Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 101: Lại hoan ái trong xe

Hô hấp trở nên nặng nề, Vân Mộ Hoa để mặc cho Âu Dương Thụy tùy ý chiếm đoạt. Y phục trên người cậu cũng theo đó mà chậm rãi ít dần.

“Ưm ư...” Vân Mộ Hoa cắn ngón tay, tận lực đè xuống những tiếng rêи ɾỉ của mình. Sự vuốt ve của Âu Dương Thụy và xúc cảm nóng bỏng từ một vật thể cứng rắn không ngừng cọ sát bên dưới hạ thân, khiến cho cậu hoàn toàn vô lực.

Run rẩy giữ lấy bàn tay đang vuốt ve đầu nhũ của mình, Vân Mộ Hoa khẽ nói, “Ư, về nhà làm đi.”

Đúng vào lúc ấy, một chiếc xe từ phía sau bọn họ chạy nhanh qua. Vân Mộ Hoa nghe được thanh âm của động cơ, trong lòng không khỏi khẩn trương một chút, sẽ không bị tài xế chiếc xe kia nhìn thấy chứ?

“Chúng ta có thể bị thấy hay không?”

“Đừng sợ, cho dù bị thấy, cũng không ai nhìn ra bộ dáng của em.” Âu Dương Thụy tiếp áp sát thân thể lên trên người Vân Mộ Hoa, giúp cậu che chắn ánh mắt của người ngoài, ”Có anh giúp em chắn rồi.”

Chiếc ô tô lướt qua xe bọn họ, vụt một cái rồi biến mất không còn thấy bóng.

Lúc này Vân Mộ Hoa mới thấy nhẹ mhõm trong lòng.

“Còn sợ bị nhìn thấy sao?” Âu Dương Thụy nhỏ giọng hỏi.

“Ừm, may quá.”

“Đừng sợ. Người khác chỉ có thể nhìn thấy lưng anh thôi.”

Vân Mộ Hoa vẫn không yên lòng, vểnh tai cẩn thận nghe ngóng hồi lâu, phát hiện xung quanh quả thật không có động tĩnh gì. Âu Dương Thụy bắt đầu động tay động chân một lần nữa. Nói thật thì, việc bỗng dưng có chuyện chen ngang, khiến cho Âu Dương Thụy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.

“Bảo bối, lúc làʍ t̠ìиɦ em nên mạnh dạn hơn một chút.” Âu Dương Thụy thở dốc nói.

“Sẽ không có xe đi ngang qua nữa chứ.”

“Đừng nghĩ nhiều như thế.”

Ngón tay Âu Dương Thụy đột nhiên lướt xuống hậu huyệt người kia, huyệt khẩu theo bản năng mà co rút lại, Vân Mộ Hoa cũng vì thế, vô ý thức phát ra những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp nghẹn ngào. Quần áo trên người cậu đã bị kéo đến lộn xộn, qυầи ɭóŧ tụt xuống tận mắt cá chân, bộ dáng dâʍ đãиɠ không gì sánh được. Tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, Vân Mộ Hoa nhất thời đỏ mặt, vùi đầu vào khuỷu tay của đối phương.

Âu Dương Thụy vươn đầu lưỡi, liếʍ dọc theo đường nét cần cổ mềm mại của người kia, ngón tay chôn trong hậu huyệt cậu không ngừng đẩy đưa khuấy động. Cảm nhận vách tràng nóng bóng như lửa, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống vài cái, anh nói, ”Bảo bối, nếu không thả lỏng, lát nữa em sẽ bị đau.”

Vân Mộ Hoa kiềm chế những tiếng rêи ɾỉ phóng đãng chỉ chực bật khỏi cánh môi. Da thịt trên cổ trực tiếp bị đầu lưỡi Âu Dương Thụy cắи ʍút̼, cậu vô thức nhắm mắt, theo từng chuyển động của đầu lưỡi kia mà say mê vặn vẹo lắc lư thân thể.

Hậu huyệt được khuấy động đến mức hưng phấn dị thường, khiến cho cậu nhịn không được mà bắt đầu phối hợp với ngón tay đang ra vào của Âu Dương Thụy. Bị tìиɧ ɖu͙© triệt để khống chế, Vân Mộ Hoa không cách nào suy nghĩ được, chỉ biết kịch liệt phập phồng l*иg ngực của mình.

Cảnh tượng đó, tất cả đều được Âu Dương Thụy thu vào trong đáy mắt.

Nhìn bắp đùi trắng nõn thon dài và phân thân đã ngóc đầu đứng lên của người nọ, Âu Dương Thụ xấu xa cười một tiếng. Anh cúi đầu liếʍ lên đầu nhũ đỏ hồng trên ngực cậu, sau đó từ từ lướt sang đầu nhũ bên kia, nhẹ nhàng đảo lưỡi một vòng, rồi trượt thẳng xuống dưới, chuyển qua liếʍ cắn vùng rốn đã trở nên mẫn cảm. Lại trượt xuống thêm chút nữa, anh cong ngón tay gảy nhẹ hai cái lên phân thân đã cương cứng của đối phương, vuơn đầu lưỡi ra khẽ khàng liếʍ mυ'ŧ.

Đỉnh phân thân chạm vào đầu lưỡi người kia, xúc cảm ướŧ áŧ đảo qua đảo lại phía trên linh khẩu, khiến cho những tiếng rêи ɾỉ của Vân Mộ Hoa càng thêm phóng túng. Âu Dương Thụy mỉm cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt bị du͙© vọиɠ chiếm lĩnh của đối phương, trong lòng vô cùng vừa ý.

“Ư ư... Ô a...”

Những vị trí bị người kia liếʍ tới nhất thời tê dại như có lửa đốt. Vân Mộ Hoa vừa dựng thẳng phân thân, vừa bất mãn với lên đầu nhũ không được người chăm sóc, khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, cố sức ưỡn eo, muốn đem tính khí của mình đi sâu vào miệng Âu Dương Thụy, ”Thụy... Em muốn... Nhanh lên... Ngậm em...”

“Vậy phải xem biểu hiện của em rồi.” Âu Dương Thụy cười cười, lật người Vân Mộ Hoa lại, kéo sát cậu về phía mình, vạch mở hai cánh mông tỉ mỉ quan sát hậu huyệt được che giấu ở bên trong. ”Đã làm nhiều lần như thế, vậy mà nơi này vẫn thật đáng yêu.” Lời vừa dứt, đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi mà linh hoạt như rẳn rết của anh đã chui tọt vào kẽ mông đối phương, tà ác mà liếʍ láp xung quanh hậu huyệt, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ lên lỗ nhỏ màu đỏ thẫm kia.

Nhất thời, một loại tê dại diệu kỳ tức khắc từ hậu huyệt lan tràn ra khắp thân thể Vân Mộ Hoa, “A... Chính là chỗ đó... Ô a...”

Bị đυ.ng chạm vào chỗ riêng tư, Vân Mộ Hoa cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một tia xấu hổ khác thường. Huyệt khẩu vì thế mà không ngừng co rút lại, khiến cho động tác tựa hồ như đang đói khát của Âu Dương Thụy có phần khó khăn hơn. Chính là, vừa mới nghĩ tới nơi tư mật của mình được người liếʍ láp lại thoải mái như vậy, Vân Mộ Hoa tức thì thả lỏng tinh thần, chậm rãi buông lơi thân thể, để cho đầu lưỡi người kia tùy ý chăm sóc hạ thân mình.

Âu Dương Thụy nhìn thấy hậu huyệt đáng yêu bởi vì kích động mà khép chặt kia bỗng nhiên thả lỏng, như thể muốn lại còn làm bộ ỡm ờ, tựa hồ dụ dỗ kẻ xâm lược đánh chiếm cuồng bạo hơn, một trận nhiệt lưu đánh thẳng xuống hạ thể, khiến cho du͙© vọиɠ của anh không ngừng gào thét, căng cứng cấp thiết muốn tiến vào. Đầu lưỡi vốn dĩ chỉ định ôn nhu liếʍ láp, lúc này không cách nào khống chế được và chuyển thành dùng sức đâm chọc đối phương.

Thấy hậu huyệt người kia đã được liếʍ ướt, Âu Dương Thụy cởϊ qυầи, nói, ”Mau mở chân ra, anh chuẩn bị tiến vào.”

Vân Mộ Hoa nghe lời xoay người mở rộng hai chân, quấn lấy thắt lưng Âu Dương Thụy.

Nhờ ánh sáng từ ngoài cửa xe chiếu vào, Vân Mộ Hoa mới nhìn rõ khuôn mặt gần trong gang tấc của người nọ, đồng thời cũng thấy rõ vẻ hưng phấn và hưởng thụ hiển lộ trên mặt anh. Hừ nhẹ một tiếng, Vân Mộ Hoa mặc cho đối phương chậm rãi đi vào thân thể của mình rồi mạnh mẽ tiến quân.

“A... Ưʍ...”

Những tiếng rêи ɾỉ phóng túng hòa cùng thanh âm va chạm mạnh mẽ và ướŧ áŧ của da thịt thấm đẫm dịch ruột non, tạo thành một bản giao hưởng da^ʍ mỹ không gì sánh được. Âu Dương Thụy xoa bóp du͙© vọиɠ của Vân Mộ Hoa, cho đến khi cậu phóng xuất ra toàn bộ dịch thể mới dừng lại.

“Bảo bối, anh cũng sắp rồi.”

Từng hồi thở dốc và rêи ɾỉ xen lẫn vào nhau. Âu Dương Thụy dẫn dắt đối phương lêи đỉиɦ, kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt đánh úp tới, hết lần này đến lần khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của Vân Mộ Hoa.

Cao trào qua đi, anh ghé vào người cậu thở dốc liên hồi. Vân Mộ Hoa cũng theo từng nhịp nhở của người kia mà phập phồng l*иg ngực. Một lúc lâu sau, người nọ mới rút du͙© vọиɠ xụi lơ ra khỏi cơ thể cậu.

Âu Dương Thụy gạt mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Vân Mộ Hoa ra, ôm cậu vào trong ngực. Vân Mộ Hoa ghé áp vào ngực trái đối phương, nghe được tiếng tim đập rất nhanh của người nọ.

“Thụy, em mệt.”

“Mệt thì đừng nghĩ gì nữa, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.”

“Ừm.” Vân Mộ Hoa nằm ở trong xe, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, phát hiện trăng đêm nay rất đẹp. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào thân thể trần trụi của hai người bọn họ, làm cho khí vị dâʍ đãиɠ vơi đi vài phần.

“Đồ ngốc, hiện tại anh không giận nữa sao?” Vân Mộ Hoa tới gần người kia, vùi đầu vào l*иg ngực đối phương, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn.

“Anh không giận.” Chỉ là ghen tị mà thôi. Âu Dương Thụy ôm chặt lấy người nọ, trịnh trọng nói, ”Duy nhất một lần này, lần sau không được viện cớ này cớ nọ nữa.”

“Tuân lệnh.”