẳng mấy chốc là tới "bước đường cùng" sao? "
Trong lòng vừa chửi rủa ông trời, biểu hiện trên mặt lập tức trở nên dâʍ đãиɠ...
"Ha ha ha, được thôi. Vậy thì ngươi là bạn gái của ta. Ha ha ha."
"Vương Hủ!" Hạ Văn Hồng từ góc tường nhảy ra. Gã này đi đứng không thành tiếng, tóc lại tung bay phấp phới, nhìn sơ qua thì ba phần giống người bảy phần giống quỷ.
Nhưng mà Vương Hủ không hơi đâu nhìn vẻ ngoài, hắn chỉ thấy cặp thương lập lòe ánh bạc của Hạ Văn Hồng...