Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe

Chương 47: Đạp thanh

Dịch: Vãn Phong

***

Mồng ba tháng ba là lễ đạp thanh, là ngày tốt để chơi xuân, cũng là cơ hội tuyệt vời để thanh niên nam nữ thời cổ đại phát sinh tình cảm.

Vào ngày hoàng đạo này, Dịch Dương dẫn Thương Lâm ra khỏi thành.

Thấy trước đây mỗi lần ra khỏi cung thì đều xảy ra chuyện nên Thương Lâm vốn định từ chối lời hẹn hò của anh. Thế nhưng Dịch Dương chỉ nói một câu là khiến cô bỏ ý định ấy ngay.

“Anh đã hẹn Tô Kị. Dù sao thì chúng ta cũng phải làm rõ xem hắn ta đã hạ độc gì với em.”

Thương Lâm theo Dịch Dương ra khỏi thành Cận Dương, đến bên bờ Cận Thủy trong niềm kinh ngạc ‘sao Tô Kị lại quay về Cận Dương trong thời gian ngắn như thế’.

Cỏ xanh biêng biếc, trăm hoa đua nở, mùa này chính là lúc Cận Thủy đẹp nhất trong năm, thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú đến đây tụ hội. Thương Lâm đứng bên một gốc hoa đào, nhìn ngắm những đóa hoa đào màu hồng phớt đang nở rực trên cành, cong môi lên cười thật tươi.

Dịch Dương đứng bên cạnh cô, thấy đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường cong thì anh cũng bất giác cười theo.

“Mồng ba tháng ba khí trời trong

Người đẹp Trường An chơi bên sông[1].”

Anh ung dung đọc hai câu thơ.

Thương Lâm nghe thế thì quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh thì biết là anh đang trêu chọc mình. Cô chớp chớp mắt, trả lời không chút nể nang. “Là

‘Người đẹp Cận Dương chơi bên sông’

mới đúng.”

Đạo thơ của người ta mà dám ngang nhiên trắng trợn như thế, còn tự khen mình nữa, đúng là phong cách của cô.

Dịch Dương đến gần, dùng cây quạt trên tay đập vào đầu cô, mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, thật lòng ca ngợi. “Đúng là mỹ nhân thật.”

Ánh mắt của anh nóng rực khiến cho cô có mặt dày tới đâu thì cũng phải trở nên thẹn thùng, quay đầu sang ngắm nghía hồ nước biếc phía xa xa, buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Trền đầu có cảm giác hơi nằng nặng khiến cô giật mình, đang định ngẩng đầu lên thì lại nghe anh nói. “Đừng động đậy.” Tay anh luồn vào tóc của cô, dường như cài thứ gì đó như cây trâm lên đầu cô.

Anh lùi ra sau vài bước, vuốt cằm, cười tủm tỉm. “Trước kia anh đã nghe thơ ca nhắc đến nhưng đích thân cảm nhận thì mới thấy vẻ đẹp trong đó. Cài trâm bích đào lên cho mỹ nhân, đúng là việc phong lưu tao nhã.”

Cô sờ những cánh hoa trên đầu, cảm giác mềm mại mịn màng khiến cô có thể tưởng tượng được vẻ đẹp rực rỡ khi những cánh hoa màu hồng nổi bật trên mái tóc xanh đen.

Hôm nay, Dịch Dương không mặc áo bào đen như thường ngày mặc một bộ áo bào màu trắng ngà, tóc búi bằng trâm ngọc, mặt mày khôi ngô, trông cực kỳ hào hoa phong nhã. Tạo hình này khiến anh giảm bớt vẻ sâu xa khó lường, thêm vài phần thanh thoát nhẹ nhàng, giống như một công tử như ngọc mà trong sách thường miêu tả.

Dường như có một hòn đá rơi xuống mặt hồ, tạo nên những vòng tròn gợn sóng, Thương Lâm bỗng nhiên nhớ tới những câu thơ rất quen thuộc:

Xuân tháng ba hoa thơm nước biếc

Tài tử giai nhân trời tác hợp

Phải công nhận là chiêu này của Dịch Dương quá hay…

Khiến cho con gái nhà người ta phải sững sờ.

Nhìn đôi gò má ửng hồng của Thương Lâm, Dịch Dương hết sức thỏa mãn mà gật đầu, cảm thấy cho dù lát nữa có sơ suất gì trong chuyện của Tô Kị thì hôm nay cũng không uổng công đi.

Quả nhiên, chiêu mà các chiến hữu truyền thụ cho anh lúc trước vẫn rất hiệu nghiệm. Chiêu dỗ con gái tốt nhất luôn luôn là lãng mạn.

Một làn gió khẽ thổi qua làm những cánh hoa màu hồng rơi lả tả như mưa. Cô gái đứng dưới tàng cây, bộ váy đỏ trên người phất phới như sóng nước, dung mạo xinh tươi diễm lệ, tò mò đón lấy những cánh hoa, cảm thấy như thế rất thú vị.

Thương Lâm im lặng đứng dưới gốc cây cổ thụ cách đó khá xa, nhìn thiếu nữ đang cười nói vui vẻ dưới gốc hoa đào. Hắn chưa từng thấy cô như vậy. Trong thời gian bị hắn bắt đi, tuy cô thể hiện rằng mình rất thong dong nhưng thật ra trên mặt vẫn chứa sự u sầu.

Thì ra, ở trước mặt người mà mình tin tưởng, cô sẽ trở nên như vậy, sẽ vui vẻ tươi cười, đôi mắt đen láy phát ra những tia sáng long lanh.

Cô như thế trông thật là đẹp.

***

“Hai vị quả là đúng giờ.”

Dịch Dương ngước mắt lên nhìn thì thấy Tô Kị mặc quần áo màu nâu, đầu đôi nón có vải thưa màu đen che mặt, giống hệt như lúc mới gặp.

Dịch Dương mỉm cười. “Vẫn không thể so với sự can đảm hơn người của Công Tôn được, trong tình tình thế này mà vẫn dám một mình đi vào Cận Dương.”

“Tại hạ tin Ngụy Hoàng là người giữ chữ tín. Ta vượt ngàn dặm xa xôi mà đến chỉ vì lo cho sức khỏe của Hạ Lan hoàng hậu, ắt hẳn ngài sẽ không để ta phải thất vọng.”

Dịch Dương mỉm cười. “Đương nhiên, sức khỏe của thê tử ta chính là chuyện quan trọng nhất trên đời này.”

Khi anh nói ra những lời này, người Tô Kị thoáng cứng đờ, bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm cũng tăng thêm sức. Thương Lâm thì lại bĩu môi với vẻ không được tự nhiên lắm, cảm thấy gần đây Dịch Dương quả là thông sốt, lời ngon tiếng ngọt nói ra một cách hết sức trơn tru.

Cô nhớ tới cái đêm tuyết ấy, anh nắm chặt vai cô, mặt thành khẩn hỏi cô có thể tin tưởng vào anh không. Lúc ấy cô im lặng rất lâu, bởi vì không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng, anh phải chịu thua trước, chỉ mỉm cười tỏ vẻ bây giờ không nói cũng không sao, anh sẽ tiếp tục chờ đợi.

“Đầu óc của em chuyển động quá chậm, chuyện này đúng là phải cần thêm thời gian.” Anh nói những lời cay nghiệt này trong vẻ mặt rất thâm tình. “Anh sẽ đợi em.”

Thương Lâm lập tức đẩy anh ra với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng khi nằm xuống giường thì lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về nó.

Anh thích cô thật sao? Hình như cô càng ngày càng tin thì phải. Nếu anh cứ tiếp tục dịu dàng như thế nữa, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng đổ thôi.

Tô Kị xuyên qua tấm vải thưa màu đen để nhìn Thương Lâm. Cô đứng bên cạnh Ngụy Hoàng, vẫn hơi cúi đầu, không nhìn bọn họ, bộ dáng trông như rất có phép tắc nhưng những ngón tay thon dài thì lại nắm lấy tay Ngụy Hoàng và véo một cái, giống như đang trừng phạt.

Đúng là rất trẻ con.

Mắt hắn lóe lên, khi lên tiếng thì giọng nói đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Đúng như Ngụy Hoàng đã đoán, tại hạ đã cho hoàng hậu nương nương uống một thứ không được tốt cho lắm.”

“Là thứ gì?”

“Nam Cương cửu thanh hoàn.”

Nghe giọng của Tô Kị thì hình như đó là một cái tên rất ghê gớm, nhưng hai người ở đối diện nghe xong thì lại im lặng. Một lát sau Dịch Dương mới từ tốn lên tiếng, giọng đầy vẻ hiếu học, xin được thỉnh giáo: “Đó là thứ gì vậy? Ta chưa nghe qua.”

Tô Kị: “…..”

——————————-

[1] Nguyên tác:

Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thủy biên đa lệ nhân. Hai câu thơ trong

Lệ nhân hành

của Đỗ Phủ

“Nam Cương cửu thanh hoàn.”

Nghe giọng của Tô Kị thì hình như đó là một cái tên rất ghê gớm, nhưng hai người ở đối diện nghe xong thì lại im lặng. Một lát sau Dịch Dương mới từ tốn lên tiếng, giọng đầy vẻ hiếu học, xin được thỉnh giáo: “Đó là thứ gì vậy? Ta chưa nghe qua.”

Tô Kị: “…..”

Thị vệ ở bên cạnh thấy thế thì không nhịn được nữa, kề sát vào tai Dịch Dương thì thầm vài câu, lúc ấy anh mới giật mình hiểu ra. “Thì ra là thế à.”

Lúc nãy Thương Lâm không nghe được những lời thị vệ nói nên lập tức níu áo Dịch Dương, muốn được phổ cập giáo dục. “Là cái gì vậy? Em muốn biết.”

Dịch Dương vỗ tay cô. “Ngoan, lát nữa gải thích với em sau.” Ánh mắt dịu dàng là thế nhưng khi nhìn về phía Tô Kị thì lập tức trở nên sắc lẹm. “Vậy phải làm thế nào thì ngươi mới chịu giao thuốc giải ra?”

Tô Kị nhìn phu thê hai người sánh vai đứng bên nhau, trên mặt không có chút cảm xúc. “Chỉ cần Ngụy Hoàng đồng ý với ta một điều kiện.”

***

Ba lớp rèm lụa mỏng phất phơ như sóng nước, Thương Lâm ôm cái chăn dày nằm trong đó đọc sách, thỉnh thoảng đưa tay nhặt lấy một miếng bánh hạnh nhân trong chiếc đĩa vàng ở kế bên gối lên ăn.

Đang xem say sưa thì giường bên cạnh lõm xuống một chút, mắt cô vẫn tiếp tục đọc sách, chỉ thuận miêng hỏi: “Anh xong việc rồi à?”

Mãi một lúc mà không có câu trả lời.

Cô buồn bực quay đầu lại thì thấy Dịch Dương đang nhìn chằm chằm vào bàn tay gác trên chiếc đĩa vàng của mình. Những ngón tay trắng nõn nà sờ qua sờ lại trong đó, định chọn một miếng điểm tâm hợp ý.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cô định rụt tay về nhưng lại bị anh nắm chặt.

“Anh muốn ăn cái đó.” Anh nói.

“Muốn ăn thì không biết lấy tay bốc sao?” Cô lầm bầm, nhưng vẫn thuận theo ý anh, nhặt miếng bánh kia lên bỏ vào miệng anh. “Nè.”

Anh khẽ mỉm cười, nhoài người lên để ăn miếng điểm tâm kia vào miệng. Tư thế này quá ám muội, Thương Lâm xấu hổ nghiêng đầu qua, định đợi anh ăn xong là lập tức trốn ra xa.

Nhưng tay bỗng nhiên thấy ươn ướt, cô giật mình run lên một cái, ngạc nhiên nhìn anh nắm lấy tay mình, miệng ngậm một ngón tay như đang nhấm nháp.

Giống như là định liếʍ hết vị ngọt còn dính trên đó.

“Dừng lại!” Cô đỏ mặt phản đối, ra sức rút tay về, giống hệt một con mèo đang xù lông. “Anh bị thần kinh à?”

Khóe miệng Dịch Dương còn dính chút vụn bánh nhưng anh không thèm để ý, chỉ mỉm cười nhìn cô, hơi thở hơi dồn dập. “Thì ra chỉ cần thừa nhận mình có bệnh thần kinh là có thể hôn tay em. Vậy được, anh bị bệnh thần kinh đấy.”

Thương Lâm bị vẻ mặt dày vô sỉ của anh làm hết hồn, cô lườm anh một cái thật dữ dằn rồi rúc mình vào nửa trong của giường, dùng chăn bọc kín người lại như để tự bảo vệ.

Dịch Dương nhìn bóng lưng cô, trong đầu bất giác nhớ tới những lời thị vệ bẩm báo với mình lúc nãy trong thư phòng.

“Thuộc hạ ở một bên quan sát, trước khi xuất hiện, Tô Kị vẫn luôn ẩn mình sau một gốc cây cổ thụ gần Cận Thủy, ước chừng khoảng một chung trà mới chịu đi ra.”

“Hắn đang nhìn cái gì?”

“Đương nhiên là… nhìn bệ hạ và hoàng hậu nương nương.”

Nụ cười của Dịch Dương tắt đi một chút. “Trẫm muốn hỏi chính là điểm này.” Anh quay đầy sang bình tĩnh nhìn thị vệ. “Rốt cuộc là hắn đang nhìn trẫm, hay là nhìn hoàng hậu?”

Dường như thị vệ không ngờ anh lại hỏi trực tiếp như thế nên ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng cuối cùng thì hắn không dám khi quân, chần chừ một lát rồi vẫn thành thật nói: “Đang nhìn hoàng hậu nương nương.”

Những suy đoán trong lòng đã trở thành sự thật nhưng Dịch Dương vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, có điều trong đôi mắt đen thẳm lại chứa thêm chút phức tạp rối ren.

“Hôm nay nhìn thấy Tô Kị, sao em không nói gì với hắn?” Anh làm như không có chuyện gì, hỏi bâng quơ.

Thương Lâm tưởng rằng anh muốn bàn việc đường hoàng nên thở phào một hơi. “Ừm, thì có gì để nói đâu. Với thân phận và lập trường của em và hắn ta hiện này, đừng qua lại nhiều quá thì tốt hơn.”

“À.” Giọng của anh rất thản nhiên. “Nghe giọng của em thì hình như em không hề tức giận vì chuyện hắn hạ độc em?”

“Em nên tức giận à?” Cô nhíu mày tự hỏi. “Hình như là nên tức giận. Nhưng thật là lạ, sao em lại không hề trách hắn ta nhỉ? Hắn ta bắt em, đe dọa uy hϊếp em, còn ép em uống thuốc độc, sau đó còn dùng nó uy hϊếp chúng ta. Bao nhiêu chuyện như thế cộng lại mà sao em lại không có cách nào để hận hắn nhỉ?” Cô càng nói càng ngạc nhiên. “Trời ạ, đừng nói là em đã mắc phải hội chứng Stockholm nha!”

Hội chứng Stockholm còn gọi là di chứng Stockholm, dùng để chỉ hiện tượng người bị hại nảy sinh tình cảm đối với người phạm tội, thậm chí còn quay ngược lại trợ giúp kẻ phạm tội. Loại tình cảm này khiến cho người bị hại nảy sinh hảo cảm với kẻ phạm tội, ỷ lại hắn ta, thậm chí còn giúp đỡ hắn ta làm việc xấu.

Dịch Dương nghe thấy danh từ quen thuộc này thì trong đầu lập tức lóe lên những hiểu biết đối với hội chứng này, sắc mặt cũng sa sầm lại theo đó.

Thương Lâm chỉ đọc được danh từ này từ trong sách và hiểu nó một cách lơ mơ. Lần này là buột miệng nói ra, nhưng không ngờ đã khiến cho anh chàng vốn có tình cảm phức tạp kia suy nghĩ theo một hướng khác.