Hạ Liễu Quân
o0o
Bởi vì đại cẩu đi Bộ Pháp Thuật tiến hành chứng nhận, theo thẩm phán thì phỏng chừng còn một thời gian ngắn nữa mới được vô tội phóng thích, Snape lợi dụng việc “Bảo vệ Harry” mà tạm thời chiến thắng một giai đoạn.
Halloween sắp đến, gió núi ẩm ướt lạnh như băng lất phất tràn vào cả Hogwarts. Trong trường học trò mạo hiểm dùng khói để làm ấm lỗ tai ngày càng nhiều, làm bà Pomfrey bận rộn đến chóng mặt. Liên tiếp vài ngày, những hạt mưa giống như những viên đạn ngày đêm không ngừng đánh vào các cửa sổ của tòa thành. Hồ nước trong hồ bắt đầu dâng lên, phụ cận Rừng Cấm bùn đất bị đánh trôi đi không ít, đường đi trở nên lầy lội không chịu nổi. Bí đỏ Hagrid trồng thoải mái dưới mưa mà tiếp tục sinh trưởng tươi tốt, tất cả đều lớn lên rất nhanh giống hoa nhỏ nhưng có chút lớn hơn bình thường đương nhiên, Harry nhìn ra được, Hagrid nhất định… cho đám bí đỏ này chút “trợ giúp”.
Một ngày trước Halloween, không khí rộn ràng của ngày lễ cũng bắt đầu. Mọi người bắt đầu suy đoán về mỹ vị của bữa tiệc Halloween dùng dơi sống trang trí đại sảnh. Hagrid lại làm bí đỏ thành đèn ***g, đủ để ba người ngồi vào. Có lời đồn rằng Dumbledore hẹn trước với ban nhạc Quái Tỷ Muội đến biễu diễn.
Snape một chút cũng không cảm nhận được cái gọi là “Không khí sung sướиɠ của ngày lễ”, anh đang đi lại trong hầm, bước tới bước lui. Halloween… Nghĩ đến ngày lễ này, anh cảm thấy lo lắng, không biết có phải bị nguyền rủa hay không, Halloween mỗi năm Harry đều không có an lành đi qua, luôn phải gặp một ít chuyện lằng nhằng. Năm nay… chắc không có người đem quái xà thả ra đi? Nhưng nhớ tới đoạn thời gian trước Harry nghe được đoạn âm thanh kia, bất an của Snape lại tăng lên. Nếu không… Hay là đi trước một bước?
Tối hôm đó, sau khi huấn luyện xong, Snape hạ quyết tâm: “Harry, em có nghe qua mật thất Slytherin chưa?”
“Trong truyền thuyết, Slytherin trong trường dựng một gian mật thất, ngoài chuyện này người khác cũng không biết rõ nó được đặt ở đâu. Căn cứ theo truyền thuyết, Slytherin phong bế gian mật thất này, bởi vậy trước khi người thừa kế chân chính của ngài ấy đến trường sẽ không có người mở được căn phòng này. Chỉ có người thừa kế của ngài ấy mới có thể mở ra bí mật của phòng nhỏ, phóng thích sợ hãi vào trong đó, hơn nữa thanh trừ tất cả người không đáng để truyền thụ ma pháp.” Harry gật đầu, “Cái này ở Slytherin không tính là bí mật gì.”
Snape gật đầu khen ngợi, “Em biết bí mật giấu trong mật thất đến cuối cùng là gì không?”
“Mọi người đều cho rằng đó là một quái vật, hơn nữa chỉ có là một Slytherin mới có thể không chế quái vật cho nên, em đoán, đó là một con rắn.” Harry nói suy nghĩ của mình, “Xà ngữ, là Slytherin sỡ hữu năng lực không giống người thường.”
“Đoán cũng không sai lệch nhiều lắm.” Snape gật đầu, “Trong mật thất cất giấu… là một xà quái.”
“Xà quái?!” Harry kinh hô, xà quái là cái gì, cậu đương nhiên biết rõ, “Mr là sao biết được?”
“Đừng quên ta là Viện trưởng Slytherin.” Snape cho một lý do, “Em có biết mức nguy hiểm của xà quái, ta vốn nghĩ nó vẫn còn trong mật thất, nhưng là… căn cứ vào âm thanh em nghe lần trước…”
“Xà quái bị người khác thả ra?!” Harry hiểu được ý của anh, “Merlin ạ! Này quá nguy hiểm! Lỡ như có cái nhìn thấy xà quái…”
“Đây cũng chính là nguyên nhân ta tìm em.” Snape nói, “Em chính là một xà ngữ, có thể đi vào mật thất, chúng ta cần phải mang quái xà ra trước, hoặc là… gϊếŧ nó!”
“Nhưng mà xà quái cũng không phải dễ gϊếŧ như vậy!” Harry nhăn mi, “Điểm trí mạng của xà quái là tiếng gà gáy…” Cậu thấy Snape lấy ra hai con gà trống, thì nhanh chóng đi ra cửa.
Thời điểm Harry và Snape cùng choàng Áo tàng hình đi đến nhà vệ sinh nữ bị hư, biểu tình Harry quái dị nói không nên lời: “Mr… Mr xác định cửa mật thất nằm ở trong này?”
“Hẳn là không sai….” Snape nhớ lại, Dumbledore hình như đã nói qua, đúng là nơi này.
Hai người hiện ra sau Áo tàng hình, Harry chán ghét đánh giá mặt đất đầy nước, mi nhăn lại, “Không nói là không dùng được nữa sao? Thế nào lại có nhiều nước như vậy?” Đây là do Harry nhìn thấy một gian toilet âm u tối đen làm người ta áp lực nói ra: một hàng bồn nước bằng đá đã vỡ nằm trước một cái gương lớn bị hỏng và dơ bẩn. Sàn nhà ẩm ướt phản chiếu ánh sáng mỏng manh từ ngọn nến cánh cửa gỗ phòng rửa mặt nhỏ sắp bung ra rồi.
Snape chưa trả lời đã có người (Là ma thì có) trả lời thay anh: “Các người là ai?! Nơi này là phòng vệ sinh nữ! Các người lại không phải nữ!” Một Hồn ma bán trong suốt từ tròng bồn cầu vọt ra, hét toáng lên.
“Mr…” Harry lùi về sau mấy bước.
“Myrtle khóc nhè, lúc ta đến trường cũng có cô ta, nhưng cô ta rất ít đi ra.” Snape thấp giọng nói.
“Các ngươi lén lút nói gì đó? Tôi hi vọng mọi người đừng nói sau lưng tôi!” Myrtle nức nở nói, “Tôi có cảm giác, mấy người có biết không, cho dù tôi đã là người chết…” Cô lớn tiếng khóc to, đứng lên xoay người, trút đầu vào trong bồn cầu, làm nước bắn tung tóe vào khắp người bọn họ, cuối cùng biến mất trước mắt họ.
“Ọe ” Harry phát ra âm thanh chán ghét, dùng mấy cái Thanh lý đổi mới trên người, “Cô ta sao lại thần kinh như vậy?”
Snape đi tới hàng vòi nước, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Rất nhanh, anh ở bên hông một vòi nước bằng đồng phát hiện một con rắn nhỏ. Anh thấp giọng nói: “Harry, sang đây xem cái này.”
Harry vặn vòi nước, bên trong không có nước chảy ra. Cậu nhìn con rắn nhỏ, điêu khắc thập phần tinh xảo, hai mắt lóe hào quang.
“Phải cần Xà ngữ nói chút gì đó.” Snape hướng dẫn cậu, “Phải cẩn thận.”
Harry lắc lắc đầu, cố gắng tưởng tượng hình điêu khắc kia thành một con rắn sống: Trong miệng cậu phát ra một hồi âm thanh Tê tê kì dị, lập tức, bên trong lóe lên một mảnh ánh sáng trắng, liền bắt đầu xoay tròn. Ngay sau đó, rãnh nước cũng bắt đầu di động, nước trong rãnh hạ xuống, lộ ra một đường ống, rộng đủ để một người trượt xuống.
“Chúng ta… phải xuống dưới sao?” Harry xem cái đường ống tối đen, “Trượt xuống như thế nào? Trợt xuống sao?”
“Đương nhiên!” Snape ôm lấy cậu, hai người dọc theo đường ống trượt xuống, “Đóng cửa lại.” Anh không thể để người khác phát hiện mật đạo này được.
Harry vội vàng hô, nhìn cửa dần khép lại, ánh sáng cuối cùng trong mật đạo cuối cùng cũng biến mất, lập tức đũa phép của Snape sáng lên.
Đường ống dơ bẩn, đen kịt, mà giống như vĩnh viễn không kết thúc. Hai người nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều đường ống, nhưng không có cái nào lớn như cái mà bọn họ đang trượt. Vặn vẹo, xoay tròn, trở mình trượt thẳng xuống dưới. Harry đoán bọn họ đang tới căng hầm nằm sâu trong lòng đất.
Đường ống cuối cùng cũng đưa ra ngoài, hai người bởi vì quán tính theo phần cuối đường ống văng ra, rơi vào tảng đá ướt sũng trên sàn nhà. Hai người chật vật đứng lên, bốn phía toàn một mảng đen kịt, dựa vào ánh sáng đũa phép của Snape miễn cưỡng có thể thấy một mảnh nhỏ. Ánh sáng từ đũa phép phát ra chiếu vào, bóng của bọn họ in trên tường, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Hai người bắt đầu cẩn thận bước về phía trước, trong không gian tĩnh lặng như một ngôi mộ, âm thanh đầu tiên bọn họ nghe thấy là tiếng Harry dẫm nát xương sọ của chuột. Snape hạ đũa phép, xem xét sàn nhà, chỉ thấy trên sàn chất đầy xương của tiểu động vật, xem ra thức ăn của xà quái rất tốt.
Lúc hai người đi tới một khúc cua, bọn họ nhìn thấy phía trước cón vật gì đó, cẩn thận quan sát, bọn họ chỉ biết vật kia cực lớn, dáng uốn lượn, nằm một góc ở khúc cua, nó cũng không di chuyển.
“Nhìn hình dáng vật này như một con rắn…” Harry thấp giọng nói, “Nó đang ngủ sao?”
Snape lắc đầu, “Không, đó là da xà quái khi nó lột da.” Anh bước nhanh tiến lên, ánh huỳnh quang chiếu lên vật kia, đó là da một con rắn lớn màu xanh lá, nhăn nheo, trống rỗng nằm dưới sàn nhà. Từ đầu tới đuôi con rắn này ít nhất có đến hai mươi thước Anh.
“Thứ tốt!” Harry ngồi xổm xuống xem xét, “Có thể thu nhỏ lại mang về không?” Cậu biết rõ da xà quái có rất nhiều tác dụng làm thuốc. Không cần cậu nhiều lời, Snape đã bắt đầu động thủ, anh đem da rắn thu nhỏ lại, đem bỏ vào túi áo da rồng tùy thân trong người.
Xử lý xong da rắn, hai người tiếp tục đi về phía trước. Khi cậu đi qua một khúc quanh khác, một mặt tường thình lình chắn trước mặt bọn họ. Trên tường hai con rắn điêu khắc quấn vào nhau, mắt rắn được khảm bảo thạch cực lớn lòe lòe sáng.
Harry biết rõ mình phải làm thế nào, cậu hắng giọng: Vách tường nức ra, hai con rắn cũng theo đó tách ra. Hai mảnh tường cân đối trượt ra, rồi biến mất. Harry cùng Snape liếc nhau một cái, rảo bước tiến vào.
Bọn họ đến gian thạch thất cuối cùng. Thạch thất tương đối lớn, ánh sáng lờ mờ. Rất nhiều rắn lớn được khắc chung quanh cột đá cao ngất, tiếp tục vươn cao, rồi biến mất vào bóng đêm trên trần nhà. Harry bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cậu nắm chặt tay Snape, xà quái… Nó đang ở trong cái xó nào vậy? Những con rắn đá hốc mắt trống rỗng giống như đang giám sát nhất cử nhất động của cậu. Bụng thoáng co rúm, đều này làm cho cậu cho rằng có động tĩnh gì sắp phát sinh.
Snape ý bảo cậu nheo mắt lại, để tùy thời có thể nhắm mắt lại, bọn họ chậm rãi đi qua những cột đá khắc mãng xà, cước bộ của bọn họ vang lên những tiếng vọng đều đều trên tường. Lúc nhóm họ cuối cùng đi đến trước hai cây cột, một thạch thất rất cao giống như tượng điêu khắc xuất hiện trước mặt họ. Chỗ pho tượng tương đối cổ xưa, giống như là con khỉ, chòm râu thưa thớt rủ thàng xuống đến đáy thạch bào, miệng pho tượng rất to khép lại thật kín, hai chân màu xám bóng loáng đứng trên sàn nhà.
“Này… chính là Slytherin?” Harry cảm thấy pho tượng này… Nói thế nào đây? Quá không hợp thẩm mỹ Slytherin rồi.
“May be.” Snape cũng cảm thấy có chút không tiếp thu được.
“Như vậy… Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Harry quan sát bốn phía, cũng không thấy tung tích xà quái.
Snape nhìn pho tượng, nếu há miệng ra sẽ là một mật đạo khác: “Nói chút gì đi, Harry.”
Harry cũng phát hiện pho tượng khác thường, cậu bắt đầu hét to: Nhưng pho tượng không chút phản ứng, rất hiển nhiên, đó không phải mà khẩu phù hợp yêu cầu.
Snape cảm thấy khó khăn rồi, anh ngược lại không ngờ sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn này, mật khẩu không đúng phải làm sao bây giờ?!