Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Quyển 1 - Chương 91: Cãi vã

“Anh không thể gϊếŧ mẹ con tôi, tôi càng không thể suốt ngày xem như không có chuyện gì mà cười cười nói nói với anh. Đã như vậy chi bằng anh để tôi đi, để cho tôi giải thoát đi......” Tư Mạn bất lực nói, chuyện đã đến nước này cô còn có thể làm gì đây?

Nhưng cô vừa nói xong thì Nghiêm Trạch đã cướp lấy môi cô, ôm chặt lấy không để cô nói tiếp. Hắn không muốn nghe cô rời xa hắn, đó là chuyện đối với hắn là không bao giờ xảy ra cho nên hắn vì bất mãn với cái miệng hung hãn của cô mà ra sức ngậm lấy mυ'ŧ chặt, mặc cho cô vùng vẫy đấm đá, hắn vẫn giữ lấy gáy cô buộc cô tiếp nhận. Cho đến khi cảm nhận được vị máu tanh nồng đượm tràn trong khóe miệng, Nghiêm Trạch mới buông cô ra. Lúc này trên môi cô và hắn đều xuất hiện vết thương đang ứa máu hệt như trái tim họ.

“Khốn nạn!”

Bốp!

Một bạt tại giáng xuống bên má Nghiêm Trạch giữa sự kinh ngạc của chúng nhân, dù cho Tư Mạn đã dùng hết lực nhưng đối với Nghiêm Trạch đó chẳng qua là một cái vuốt má. Hắn không hề động đậy, cũng chẳng xem cái tát kia ra gì mà chỉ dùng đôi mắt sâu khó hiểu nhìn thẳng vào mắt Tư Mạn, đó chính là đôi mắt đã từng khiến cho Tư Mạn tim đập chân run, bồi hồi mà yêu thương hắn. Nhưng đối cô bây giờ ánh mắt đó chỉ khiến cô càng thêm chán ghét.

“Phải, anh khốn nạn, vì yêu em nên anh càng muốn khốn nạn. Em làm anh si mê không cách nào từ bỏ đây là lỗi của em, anh đáng ra phải được nhận một lời xin lỗi từ em mới phải. Em càng cuồng loạn anh càng yêu, bây giờ anh có nói gì đối với em cũng điều vô ích, anh không biết người thường trong hoàn cảnh này sẽ nói gì nhưng để anh nói cho em biết anh sẽ không từ bỏ em. Cho dù em xua đuổi anh, chán ghét anh anh cũng sẽ giữ chặt em bên cạnh không tách rời nửa bước, để xem em còn như thế này với anh đến bao giờ.” Nghiêm Trạch vừa nói vừa siết chặt cô vào trong lòng ngực một lòng níu chặt không để cô buông tay. Ý hắn đã quyết chắc chắn không thể thay đổi. Cô càng muốn chạy hắn càng có động lực giữ chặt cô.

Tư Mạn cắn chặt môi hậm hực. Nghiêm Trạch quá duy ý chí, hắn luôn thích bắt kẻ khác phải phục tùng, tuân theo hắn răm rắp. Trước đây đối với cô quá ưa sủng nịnh cho nên cô vẫn được vài ba phần nhường nhịn nhưng bây giờ cô thậm chí còn không có tiếng nói trong chuyện tình của chính cô. Rốt cuộc hắn muốn đẩy cục diện này thành thế sòng phẳng, không muốn trong mắt cô hắn là lửa hận.

Tư Mạn bây giờ mới biết, con người này vốn không chịu nhận mình sai, cách hành xử của cô đối với hắn càng khiến hắn trở nên cường bạo mà không hề biết hối lỗi trước cô. Cô đột nhiên chạnh lòng phát hiện ra kẻ mà cô đưa hết tim gan để yêu thương lại ích kỉ như vậy. Người ta nói rằng tình yêu là khi cả thế giới thu bé lại bằng người mình yêu, cho dù người đó có làm cái gì, có như thế nào bản thân cũng thấy thuận mắt mà yêu sâu đậm. Có lẽ chính vì con mắt của cô là con mắt của kẻ si tình mà đến bây giờ cô mới nhận ra sự thật này. Thật nực cười.

Bỗng dưng cô buông lỏng tay, sắc mặt dịu đi không ít lại có chút mệt mỏi. Cô mang thai lớn lại vùng vẫy từ nãy giờ nên không tránh khỏi choáng đầu, cả cơ thể cũng đột nhiên thả lỏng xuống.

Nghiêm Trạch giật mình vội vã ôm lấy cô, sắc mặt đại biến nắm chặt lấy bàn tay cô: “Đàn bà bướng bỉnh như em làm anh đau đầu nhưng không thể buông tay. Trong mắt em anh là kẻ hiểm ác nhưng anh lại không thể ra tay gϊếŧ chết em. Em là quả báo Bối gia để lại cho anh, khiến anh lâm vào đường cùng.”

Giọng điệu của hắn không dấu vẻ nín nhịn. Từ khi yêu cô, sự nín nhịn này của hắn bằng hơn ba mươi năm cộng lại, là hắn đã dung túng cô quá nhiều cho nên khi cô phát tiết mới không ngại ngần lăng mạ hắn như vậy.

Nghiêm Trạch muốn bế cô về phòng nghỉ nhưng cô lại gạt đi. Cô suy nghĩ một chút nghĩ rằng bản thân đã đề cao chính mình quá, cũng đã xem trọng một người kiệm lời như Nghiêm Trạch. Chuyện ai đã phóng hỏa, ai đã hạ độc kia hắn vẫn chưa cho cô một câu trả lời chi tiết. Nếu như Nghiêm Giác Siêu thật sự chỉ là bù nhìn trong câu chuyện đó, cô không tin Nghiêm Trạch và Hắc Báo, Hắc Miêu hết lần này đến lần khác che chở cho cô khỏi tay ông ta. Cho nên dù uất hận đến đâu cô cũng buộc phải mở cho Nghiêm Trạch một lối thoát, cô vẫn giữ niềm tin rằng Nghiêm Trạch chỉ là một cánh tay phụ trong sự việc Bối gia, chỉ có như vậy cô mới có thể tự mình an ủi, tự mình an lòng.

Tư Mạn ngồi xuống nền nhà, Nghiêm Trạch theo cô mà ngồi theo, đỡ cô lên lòng ngực ấm áp. Tư Mạn đã không còn chống cự mà để mặc hắn muốn đỡ, cô không còn sức đối phó với hắn nữa. Trầm mặc một hồi cô cất giọng nhẹ nhàng, như bày tỏ nỗi lòng của mình:

“Khi nhìn vào gương, tôi nhìn mình như một con ngốc vậy, tôi thấy mình tầm thường quá khi sống trong mái nhà này, ăn cơm nhà này một cách ngốc nghếch khi chính người ở đây thiêu chết từng người từng người trong gia đình tôi mà không hề có một cái chớp mắt. Tôi lại còn ngu ngốc đến nỗi vui đùa, cười nói thậm chí là yêu chính kẻ đã hại tôi trở thành trẻ mồ côi. Anh có biết không Nghiêm Trạch, lúc anh đang ấm êm sung túc trong dinh thự lộng lẫy thì tôi một mình lang thang ngoài kia không có cái ăn, không có chỗ ngủ để rồi sập bẫy của tổ chức gián điệp tán tận lương tâm ngược đãi những đứa trẻ như tôi để trở thành cái máy kiếm tiền. Lúc anh đang hưởng vinh hoa phú quý thì tôi ngày ngày ôm thân thể thương tích mà đánh nhau với chó, ăn từng miếng bánh vụn và hạnh phúc chỉ vì vài đồng bạc người đời thảy cho và bây giờ ngay tại đây, tôi nhìn tôi như một kẻ khờ khạo. Có phải tôi đáng bị như vậy không? Tại sao tôi lại đáng thương như vậy? Tôi luôn tự hỏi mình câu đó.”

Giọng điệu và lời nói của Tư Mạn như cắm một lưỡi dao vào tim Nghiêm Trạch, hắn không biết rằng lời nói cũng có thể làm vũ khí gϊếŧ người, khiến cho hắn đau tận tâm can như vậy. Bỗng chốc trong cổ họng trầm ngâm phát ra hai chữ:

“Xin lỗi.”

Nghe đến câu này ai nấy đều sửng sốt vô cùng. Trần đời lần đầu tiên nghe được Nghiêm Trạch nói câu xin lỗi. Hắn thật sự đã hối hận về việc mình đã làm sao? Hay là vì muốn xoa dịu cô mà nói bừa?

Còn đối với Tư Mạn, câu nói kia dường như vẫn chưa đủ, cô không hề đổi sắc mà nói tiếp: “Tôi thấy rất ghét bản thân mình vì đã yêu anh đến mức không thể xuống tay gϊếŧ anh. Cứ nghĩ đến năm đó người thân của tôi vì anh mà chết tôi lại đau đến không thể thở được. Vậy mà chỉ hai từ xin lỗi thôi sao? Tôi thật sự ghét câu nói đó.” Cô trừng mắt nhìn hắn, là cô quá tham lam hay lời xin lỗi chưa đủ chân thành?

Mặt Nghiêm Trạch sa sầm xuống đã muốn phát khí nhưng nhìn thấy đau thương cô vì hắn mà trải qua hắn lại nín xuống sát khí trong người mà nói:

“Anh rất xin lỗi em.”

Tư Mạn vùng ra khỏi vòng tay Nghiêm Trạch lớn giọng nói: “Tại sao không nói với tôi? Đáng ra lúc phát hiện tôi là Bối Tĩnh anh phải đuổi tôi đi hay gϊếŧ tôi thì lúc đó tôi đã không phải đau như vậy. Sao anh lại để mọi chuyện xa đến mức này, đến cả khi đứa con này xuất hiện anh cũng phải biết điểm dừng chứ. Tại sao vậy Nghiêm Trạch? Anh nói đi!!!” Tư Mạn hét vào mặt Nghiêm Trạch như muốn phát hết hỏa khí trong người ra.

Nghiêm Trạch nắm lấy cổ tay cô, để trấn an cô mà nghiêm giọng: “Anh muốn nói nhưng lại không thể chịu được nhìn em đau khổ. Chẳng phải em đã từng nói cuộc sống trước đây của em rất đau khổ, rất mỏi mệt sao? Nhìn em như vậy anh làm sao mở miệng? Anh càng không muốn mất em, để em trở nên giống như bây giờ. Cả đời anh ngoài mẹ anh ra em là người phụ nữ duy nhất tồn tại, anh sao có thể vì những chuyện đã qua mà để em cả đời oán hận anh. Anh không thể thêm một lần nữa gây ra cho em một vết thương!”

Lần đầu tiên Nghiêm Trạch bộc bạch những lời như vậy. Vừa u uất vừa đau lòng lại vừa tự trách, rõ ràng đây chính là nội tâm của quỷ vương luôn che dấu bằng ánh mắt lạnh lẽo. Chúng nhân cũng rõ thêm một chút về Nghiêm Trạch, họ đã luôn thần thánh hóa hắn mà không để ý đến cảm xúc trong nội tâm cô độc, Nghiêm Trạch cũng chỉ là một con người, cũng chỉ là một đứa trẻ từng có mẹ nhưng đau thương lớn lên mà thôi.

“Anh có biết vết thương là cái gì không???” Tư Mạn đột nhiên quát lớn, chính cô cũng không biết lần nói chuyện này đã có nhiều thứ đi quá giới hạn, khiến cho những người xung quanh nhìn cô mà kinh hãi. Cô mím môi nói: “Chỉ vài ngày trước thôi tôi vẫn còn oán hận người anh đã yêu thương tôi, không chịu nhìn mặt anh ấy suốt mười lăm năm mà quyết tâm ở bên anh, để anh nhìn tôi như một kẻ khờ khạo bị anh lừa phỉnh trong mộng yêu đương. Anh ném cho Bối gia tôi một ngọn lửa, không thể thiêu chết tôi nhưng lại khiến cho tôi đau từng khúc ruột như thế này. Sự thống khổ mà anh gây ra chính là vết thương, anh đã khiến cho tôi mười lăm năm trước chảy máu đến tận bây giờ anh có biết không???”

Cô nghiến răng, đuôi mắt lấp lánh một giọt nước to như trân châu lăn xuống: “Ngay khi biết tôi thích anh đáng ra anh phải nói cho tôi biết hết sự thật để tôi căm ghét anh, như thế tôi đối với anh còn có chút trân trọng mới phải. Nghiêm Trạch, sự ích kỉ của anh đã gϊếŧ chết trái tim tôi rồi.”

Cả không gian như ngừng lại, cô động thành màu của tang thương. Ai bảo rằng chỉ cần yêu thương tồn tại mọi thứ đều sẽ được xóa nhòa. Phù dung ư? Tất cả chỉ là hoang đường. Không ai có thể chạy thoát được số mệnh. Sự sắp đặt của ông trời chẳng phải là ngẫu nhiên, duyên phận gặp được nhau chính là nợ đời, là oan nghiệt trả mãi đến hết luân hồi.

Nghiêm Trạch buông lỏng tay đăm đăm nhìn cô, mày kiếm thoáng một cơn nhói đau. Hắn trầm mặc hồi lâu kết cục lần nữa nói:

“Anh xin lỗi.”

“Làm ơn đừng nói xin lỗi nữa!!!” Tư Mạn gào lên.

“Anh nói xin lỗi là bởi vì anh đã nhận ra lỗi của mình. Phải, anh đã gϊếŧ người thân của em, anh hối lỗi rồi cho nên anh mới xin lỗi. Em muốn anh nói anh cũng đã nói. Em muốn anh phải làm gì bây giờ đây? Anh thật sự, thật sự, thật sự xin lỗi em. Là lời xin lỗi mà Nghiêm Trạch này dùng hết danh dự để nói. Em còn muốn gì nữa đây. Sự nhẫn nhịn của anh không phải để em được đằng chân lên đằng đầu!!!”

Tư Mạn mím chặt môi nghẹn lời nhìn hắn mà tâm can đau đớn.

Lời nói giữa hai người ban đầu rất nhẹ nhàng nhưng càng về sau càng trở nên gắt gỏng, giữa không gian là sự căng thẳng đến đáng sợ. Không ai có thể xen vào, càng không ai có khả năng khuyên nhủ. Thế nhưng so với lúc im lặng, như thế này còn dễ bề giải quyết hơn.

Cả hai trầm mặc thở, dùng sự tức giận kia làm một bức tường ngăn cách giữa họ. Những người xung quanh dần biến mình thành không khí, không dám thở mạnh. Cũng là lần đầu tiên trong Nghiêm phủ này Nghiêm Trạch và Tư Mạn to tiếng cãi vã như vậy. Sự tình này so với ra ngoài chém chém gϊếŧ gϊếŧ còn đáng sợ hơn.

“Xin lỗi em.” Nghiêm Trạch thận trọng nói: “Thật sự xin lỗi em.”

Tư Mạn nhìn hắn, cho phép tiêu hóa lời xin lỗi đó nhưng đối với cô cũng chưa đủ, cô ngẩng cao đầu chậm rãi nói:

“Cầu xin tôi đi.” Chúng nhân sửng sốt nhìn cô khi cô nói câu tiếp theo một cách tự nhiên, không chút sợ hãi hay kiêng dè mà cứ như là ra lệnh: “Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi đi.”

Sắc mặt Nghiêm Trạch nổi lên sát khí như bão táp, bàn tay siết lại thành quyền, trong đôi mắt lạnh kia là hàng ngàn nộ khí như muốn gϊếŧ người nhưng vẫn cố nín nhịn cắn răng nói thêm một lần:

“Xin lỗi em.”

“Quỳ xuống.” Tư Mạn không bỏ lời xin lỗi này vào tai mà lặp lại: “Tôi nói anh quỳ xuống.”

Đôi mắt Nghiêm Trạch trở nên đυ.c ngầu không còn chút sủng nịnh nhường nhịn nào nữa mà trở nên vô cảm như lần đầu cô gặp hắn. Dường như lời nói của cô đã khiến khoảng cách giữa cả hai trở nên xa đến mức dù ở ngay trước mặt cũng chẳng thể chạm vào được nữa.

“Đưa Bối Tư Mạn về phòng nghỉ, nếu các người để cô ấy bỏ trốn được thêm một lần nữa thì tự mình tìm chết là được rồi.” Nghiêm Trạch lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lưng bước đi không nhìn Tư Mạn nữa.

Bị hắn bỏ lơ, cô càng tức giận mà hét lên: “Quay lại đây. Mau quay lại đây. Nghiêm Trạch!!!” Bước đến cầm lấy chiếc bình cổ bằng sứ đẹp đẽ được làm vật trang trí lên mà ném xuống đất. Chiếc bình xinh đẹp kia vang lên tiếng vỡ toang chấn động chúng nhân nhưng người ném là Tư Mạn lại không hề đổi sắc mà vẫn liên tục gào về phía Nghiêm Trạch đang bình ổn bước đi.

“Tôi nói anh quay lại đây, quỳ xuống cầu xin tôi đi cơ mà. Tên khốn kiếp!!!”

Hết bình gốm đến tranh hay bất cứ thứ gì có xung quanh đều bị Tư Mạn nhẫn tâm ném vỡ. Những mảnh thủy tinh vụn rơi lả tả trên nền lạnh, mảnh sáng theo ánh đèn lấp lánh như vết nứt của chính họ.

Không một ai can ngăn, không một người lên tiếng càng không có ai gọi Nghiêm Trạch quay lại. Hắn vẫn điềm nhiên bước đi, cô độc và tự cao quyết không quay đầu lại.

Tư Mạn không khóc nhưng mắt cô gằn lên những tơ máu đỏ đầy giận dữ. Cô đã thật sự nghĩ rằng nếu Nghiêm Trạch có thể vứt bỏ sự tôn nghiêm của Chủ thượng mà quỳ xuống van xin cô tha thứ, cô cũng sẽ thật sự đem chuyện này chôn sâu và dùng kiếp sau để trả nợ cho Bối gia, thế nhưng chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi. Chỉ mình cô....mà thôi.