Vân Mộ Hoa hé miệng ngậm lấy thứ kia vào, hai tay còn đặc biết chiếu cố tới hai tiểu cầu bên dưới, đầu lưỡi không ngừng quấy đảo liếʍ mυ'ŧ lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân.
Âu Dương Thụy vuốt ve vùng gáy đối phương, hưởng thụ sự phục vụ nơi hạ thân mình.
“Ưm…. Ô…” Phân thân Âu Dương Thụy rất nhanh đã nằm trong miệng khiến cho Vân Mộ Hoa mê loạn một hồi. Cậu mở to đôi mắt, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ dọc tính khí của đối phương một lượt, sau đó hai cánh môi trượt theo đường nét phân thân mà ngậm sâu xuống tận cùng, để đầu đỉnh kia không ngừng va chạm vào cổ họng.
Vân Mộ Hoa khe khẽ phát ra những tiếng nức nở có phần khó chịu. Sau một hồi liếʍ mυ'ŧ, Âu Dương Thụy liền bắn ra ở ngay trong miệng cậu. Vân Mộ Hoa vội phun du͙© vọиɠ của người kia ra khỏi khoang miệng, khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối phương vì thế nhuốm đầy gương mặt mình, chảy tràn xuống tận khóe môi.
Mặt mũi đỏ bừng, Vân Mộ Hoa khẽ rên hai tiếng, một lần nữa lại há miệng, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ tính khí của đối phương.
Âu Dương Thụy kìm nén nhiệt khí dâng lên nơi bụng dưới, rút du͙© vọиɠ ra khỏi miệng người kia, “Tới đây, Mộ Hoa, ngồi lên người anh.”
Thân thể Vân Mộ Hoa còn chưa có động thái gì đã bất chợt bị Âu Dương Thụy thẳng tay kéo tới, đặt ngồi lên trên bụng anh. Hậu huyệt đã sớm ướŧ áŧ dễ dàng ngậm lấy tính khí đang đứng sững của đối phương. Vân Mộ Hoa phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy thỏa mãn, bắt đầu vặn vẹo thân thể nhấp nhô lên xuống, vách tràng gắt gao bao bọc, cắn nuốt lấy cự vật đang chìm trong cơ thể.
Âu Dương Thụy híp mắt, “Hiện tại không cần dầu bôi trơn cũng có thể thoải mái thế này.”
Anh vỗ vỗ hai cánh mông của người phía trên, phân thân mỗi lúc càng thêm căng cứng, lại được tiểu huyệt nóng bỏng ẩm ướt gắt gao bao bọc, thoải mái đến tê dại cả da đầu. Âu Dương Thụy ôm lấy thắt lưng Vân Mộ Hoa vuốt ve cao thấp một hồi, sau đó vươn tay với lấy giải ruy băng trang chí trên chiếc đèn bàn, buộc chặt phân thân của Vân Mộ Hoa lại. “Như vậy hẳn là sẽ thoải mái hơn.”
“A a… Anh sao có thể … trói nó…”
Rêи ɾỉ thở dốc, Vân Mộ Hoa không ngừng vặn vẹo thắt lưng, động chuyển thân mình. Nội vách mãnh liệt ma sát với phân thân, kɧoáı ©ảʍ trào dâng đến mức khiến người không tài nào chịu nổi, thế nhưng tất cả lại bị nút thắt bên dưới du͙© vọиɠ của bản thân dập tắt hoàn toàn. Cậu bất mãn xoay xoay thắt lưng khiến cho mật huyệt co rút không ngừng, bất quá trong vô ý lại để cho phân thân đối phương va chạm vào điểm mẫn cảm, thân thể vì thế kịch liệt run rẩy, co rút càng thêm mạnh mẽ hơn.
Cảm nhận được một thoáng cứng đờ của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy đắc ý cười xấu xa, thỏa mãn cảm nhận từng đợt co rút không ngừng nơi hậu huyệt của đối phương.
Tiểu huyệt được lấp đầy, ra sức phun ra nuốt vào phân thân của Âu Dương Thụy, thậm chí còn liên tục hút vào đến nơi sâu nhất. Chất dịch ruột non da^ʍ mỹ tràn ra, nương theo bắp đùi mà chảy xuống, thấm ướt hạ thân của Âu Dương Thụy. Du͙© vọиɠ bị trói buộc khiến cho Vân Mộ Hoa nhịn không được mà lớn tiếng rêи ɾỉ.
Âu Dương Thụy liếʍ mυ'ŧ đầu nhũ của đối phương, tựa như gặm nhấm, lại tựa như đùa bỡn. Anh dùng đầu ngón tay quẹt đi dòng chất lỏng rỉ ra từ đỉnh du͙© vọиɠ của Vân Mộ Hoa, đưa tới trêu chọc đầu lưỡi bên trong khoang miệng cậu.
Vân Mộ Hoa bất đắc dĩ ngậm lấy ngón tay của người kia, khẽ cắn một cái, tiếp đó lại bởi vì cảm giác xấu hổ khi tự nuốt vào dịch thể của chính mình mà hậu huyệt càng thêm co rút.
Âu Dương Thụy gập người, dùng sức đẩy đưa thân thể, một tay giữa chặt bên hông đối phương, tay còn lại cầm lấy một đầu giải ruy băng buộc trên phân thân cậu, “Muốn sao? Muốn thì anh sẽ cho em.”
“A..a… tôi muốn…. a…ưm…” Vân Mộ Hoa thở dốc, mặc cho Âu Dương Thụy công kích bên trong thân thể mình. Cậu dang rộng hai chân quấn lấy thắt lưng người nọ, vô cùng phối hợp với từng động tác của đối phương. Phân thân vì bị trói buộc mà không thể xuất ra bạch dịch đang chỉ trực dâng trào, “Ưm… đừng… không được…. Ô… mau cởi trói…”
Sợi dây vẫn buộc chặt như lúc trước. Âu Dương Thụy nhẹ nhàng gặm cắn vành tai xinh đẹp của đối phương, “Bảo bối, anh còn chưa thỏa mãn, em sao có thể sung sướиɠ một mình? Chờ anh ra, anh sẽ giúp em cởi trói.”
“… Ô…” Vân Mộ Hoa khó chịu chực khóc, vẻ mặt cầu xin nói, “Thả nó ra… Ưm… a…”
Âu Dương Thụy thả chậm tốc độ mật hợp, thế nhưng lại cố ý gia tăng phạm vi hoạt động. Anh thường xuyên tinh tế xoay tròn, điều chỉnh từng góc độ va chạm khác nhau. Nhìn người kia hai mắt đẫm lệ mê man mờ mịt, anh có cảm giác dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bất chợt trở nên mơ hồ. Thời khắc này, anh sao có thể dừng lại được đây?
“… Ưm…” Cảm nhận từng đợt va chạm của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa vô lực nghênh hợp những công kích trên diện rộng này, ý thức cũng dần dần trở nên bồng bềnh trôi nổi. Mơ hồ nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên gương mặt đối phương, đáy lòng cậu bất chợt dâng lên một loại rung động lạ kỳ.
Âu Dương Thụy cúi người, chạm môi vào bờ môi người bên dưới, dây dưa vấn vít mãi không ngừng, còn cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt tản mát từ khoang miệng đối phương. Âu Dương Thụy một thân ướt đẫm mồ hôi, thoáng run nhẹ, chỉ cảm thấy máu huyết trong người dường như sôi sục muốn trào ra. Anh nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ luận động.
Âu Dương Thụy rốt cuộc đạt tới cao trào, toàn bộ du͙© vọиɠ đều bắn tới nơi sâu nhất bên trong thân thể người bên dưới. Bất quá, cho dù đã xuất tinh, Âu Dương Thụy vẫn không lập tức rút ra mà cắm sâu tính khí vào bên trong thân thể Vân Mộ Hoa, ghét sát vào tai cậu, nhẹ nhàng phả hơi nóng, “Mộ Hoa, hôm nay em thật phóng túng, bắn thêm một lẫn nữa nhé?” Nói xong, anh cởi bỏ sợi dây buộc chặt nơi hạ thân của đối phương, tức thì một dòng bạch dịch theo đó bắn ra mạnh mẽ.
“Ô a a a… Ưm….” Muốn đừng cũng không đừng được…
Da thịt hai người gắt gao dán chặt vào nhau, ngọn lửa du͙© vọиɠ làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi lý trí, trầm luân không cách nào thoát ra.
Vân Mộ Hoa không nhớ rõ đến tột cùng đã bị Âu Dương Thụy ‘thượng’ bao nhiêu lần. Nói tóm lại, ngày hôm sau, khi thức dậy, mông cậu rất rất đau…
Đáng thương là cậu còn phải nhịn đau mà tham gia cuộc họp ở công ty nữa!…
Âu Dương Thụy đáng ghét! Âu Dương Thụy đáng ghét! Tên khốn!!
Vân Mộ Hoa trong lòng âm thầm mắng chửi người kia hàng ngàn hàng vạn lần. Từ lúc gặp lại anh ta cho tới bây giờ, cậu liên tục chịu tổn thất, cái này nên tính toán như thế nào đây?
Vân Mộ Hoa nổi trận lôi đình, tức tối đến mức ngay cả Vân Mộ Âm nói gì giữa cuộc họp cậu cũng đều nghe không lọt. Cậu căn bản không có cách nào tĩnh tâm, thậm chí sáng nay còn vào nhầm phòng họp.
Đều là lỗi của Âu Dương Thụy! Vân Mộ Hoa chán nản vò đầu. Cậu chỉ biết rằng Âu Dương Thụy này chính là một mầm họa, một con hồ ly chuyển thế. Gặp được anh ta, cậu chắc chắn sẽ xui xẻo cả đời.
Mỗi lần vận động kiểu này, xương sống và thắt lưng của cậu đều đau đến không chịu được. Ví như hiện tại, cho dù là ngồi, cậu cũng cảm thấy thân thể mình sắp vỡ vụn rồi, còn cái mông thì đau không tả xiết.
A! Cậu căn bản là không muốn tham dự cuộc họp này, lại càng không muốn nấn ná ở công ty để có cơ hội chạm trán với Âu Dương Thụy kia. Nhưng nếu cậu không đi họp, Vân Mộ Âm nhất định sẽ mắng cậu đến chết… Ô, thật là thê thảm…
Tan họp, Vân Mộ Hoa tự pha cho mình một tách café, nện từng bước chân có phần mất tự nhiên mà đi vào phòng làm việc. Âu Dương Thụy ở đằng sau cũng thong dong theo vào.
Vân Mộ Hoa đến cả nói chuyện cũng lười, trực tiếp ngồi vào ghế, bắt đầu nhâm nhi tách café nóng hổi, vừa chuẩn bị công vụ vừa nâng cao tinh thần.
Nhưng mà, khi Vân Mộ Hoa còn chưa uống được mấy ngụm thì tách café trên tay đã bị người khác đoạt đi.
“Em còn chưa ăn sáng.” Âu Dương Thụy đoạt lấy tách café trên tay cậu, lại đưa tới một chiếc bánh mì.
“Tôi không ăn những thứ do anh đưa!” Vân Mộ Hoa trừng mắt ý bảo người nọ thật ồn ào, “Trả lại café cho tôi!”
“Không! Ngoan ngoãn ăn bánh mì đi, hay là em muốn chị gái em vào đây ra lệnh cho em ăn?”
“Đừng mang chị ấy ra đe dọa tôi, dù sao tôi cũng sẽ không ăn bất cứ cái gì anh mang tới! Muốn ăn thì anh tự ăn đi, tôi còn bận việc!” Vân Mộ Hoa cúi đầu mở văn kiện ra, bắt đầu làm việc.
Ai ngờ lúc này, Âu Dương Thụy ngay cả văn kiện trong tay Vân Mộ Hoa cũng đoạt đi.
“Nếu em không ngoan ngoãn ăn bánh, anh sẽ không để cho em làm việc!”
Sức khỏe là số một, công việc chỉ là thứ hai, như vậy mới đúng!