Trong phòng đọc, tất cả mọi người
đều chăm chú đọc sách, duy chỉ có Vân Mộ Hoa bên này dùng thứ thanh âm như muỗi vo ve mà nói
chuyện riêng.
“Chiều hôm qua, cậu tại sao lại trốn học?”
Đối mặt với câu hỏi của người
bạn tốt, Vân Mộ Hoa mím chặt môi, lắc đầu.
Jack là người Mỹ gốc Hoa,
cùng lớp Vân Mộ Hoa, tương đối dễ gần, chỉ là ngày thường hay thích nói chuyện bát
quái một chút.
“Nói! Vô duyên vô cớ
trốn học, nhất định có chuyện!”
Vân Mộ Hoa ngậm chặt miệng,
sống chết không lên tiếng, cũng không muốn nhắc lại sự mất hứng trưa hôm qua.
Sự im lặng của cậu khiến
Jack bất mãn, “Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là
ngày hôm qua có chút không thoải mái thôi, đừng hỏi nữa.” Vân Mộ Hoa chịu không nổi sự truy vấn của đối
phương, rốt cuộc nói bừa.
“Xì~~” Jack kêu
lên một tiếng không thú vị, mở một quyển sách định bắt đầu tự học.
Nhưng là, ngay tại lúc Vân Mộ Hoa cho
rằng Jack buông tha không truy vấn mình nữa thì đối phương lại bu tới, “Tôi sao
không thấy ngày hôm qua cậu xin nghỉ bệnh?”
Vân Mộ Hoa ngẩn người,
“Hôm nay bổ sung phép không được sao?”
“Được, đương nhiên là
được. Chẳng qua hành vi của cậu rất khả nghi a.” Thanh âm của Jack càng
ngày càng thấp, ánh mắt anh ta lướt qua bờ vai Vân Mộ Hoa, thẳng một đường chăm
chú nhìn về phía sau lưng cậu.
Ân? Vân Mộ Hoa tưởng Âu
Dương Thụy đến đây, quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh tóc vàng giống như búp
bê Barbie đang đứng ở sau lưng.
“Cậu chính là Vân Mộ
Hoa?” Trong mắt cô ta rõ ràng mang theo địch ý.
“Cô là ai?” Cậu
nhớ rõ là mình không biết nữ sinh này.
“Ba!” Một thanh
âm giòn giã vang lên.
Gò má Vân Mộ Hoa bắt đầu
nóng lên, nóng đến phát đau.
“Ngày hôm qua là cậu
cúp điện thoại của tôi?!” Cô ta nhìn gò má ửng đỏ của Vân Mộ Hoa.
Phòng đọc yên tĩnh không một tiếng
động bỗng chốc trở nên ầm ĩ. Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Vân Mộ Hoa.
Vân Mộ Hoa bị một cái bạt
tai này làm cho mê muội, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Cuối cùng, nữ sinh gây chuyện
kia đi ra khỏi phòng đọc.
“Cái gì? Đã đánh người lại
còn kiêu ngạo như thế?” Jack căm giận, bất bình nói.
Thanh âm của Jack gọi thần
trí đang hỗn độn của Vân Mộ Hoa quay trở về.
“Cô ta là ai?”
“Tôi không biết cô
ta.” Trước mắt Vân Mộ Hoa không khỏi hiện lên khuôn mặt của nữ sinh kia một
lần nữa.
“Hả? Cậu không biết cô
ta, vậy tại sao cô ta lại đánh cậu?”
“Cô ta....”
Thanh âm rất quen thuộc, cậu chỉ cùng cô ta nói chuyện điện thoại một lần mà
thôi.
Lúc Âu Dương Thụy cầm sách
luật lững thững đi đến, vừa vào cửa liền thấy mặt Vân Mộ Hoa sưng húp. Anh nhíu
mày hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
Vân Mộ Hoa vừa thấy người nọ,
bực bội dồn nén không có chỗ trút ra, cố sức khép lại sách vở, sau đó bỏ ra
ngoài. Nhưng Âu Dương Thụy ra tay rất nhanh, trong nháy mắt đã ấn cậu trở lại chỗ
cũ.
“Cậu xảy ra chuyện gì?
Ngày hôm qua đã thế, hôm nay cũng vậy, có gì mất hứng thì nói đi.”
“Không có việc
gì.” Do đang ở trong phòng đọc, Vân Mộ Hoa bắt buộc phải hạ giọng, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể đè nén
lửa giận. Nếu nơi này không phải phòng đọc, cậu nhất định đã lớn tiếng gào lên rồi.
“Rốt cuộc có chuyện
gì?” Âu Dương Thụy hỏi Jack ở bên cạnh.
“Lúc nãy có một nữ
sinh đến đánh cậu ta.”
“Cậu lắm chuyện quá!”
Vân Mộ Hoa gầm nhẹ một tiếng, tức giận đẩy Âu Dương Thụy ra, chạy ra ngoài.
Âu Dương Thụy trêu hoa ghẹo
nguyệt thì liên quan gì tới cậu, không hiểu tại sao cậu lại ăn một cái bạt tai.
Vân Mộ Hoa trong lòng bực tức, nhắm thẳng phía trước mà chạy.
Chạy chưa được vài bước, Âu
Dương Thụy đã đuổi tới. Từ ngày đầu tiên quen biết nhau, Vân Mộ Hoa đã chính là như vậy,
một khi phát cáu thì ai cũng phải nhân nhượng mấy phần. Cậu nhóc này đã hai mươi
mấy tuổi nhưng dường như không lớn lên nổi, vẫn cố chấp như xưa.
Biết tính cách ương ngạnh của
Vân Mộ Hoa, ngữ khí của Âu Dương Thụy cũng hòa hoãn đi ít nhiều, “Nữ sinh nào đánh
cậu?”
Nghe anh hỏi như thế, Vân Mộ
Hoa cơ hồ muốn phùng mang trợn mắt, chỉ vào anh, chửi ầm lên, “Khốn kiếp!
Còn không phải tại anh!”
Âu Dương Thụy không hiểu,
“Tại tôi?”
“Tại anh cả!” Vân Mộ
Hoa không chịu nổi khẩu khí này, vung tay làm bộ sẽ tát anh. Nhưng ngoài dự kiến
là bàn tay của cậu trên đường hạ xuống lại không gặp bất luận lực cản nào. Mắt thấy
tay mình sắp chạm tới khuôn mặt anh tuấn của người đối diện, tay Vân Mộ Hoa run
lên, không đành lòng, lại thu trở về.
“Chuyện này liên quan
gì đến tôi?” Âu Dương Thụy không nắm rõ được tình huống. “Mau nói rõ
ràng!”
“Tóm lại đều là tại
anh!”
“Được rồi, được rồi.”
Âu Dương Thụy biết, chỉ cần Vân Mộ Hoa không chịu nói, cho dù tiếp tục truy hỏi cũng không có kết quả gì. “Mộ Hoa, cậu không nói thì thôi. Chút nữa cùng đi
ăn cơm đi? Ăn thịt bò tít tết Italy mà cậu thích nhất nhé?”
“Không đi!” Vân Mộ
Hoa quả quyết cự tuyệt.
“Đừng cáu.” Âu
Dương Thụy cười ha hả, rất cố gắng dỗ dành cho cậu vui, “Tôi mời cậu đi ăn
cơm coi như bồi thường được không?”
Nhưng là, bộ
dáng cợt nhả của Âu Dương Thụy càng khiến cho Vân Mộ Hoa sinh khí.
“Cười cái gì mà cười?
Thấy tôi bị đánh, anh rất vui có phải hay không? Tôi ghét nhất bộ dáng này của
anh! Cứ gặp anh là tôi lại xui xẻo.” Trên gương mặt trắng nõn của Vân
Mộ Hoa nổi lên một mảnh phiếm hồng, thực sự chướng mắt vô cùng. Đến bây giờ cậu vẫn
còn có chút đau. Nữ sinh kia hạ thủ không ngờ lại mạnh tay như thế. Vân Mộ Hoa
trừng mắt nhìn Âu Dương Thụy một cái, trong lòng thầm oán giận.
Âu Dương Thụy vươn tay sờ
lên gò má sưng đỏ của cậu, “Thật sự rất đau?”
“Vô nghĩa, không bằng
anh thử ăn một cái tát đi, sẽ biết đau đến thế nào!”
Ngón tay của Âu Dương Thụy
không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má đối phương, trong lòng anh
dường như cũng rất xót xa.
Vân Mộ Hoa có phần ngây ngốc,
cho là mình đang nằm mơ. Nhưng cậu xác thực cảm nhận được nhu tình của Âu Dương
Thụy, còn có hơi ấm trên thân thể anh ta. Cảm giác đau rát trên mặt tựa hồ
từng chút từng chút tiêu tan dưới đầu ngón tay đang nhẹ nhàng ve vuốt. Cậu chậm
rãi nhắm mắt lại, ghi nhớ cái cảm giác tốt đẹp này.
“Khá hơn chút nào
không?” Âu Dương nâng mặt cậu lên, xem kỹ hai gò má đỏ ửng, “Đỏ như vậy.
.. Đến tột cùng là ai đánh?”
“Không biết.” Vân
Mộ Hoa nhắm mắt lắc đầu.
“Bị người đánh, lại
không biết người nọ là ai?” Âu Dương Thụy vừa đau lòng lại tức giận trách
cứ cậu.
Vân Mộ Hoa biết Âu Dương Thụy
chỉ là xuất phát từ lòng quan tâm thông thường, nhưng chỉ cần có thể tiếp tục
nhận được nhu tình của anh, vô luận xuất phát từ nhân tố gì đều được, cứ như vậy
đi. Cho nên Vân Mộ Hoa nhắm mắt lại, trầm mặc không nói, hưởng thụ nhu tình khó
mà có được này.
Hy vọng thời gian có thể dừng
lại... Vĩnh viễn giữ nguyên thời khắc này... Cho đến thiên trường địa cửu..
Chính là, giây tiếp theo,
Vân Mộ Hoa kinh ngạc mở to mắt, bên mặt nóng bỏng vô cùng.
Gò má bất ngờ không kịp đề
phòng bị đôi môi mỏng của Âu Dương Thụy nhẹ nhàng cọ sát. Rồi anh hé miệng, vươn
đầu lưỡi nóng rực liếʍ nhẹ lên da thịt nhẵn nhụi mịn màng của cậu.
Âu Dương Thụy lưu manh cười
cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc, “Nghe nói nước miếng có thể tiêu
sưng.”
“Anh....”
“Được rồi, không đau
nữa chứ? Tôi đi trước để học, buổi tối còn có cuộc hẹn, có lẽ không thể về ăn
cơm được.”
“A, anh đi đi.”
Cuộc hẹn chết tiệt! Trong lòng Vân Mộ Hoa khi thì hạnh phúc, khi thì bi thương.
Cậu né tránh Âu Dương Thụy, chạy thẳng về phía phòng học. Đoạn tình ái lặng thầm
này đã ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi...
Chạy nhanh như thế làm cái
gì? Âu Dương Thụy đứng tại chỗ nhìn thân ảnh người kia nhanh chóng khuất xa. Nhận thấy sự né tránh của Vân Mộ Hoa đối với mình, trong lòng
anh bất chợt dấy lên một cảm giác hư không trống rỗng, giống như có một cái gì đó quan trọng
lắm đang dần dần biến mất…