Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 1 - Chương 25: Sự thật

Trong lúc Vương Hủ đang gặp vướng mắc tại sở cảnh sát, Tề Băng đã đến nơi Dương Tứ Hải tự sát vào hai mươi năm trước.

Ký túc xá năm đó giờ đã biến thành một rừng cây nhỏ. Vì giảng viên đều được ở riêng trong những căn nhà hai tầng độc lập nên sau khi Dương Tứ Hải chết, không có ai muốn dọn tới đây. Chính vì vậy, nhà trường quyết định dùng mảnh đất này để trồng cây.

Đã gần đến Trung Thu. Ánh trăng đêm nay thật sáng, nó chiếu xuyên qua những tán cây um tùm rồi rọi lên bờ vai của Tề Băng. Trong rừng cây, ánh trăng và bóng cây đan xen vào nhau làm cảnh vật trở nên mờ ảo, hệt như trong màn đêm có gì đó đang chực chờ xông ra vậy. Tất nhiên, cho dù có thứ xông ra thì e rằng khuôn mặt không chút cảm xúc kia cũng sẽ không thay đổi...

“Dương Tứ Hải, ta biết ngươi ở đây. Ngươi tự hiện hình hay chờ ta ra tay vậy?”

Một người đàn ông có vẻ ngoài rất lịch sự bước ra từ trong màn đêm. Trừ gương mặt tái nhợt và cánh tay đang chảy máu ra, thoạt nhìn hắn rất bình thường.

“Tìm ta có việc gì?” Dương Tứ Hải hỏi.

“Ngươi phải giải thích chuyện hai mươi năm về trước cho ta nghe. Còn nếu không đồng ý, ta sẽ tiễn ngươi lên đường.” Quyền nhận đã xuất hiện trên tay Tề Băng. Từ khi Dương Tứ Hải xuất hiện, hắn đã biết chắc rằng thực lực của người này hơn Cố Hữu Hâm nhiều lắm.

“Ha ha. Tất nhiên ta có thể kể cho ngươi nghe rồi.” Dương Tứ Hải vẫn vô cùng bình tĩnh, không giống những ác quỷ hay oan hồn bình thường vẫn hay vội vàng cướp đoạt hồn phách của người khác.

“Ừm... Bắt đầu kể từ đâu nhỉ? Hay là bắt đầu từ chính ta đi.”

“Từ nhỏ ta đã ưu tú hơn bất cứ ai, cho dù bất cứ lĩnh vực nào ta cũng là người xuất sắc nhất, là thiên tài thật sự, là giảng viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử trường Tường Dực, thậm chí sẽ là hiệu trưởng trong tương lai..."

"Cuộc đời ta rất hoàn mỹ. Nhưng sự xuất hiện của Trần Phương đã thay đổi tất cả."

"Ta hận con đàn bà hèn hạ đó! Nàng từ chối ta! Vì thằng con hoang ngu xuẩn thấp hèn Cố Hữu Hâm mà nàng dám từ chối ta! Ta có chỗ nào không bằng hắn! Cuộc đời ta không cho phép bất cứ thất bại nào! Cuộc đời ta phải hoàn mỹ! Cho nên ta phải kết thúc cuộc đời thất bại này."

"Không ngờ cảm giác này thực sự quá tốt. Sau khi ta chết vẫn ở lại thế gian, đã vậy lại còn sở hữu năng lực mà khi còn sống không có. Cho nên ta quyết định báo thù bọn họ, báo thù đôi cẩu nam nữ đó, còn Lê Diệu Hoa thì lại là công cụ tốt nhất."

“Chẳng lẽ ngươi điều khiển Lê Diệu Hoa đi gϊếŧ người?” Lời của Dương Tứ Hải không hề trùng khớp với suy đoán của Tề Băng.

“Ngươi thắc mắc vì sao ta lại không đích thân ra tay phải không? Câu trả lời rất đơn giản, ta muốn Cố Hữu Hâm mãi mãi không thể đầu thai. Nếu hắn bị oan hồn gϊếŧ chết thì sẽ đi thẳng đến một thế giới khác. Nhưng nếu hắn bị người gϊếŧ chết thì sẽ giống như ta, ở lại thế giới này và xem vở kịch mà ta dành tặng riêng cho hắn.”

Tề Băng càng nghe càng thêm cảnh giác. Dương Tứ Hải biết quy luật của linh hồn, xem ra hắn không hề đơn giản một chút nào.

“Khống chế Lê Diệu Hoa gϊếŧ chết Cố Hữu Hâm rất đơn giản, bởi Lê Diệu Hoa vốn thầm yêu Trần Phương. Ta chỉ gây cho hắn một vài phản ứng tâm lý, hắn đã đẩy Cố Hữu Hâm xuống hồ. Tiếp theo chỉ cần khống chế một người có ý chí yếu ớt như Từ Tiểu Mai đi gϊếŧ Trần Phương...”

“Cái gì Từ Tiểu Mai gϊếŧ chết Trần Phương?” Điều này lại nằm ngoài dự đoán của Tề Băng.

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta muốn Cố Hữu Hâm và Trần Phương không thể nghĩ đến việc rời khỏi thế gian. Vở kịch mà ta thiết kế cho đôi cẩu nam nữ này mới chỉ bắt đầu vào lúc ấy. Oa ha ha ha...” Dương Tứ Hải vừa nói vừa cười hả hê.

“Bốn người đó đều là sinh viên, mà ta thì lại hiểu rõ tính cách và suy nghĩ của bọn họ. Bởi vậy thiên tài như ta đã muốn điều khiển thì thật dễ như trở bàn tay. Lại nói sau đó Cố Hữu Hâm lại đến tìm Lê Diệu Hoa đòi mạng đúng như suy đoán của ta, còn Trần Phương cũng gϊếŧ Từ Tiểu Mai bằng phương pháp mà đối phương đã dùng để gϊếŧ mình. Đôi cẩu nam nữ này đều biến thành bộ dạng như ta mong muốn và đều cho rằng mình chết một cách oan uổng do bị người khác ghen ghét. Với oán hận khó tan đó, cho dù chúng đã báo được thù cũng không thể rời khỏi thế gian. Thật ra bọn chúng hoàn toàn không hay biết đây là kế hoạch của ta! Cho dù gϊếŧ thêm nhiều người hơn nữa, bọn chúng cũng chẳng thể rời khỏi thế giới này.”

Sắc mặt Tề Băng vẫn không thay đổi: “Vậy người săn quỷ hai mươi năm trước dùng cách nào khiến ngươi yên phận lâu đến như vậy.”

“Ha ha ha! Hai mươi năm trước, quả thật có một đạo sĩ lợi hại đến. Hắn nhanh chóng phát hiện tất cả là ta giở trò nên đến đối phó, đã vậy còn cho rằng đã hoàn toàn tiêu diệt được ta. Sự thật là ta chỉ dùng năng lực để đánh lừa hắn mà thôi. Đúng là ngu xuẩn!"

Năng lực? Hồn ma này biết cách sử dụng năng lực của linh hồn?

Tề Băng cảm thấy rất căng thẳng. Nếu hồn ma bắt đầu hiểu được linh lực tương tự như linh lực của người săn quỷ, vậy chắc hẳn nó sẽ có thể bước vào Âm Dương giới. Nhưng vì sao Dương Tứ Hải đã có sức mạnh như vậy từ hai mươi năm trước nhưng đến nay vẫn ở lại nhân gian?

Tề Băng vẫn bình tĩnh hỏi tiếp: “Vì sao hắn chỉ đối phó ngươi mà không giải quyết Cố Hữu Hâm và Trần Phương?"

“Hừ, tên đạo sĩ đó chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Lúc đó, vì cảm thông cho đôi cẩu nam nữ kia nên hắn đã dùng một trận pháp giam giữ lệ khí nhằm để chúng tự hóa giải oán hận của mình.”

“Ta hiểu rồi.” Ánh mắt Tề Băng trở nên sắc bén như dao: “Việc Cố Hữu Hâm và Trần Phương lần lượt chết trong lửa và nước rồi hóa thành oan hồn không thể rời khỏi thế gian, đã vậy mãi mãi còn không được ở bên nhau. Trần Phương chỉ có thể đừng bên bờ hồ mà không thể bước xuống nước, còn Cố Hữu Hâm chỉ có thể ở trong hồ nước.”

“Ha ha, nói tiếp đi.”

“Vị tiền bối hai mươi năm trước thấy hai người đáng thương nên không hề kể cho họ nghe nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình. Thay vào đó, hắn dùng trận pháp để khống chế bọn họ với hy vọng sẽ có một ngày hai người từ ác quỷ biến thành hồn phách để có thể gặp nhau. Nhưng vị tiền bối đó lại không biết ngươi không hề hồn phi phách tán như trong tưởng tượng. Mà chỉ cần ngươi còn tồn tại, Trần Phương và Cố Hữu Hâm sẽ mãi mãi không thể thay đổi tình trạng của mình.”

“Tốt lắm, ngươi đoán đúng hết rồi.”

“Ta còn chưa hiểu một chỗ. Nếu ba tháng trước ngươi mới phá vỡ được phong ấn của tiền bối đó thì trong hai mươi năm nay ngươi đã đi đâu?”

“Oa ha ha ha ha...” Dương Tứ Hải lại cười như điên. Lời hắn nói sau đó khiến Tề Băng kinh ngạc đến tột đỉnh: “Tất nhiên là Âm Dương giới, chắc hẳn ngươi cũng đã nghĩ đến đó rồi chứ? Nhị thiếu gia của nhà họ Tề, Nanh Bạc...”

Lúc Dương Tứ Hải nói ra hai chữ Nanh Bạc, Tề Băng đã lao đến. Tuy nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống nhanh chóng nhưng lần này không hề khiến phạm vi mấy trăm mét xung quanh bị đóng băng. Dường như toàn bộ năng lượng đều tập trung tại quyền nhận trên tay phải của Tề Băng. Đây là một đòn ngưng tụ toàn bộ sức mạnh nên Tề Băng tin rằng chắc chắn đối phương không thể đỡ nổi.

Nhưng Dương Tứ Hải lại né được, tốc độ này nhanh đến mức Tề Băng không thể tin nổi. Nắm đấm của hắn đánh vào không khí, một luồng năng lượng cuồng bạo màu trắng lan ra, tạo ra một cái hố có đường kính đến năm mét trên mặt đất. Trong khu vực hình cầu này, ngay cả bụi bặm trong không khí cũng bị đóng băng, nhìn qua hệt như một quả cầu pha lê khổng lồ trong ngày lễ Giáng Sinh vậy.

Tề Băng xoay người. Hắn biết Dương Tứ Hải đã di chuyển ra sau lưng mình nên dùng tốc độ nhanh nhất để nâng đôi tay nhằm bảo vệ những nơi yếu hại trên thân thể và ngăn cản đòn tấn công có thể xảy đến.

Nhưng Dương Tứ Hải chỉ nhìn Tề Băng với vẻ mặt trào phúng. Hắn đứng cách Tề Băng không xa và chẳng hề có ý định ra tay.

“Thần đồng ba tuổi đã biết niệm kinh, bắt quỷ thì chẳng qua đến thế là cùng. Ta còn tưởng rằng chúng ta giống nhau, từ nhỏ đã được gọi là thiên tài, việc gì cũng phải đứng nhất, phải hoàn mỹ, làm chuyện gì cũng phải xuất sắc, ưu tú hơn người khác. Nhưng so với ta, ngươi còn kém quá xa. Ha ha ha...”

Mặc dù Dương Tứ Hải không hề cử động nhưng sóng năng lượng xung quanh gần như biến thành thực chất trong không khí. Điều này đã chứng minh thực lực của hắn khủng bố biết nhường nào.

Chỉ đứng trước mặt Dương Tứ Hải, Tề Băng đã cảm nhận được một áp lực cực lớn. Trước nay, hắn chưa từng gặp người nào mạnh mẽ như thế nên cũng không dám cắt ngang những lời khoe khoang, khoác lác của Dương Tứ Hải. Thay vào đó, hắn nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này để hồi phục thể lực.

“Cho dù còn sống hay đã chết, số phận ta đã được định trước sẽ không giống với người bình thường! Còn nhớ sau khi ta chết vài ngày, ta đã phát hiện ra sự tồn tại của linh lực, đã vậy còn nhanh chóng lĩnh ngộ được năng lực của bản thân. Đúng là lúc đó tên đạo sĩ thúi đã có cơ hội tiêu diệt ta. Nhưng hôm nay, ta không ngán bất cứ ai trong số các ngươi! Tề Băng, ngươi đúng là nhân tài. Ta biết thủ đoạn của Cố Hữu Hâm, những người bị hắn gϊếŧ đều sẽ nhìn thấy điểm yếu trong lòng mình, hoặc là người thân nhất, hoặc là người mình kính trọng nhất. Bọn chúng sẽ chìm đắm trong ảo giác rồi tự nguyện ngạt thở, nhưng ngươi không giống bọn chúng. Lúc Cố Hữu Hâm bắt được ngươi, tâm trạng của ngươi không hề lộ ra một chút sơ hở nào. Thậm chí, ngươi còn không nhìn thấy ảo giác.”

Dương Tứ Hải chậm rãi bước tới gần Tề Băng: "Sau khi tránh được kiếp nạn vào hai mươi năm trước, ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Âm Dương giới. Thế là ta bước đến thế giới đó. Không lâu sau, ta gia nhập vào một tổ chức. Tại nơi này, ta biết nhà họ Tề của ngươi rất nổi tiếng. Mấy năm nay, ngươi còn được xem là nhân tài mới nổi và cũng là hiểm họa lớn trong lòng bọn ta...”

“Ta có nên cảm ơn khi được thế lực thù địch khen ngợi như vậy hay không?"

“Đáng tiếc, theo ta thấy ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Ta kể cho ngươi nghe toàn bộ sự thật là vì muốn ngươi chết một cách rõ ràng, đó chính là sự thương hại của một thiên tài đối với một kẻ tầm thường như ngươi. Nếu vừa rồi chính là đòn tấn công mạnh nhất của ngươi, vậy thì hứng thú ngươi đem đến cho ta đã kết thúc. Thằng nhóc Nhạc Trấn bị ta đùa giỡn đủ hai tiếng mới chết, cũng xem như chịu đòn giỏi. Không biết ngươi có thể kiên trì được bao lâu...”

Dương Tứ Hải đột nhiên biến mất trước mắt Tề Băng, lại là tốc độ đó!

Rốt cuộc hắn đã làm thế nào?

Lần này, Tề Băng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Dương Tứ Hải mà chỉ đột ngột cảm thấy thân thể bị ném lên trời khoảng năm mét, sau đó bắt đầu rơi xuống.

Dường như có một sức mạnh nào đó đang lôi kéo thân thể hắn không ngừng, điều này khiến tốc độ rơi sau mỗi lúc lại càng nhanh hơn...