Chuông điện thoại đột ngột vang lên, từng hồi từng hồi truyền vào tai Vân Mộ Hoa.
“Ồn ào quá…” Vân Mộ Hoa vươn tay túm chăn chùm lên đầu mình, nhưng tiếng chuông phiền phức kia vẫn vang lên không dứt.
Khốn thật… Sau mỗi lần làm xong loại chuyện này, cậu đều mệt đến mức chỉ muốn ngủ…
Vân Mộ Hoa muốn ngủ tiếp, thế nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên bên tai, bất quá Vân Mộ Hoa không thèm đếm xỉa tới nó.
“Mộ Hoa, điện thoại của em kìa, không bắt máy sao?”
“Ồn ào muốn chết…” Không thể không chui ra khỏi ổ chăn, Vân Mộ Hoa tâm không cam tình không nguyện mà vươn tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bắt máy, nhắm mắt nhắm mũi hỏi, “Ai vậy?”
“Còn ai nữa? Chị đây…”
Hả? Vừa nghe được tiếng Vân Mộ Âm, con sâu ngủ của Vân Mộ Hoa liền chạy mất hơn phân nửa.
“Chị, có chuyện gì sao?” Vân Mộ Hoa dụi mắt hỏi.
“Âu Dương Thụy đâu? Có phải là đang ở cạnh em không?”
“Đúng vậy, chị tìm anh ta?” Vân Mộ Hoa mở mắt, liếc về phía Âu Dương Thụy ngồi bên cạnh.
“Điện thoại của anh ta tắt máy, em nói với anh ta rằng chị tìm anh ta có việc, kêu anh ta bật máy ngay lập tức.”
“A.” Vân Mộ Hoa không nhịn được hỏi, “Chị tìm anh ta có việc gì sao?”
“Có, mau bảo anh ta bật máy đi.”
“Vậy được rồi.” Thấy chị mình không chịu nói, Vân Mộ Hoa chỉ đành cúp điện thoại, thành thật chuyển lời lại cho Âu Dương Thụy.
Chị gấp gáp tìm Thụy như thế là có việc gì chứ? Vân Mộ Hoa hiểu rất rõ tính tình của Vân Mộ Âm, nếu không phải có việc gấp thì chắc chắn chị sẽ không gấp gáp tìm Âu Dương Thụy như vậy.
Âu Dương Thụy vừa bật máy, tiếng chuông báo có cuộc gọi đến đã vang lên. Anh lập tức nhận điện thoại.
“Âu Dương Thụy, hai người các anh đang làm cái gì? Tô Hàm đã đi theo hai người cả đêm đấy.”
“Cái gì?”
Thanh âm của Vân Mộ Âm có xu hướng vang vọng ra bên ngoài ống nghe, cho nên Âu Dương Thụy vội bước xuống giường, đi ra ban công tiếp chuyện. Anh không muốn để cho Vân Mộ Hoa nghe thấy đoạn đối thoại này.
“Tô Hàm đi theo hai người, anh không phát hiện sao?”
Âu Dương Thụy đứng trên ban công, nhếch khóe môi im lặng.
“Còn chưa biết cô ta muốn làm cái gì, nhưng hai người phải cẩn thận đấy.”
“Sao cô biết chuyện Tô Hàm đi theo chúng tôi?”
“Bởi vì tôi cho người theo dõi cô ta. Nếu không như thế, sao có thể giúp anh xử lý chuyện ly hôn của hai người kia được? Còn nữa, trước tiên đừng nói gì cho Mộ Hoa biết, nó vẫn luôn khó chịu chuyện tôi và anh liên thủ với nhau, nếu để nó biết chúng ta có chuyện giấu giếm nó, nhất định nó sẽ nổi nóng.”
“Được, tôi biết.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Tô Hàm sao? Ở cửa ban công, Vân Mộ Hoa đang vụиɠ ŧяộʍ nghe lén.
Vì hạnh phúc của cuộc sống sinh hoạt sau này, cậu nhất định phải gạt bỏ chướng ngại chặn ngang giữa mối quan hệ của mình và Âu Dương Thụy.
Để Âu Dương Thụy không sinh nghi tra hỏi mình cặn kẽ, Vân Mộ Hoa cấp tốc mặc quần áo tử tế, bỏ lại một câu ‘em đi xuống lầu mua thức ăn’ rồi vội vội vàng vàng rời khỏi.
Thế nhưng Tô Hàm đang ở chỗ nào gần đây vậy?
Cậu không muốn sau này sẽ phải hối hận hay nuối tiếc bất cứ điều gì, càng không muốn nhường Âu Dương Thụy cho người khác. Trước khi sự việc bại lộ, cậu vẫn còn thời gian, vẫn còn cơ hội.
Cậu muốn vì tình yêu của cả hai mà cố gắng một lần.
Đi trên bờ cát thưa thớt bóng người, Vân Mộ Hoa hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của Tô Hàm.
Bỗng nhiên Vân Mộ Hoa bị một cánh tay ngăn lại. Người vừa mới xuất hiện này có chút giống với Âu Dương Thụy thời còn học cao trung, vì thế ánh mắt của Vân Mộ Hoa liền nhịn không được mà nhìn kỹ đối phương hơn một chút. Đáng tiếc, cho dù có giống thì cũng không phải là Âu Dương Thụy.
Cổ áo sơ mi màu lam nhạt dựng thẳng tôn lên khí sắc động lòng người của Vân Mộ Hoa, lại thêm những ngôi sao trên bầu trời đêm tô điểm mà càng trở nên rực rỡ, khiến người kia nhìn thấy mà nhãn tình sáng lên.
“Ch…chào… anh…” một thanh âm ấp úng vang lên.
“Có chuyện gì sao?” Vân Mộ Hoa đang vội tìm Tô Hàm lại bị một cánh tay cản đường nên có phần buồn bực.
Ngũ quan cậu nhóc cũng không tính là tuấn mĩ, nhưng đôi con ngươi như phát ra ánh sáng rực rỡ không thôi, như ngọn đèn đường sáng ngời trong đêm tối, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp khó diễn tả bằng lời.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi thấy anh ở đây lâu rồi, anh không có bạn sao?” Cậu nhóc nỗ lực tiếp thêm dũng khí cho lá gan của mình, hỏi, “Tôi cũng không có. Anh có thể làm bạn của tôi không?”
“Bạn gì?”
“Tôi muốn mời anh bơi thuyền.” Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu nhóc xuất hiện một tia đỏ ửng đến không ngờ, rồi mới nói ra ý định của mình.
Đây là bắt chuyện làm quen trong truyền thuyết sao? Phụt… Vân Mộ Hoa nhất thời không nhịn được mà bật cười.
Cậu nhóc cho rằng nụ cười của đối phương chính là hình thức gián tiếp chấp nhận đề nghị mình, lại càng nghĩ càng vui vẻ, cũng bất giác cười theo.
“Như vậy có nghĩa là anh đã đáp ứng lời mời của tôi rồi phải không?”
Cái lỗ tai nào của thằng nhóc nghe thấy mình đáp ứng nó vậy? Vân Mộ Hoa nhướn mày, nhưng vừa định mở miệng, một thanh âm khác đã xen vào.
“Mộ Hoa, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Một thân ảnh tuấn lãng nhanh chóng kéo Vân Mộ Hoa qua, đầy tính chiếm hữu mà ôm vòng lấy thắt lưng cậu.
“Anh là?” Cậu nhóc nhìn Vân Mộ Hoa mà chính mình vừa nhắm tới. Người này vất vả lắm cậu dám tiến thêm một bước bắt chuyện làm quen, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?
“Chú em, còn có chuyện gì sao?” Khuôn mặt tuấn lãng của Âu Dương Thụy mang theo nét cười không hề hảo ý.
“Không…” Cậu nhóc phát hiện ra sự chiếm hữu của Âu Dương Thụy đối với người kia, đành phải tránh đi.
“Mộ Hoa, sao không đợi anh đã một mình chạy ra đây?” Âu Dương Thụy ôm người nọ trở về, “Anh chẳng qua chỉ nghe một cuộc điện thoại, vậy mà em đã không thấy tăm hơi rồi. Mộ Hoa, em lại không nghe lời.” Âu Dương Thụy tỏ vẻ ôn hòa nói.
Nhưng khí thế sắc bén lan ra từ trên người anh ta lại khiến cho Vân Mộ Hoa cảm thấy hoảng sợ, toàn thân phát lạnh. Khó trách thằng nhóc kia vừa nhìn thấy Âu Dương Thụy đã vội vã tránh đi.
“Vừa nãy anh dọa dẫm người ta làm cái gì?” Chỉ là một nam sinh nho nhỏ thôi, Vân Mộ Hoa cảm thấy thằng nhóc đó cũng chẳng có gì đáng ngại.
Bình thường Âu Dương Thụy không phải là một kẻ tính toán chi li, nhưng tại sao hôm nay… Là bởi vì thằng nhóc kia làm anh ta nổi cơn ghen hay sao?
Âu Dương Thụy rất mất hứng vì thằng nhóc kia muốn chiếm tiện nghi của Vân Mộ Hoa, “Mộ Hoa, hình như anh nghe thấy em đã đáp ứng lời mời của nó?”
“Có sao?” Trước đó cậu căn bản cái gì cũng chưa nói, thật oan uổng mà.
“Sao không có? Chính tai anh nghe thấy thằng nhóc đó nói em đã đáp ứng nó rồi.”
“A!” Vân Mộ Hoa không nhịn được mà phá lên cười khanh khách. Cậu càng ngày càng phát hiện ra Âu Dương Thụy này cũng thật đáng yêu. Xem ra anh ta thực sự rất để ý, rất quan tâm đến mình nhỉ.
Được rồi, vì Âu Dương Thụy, cậu sẽ đánh liều một phen!
Tâm tư của Vân Mộ Hoa càng thêm kiên định, cậu muốn mạnh mẽ bước về phía trước. Nghĩ xong, Vân Mộ Hoa nhìn thẳng vào đối phương, đáy mắt không ngừng dâng lên một tia kiên quyết.
“Sao bỗng nhiên lại nhìn anh như vậy?” Âu Dương Thụy nâng cằm người nọ lên, cười nói, “Em biết không? Bộ dáng vừa rồi của em giống hệt như một con sói muốn ăn sạch anh vậy.”
Âu Dương Thụy chưa từng thấy qua Vân Mộ Hoa nghiêm túc như thế bao giờ. Anh cúi đầu xuống, kề sát trán vào trán của đối phương, để bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Vân Mộ Hoa vẫn nhìn người kia chăm chú, “Chẳng lẽ em không thể ăn anh sao?”
“Đương nhiên có thể, anh cũng muốn ăn em mà.” Âu Dương Thụy cười cười, xoa bóp gương mặt của Vân Mộ Hoa, “Anh rất chờ mong việc em chủ động ăn tươi nuốt sống anh.”
Trái tim Vân Mộ Hoa khẽ động, nhớ tới việc một năm trước mình như con dê non lao vào đánh nhau với con sói ác, không khỏi khúc khích cười, “Đến lúc đó anh đừng có mà sợ đấy.”
“Em nói thế, anh thật có chút sợ rồi.”
Làm gì có chuyện? Vân Mộ Hoa liếc mắt nhìn đối phương, hoàn toàn không tin anh ta lại thực sự biết sợ.
“Anh sợ em lúc đó ăn không no.” Âu Dương Thụy cố tình chọc ghẹo, dắt theo Vân Mộ Hoa đi về phía nhà hàng ở trước mặt, “Cho dù tinh tẫn nhân vong, anh cũng rất chờ mong ngày em có thể ăn anh.”
“Được, anh chờ đấy.” Vân Mộ Hoa chán nản, không hiểu vì sao lời nói của mình lại khiến người kia đại phát loại thú tính man rợ của anh ta.