Vành tai Minh Nguyệt vừa trắng vừa mềm, vì sợ đau nên
không
bấm lỗ tai, nhìn đơn thuần tựa như
mộtviên ngọc nhuộm sắc hoa đào.
Làm cho người ta nhìn vào mà muốn
yêu
thương.
Cho nên Chu Tự Hằng
không
thể ngừng cắn, còn dùng răng day
nhẹ, đưa đầu lưỡi ra liếʍ, say sưa
không
biết chán.
Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc
đã
trở nên mơ màng, hôm nay chân
cô
không
hiểu sao mà cứ nhũn ra, tay cũng
không
có sức, hộp sữa chua mà
cô
đã
nắm chặt cũng bị rơi xuống sàn.
cô
nhỏ
giọng kêu lên: “Chu Chu…”
Nửa câu sau là “Sữa chua rơi rồi!”
cô
nghĩ sữa chua
sẽ
làm bẩn sàn, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở, muốn Chu Tự Hằng buông
cô
ra để
cô
còn dọn dẹp.
Nhưng hiển nhiên là Chu Tự Hằng
không
cho
cô
có cơ hội làm việc đó.
cô
vừa mới gọi
một
tiếng “Chu Chu”, bằng chất giọng
nhỏ
nhẹ
nũng nịu, kèm theo
một
chút run sợ, tựa như những bông hoa yếu ớt
đang
vừa khóc vừa kể lể khi vừa bị
một
cơn mưa lớn xối xuống vậy,
thật
sựrất đáng thương.
Sợi dây cung trong đầu Chu Tự Hằng lập tức bị cắt đứt, cậu ôm eo
cô
kéo về sau, nghiêng người đè
côxuống bàn làm việc rộng rãi.
Eo của Minh Nguyệt rất thon, lại có
sự
mềm dẻo, nên dù có ngửa người ra
thì
cũng
không
bị đau, Chu Tự Hằng buông tha cho vành tai
cô, hai tay chống hai bên giam
cô
lại dưới thân, những nụ hôn dày đặc
không
ngừng rơi xuống cổ rồi dần di chuyển đến đôi môi
cô.
“Quy tắc ngầm…là như thế này sao?” Minh Nguyệt mơ màng mở to mắt, nỉ non
nói.
“Đúng rồi,
cô
thư kí bé
nhỏ
của
anh
ạ.” Chu Tự Hằng đáp, kéo tay
cô
lên để
cô
bám vào vai mình, mà
cô
thư kí bé
nhỏ
cũng cực kì nghe lời, rất biết phối hợp với động tác của cậu.
Chu Tự Hằng
nói
thật
với
cô: “Từ khi
yêu
em,
anh
đã
nghĩ đến những chuyện này rồi.”
Những chuyện này…
Là những chuyện gì?
Vì muốn xứng đôi với Chu Tự Hằng, nên hôm nay Minh Nguyệt mặc
một
chiếc sơ mi trắng cùng chân váy đen cho hợp với bộ vest của cậu, đây là lần đầu tiên
cô
đến công ty cậu, nên
cô
muốn lưu lại hình tượng đoan trang nhã nhặn trong lòng các nhân viên, mà màu đen trắng đơn điệu lại càng làm cho ngũ quan của
cô
trở nên quyến rũ.
Nhưng mọi chuyện
không
như mong muốn, Chu Tự Hằng vốn
đã
có suy nghĩ đen tối trong đầu rồi, cậu chỉ muốn kéo Minh Nguyệt vào phòng làm việc của mình, khóa trái cửa lại, kéo hết rèm vào, sau đó đè
cô
xuống bàn làm việc, cởi cúc áo sơ mi của
cô
ra, đưa tay mò vào trong váy
cô…
Ánh nắng bên ngoài
đã
bị rèm cửa che lại, cửa cách
âm
ngăn những tiếng động bên ngoài truyền vào, Minh Nguyệt vòng tay ôm cổ Chu Tự Hằng, hơi ngửa đầu, hướng phần cổ trắng nõn của mình ra, đón nhận những cái hôn của cậu.
Chu Tự Hằng lúc này
đã
cởi ba cúc áo của Minh Nguyệt,
cô
cảm thấy hơi nhột nên bật cười khanh khách, bỗng nhớ lại câu “Từ khi
yêu
em…” của cậu,
cô
hỏi: “anh
đã
muốn làm chuyện này từ rất lâu rồi sao?”
không
đợi Chu Tự Hằng đáp lại
thì
cô
đã
nói
tiếp: “Nếu
đã
muốn từ lâu rồi
thì
anh
cứ hôn nhiều vào nhé.”
cô
chu đôi môi đỏ mọng lên
nói, ánh mắt chân thành và hồn nhiên,
không
hề ngại ngần gì việc Chu Tự Hằng
đang
thò tay vào trong áo mình vuốt ve, ngược lại còn kéo cậu lại gần hơn
một
chút, dáng vẻ vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Chu Tự Hằng
không
chịu nổi nhất chính là điểm này của Minh Nguyệt.
“Đúng là
anh
đã
suy nghĩ từ rất lâu rồi.” Cậu
nói, “Cho nên
không
cần vội.”
Chu Tự Hằng hôn mấy cái lên l*иg ngực
cô, lưu lại cả dấu hôn, cậu cảm thấy mình
đã
nếm được vị ngọt, cũng
đã
hiện
thực hóa giấc mộng nên tạm thời rất hài lòng.
Cậu ôm Minh Nguyệt, sửa sang lại quần áo cho
cô.
“anh
không
định tiếp tục ư?” Minh Nguyệt đung đưa chân, cúi đầu nhìn dấu hôn
trên
ngực mình, “Tại sao vậy?”
Chu Tự Hằng cực kì khao khát bộ ngực
đang
phập phồng của
cô, cổ họng giật giật, nhưng động tác vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, giúp
cô
cài lại cúc áo,
nói: “Hôm nay công ty mở tiệc khánh thành, nếu
anh
mà hôn lâu hơn chút nữa
thì
lát nữa chắc chắn em
sẽ
phải xấu hổ đấy.”
Nếu cậu hôn lâu hơn
thì
mọi người bên ngoài chắc chắn
sẽ
tò mò đoán xem trong phòng làm việc rốt cuộc
đã
xảy ra chuyện gì.
Minh Nguyệt gật đầu, cảm thấy Chu Tự Hằng
thật
sự
là
một
người rất biết quan tâm.
cô
muốn khen Chu Tự Hằng
một
câu, nhưng trước đó
cô
vẫn còn
một
chuyện quan trọng hơn cần hỏi: “Vậy
anh
thấy em có phù hợp với tiêu chuẩn của
một
thư ký
không?”
cô
dừng lại
một
chút rồi
nói
tiếp, “Sau khi
anh
đã
tự mình kiểm tra rồi.”
“Cực kì phù hợp.” Chu Tự Hằng đáp.
Minh Nguyệt nghe thế
thì
vui lắm, nhưng tiếp theo cậu lại
nói: “Nhưng mà
anh
đổi ý rồi,
không
tuyển thư ký nữ nữa.” Chu Tự Hằng nâng
một
lọn tóc của Minh Nguyệt lên rồi đưa lên mũi hít hà, “Em quá đẹp, rất dễ khiến cho
anh
bị phân tâm,
không
tập trung làm việc được.”
Minh Nguyệt nhất thời
không
biết là mình
đang
vui vì được Chu Tự Hằng khen đẹp, hay là cảm thấy hụt hẫng vì bị cậu từ chối.
cô
khẽ cau mày.
“Nhưng
anh
cũng
không
nỡ nhìn
cô
thư ký của
anh
buồn.” Chu Tự Hằng
nói, “Cho nên
anh
đang
chuẩn bị đề bạt
cô
ấy lên vị trí bà chủ, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ nhảy múa là được.”
Dạo này cậu đúng là rất biết cách
nói
ngọt.
Minh Nguyệt
không
biết là cậu học được ở đâu, chỉ biết là
cô
cảm thấy rất vui sướиɠ khi được nghe những lời ấy,
cô
ôm mặt Chu Tự Hằng, hôn chụt chụt mấy cái lên mặt và môi cậu, sau đó mới hớn hở nhảy xuống khỏi cái bàn dài.
cô
nhặt hộp sữa chua bị rơi xuống sàn lên, mở cửa định đem
đi
vứt.
Đúng lúc này
thì
Tiết Nguyên Câu gõ cửa,
nói
với Chu Tự Hằng: “Hằng ca, buổi tiệc
đã
chuẩn bị xong rồi, bao giờ
thì
đi
ạ?”
Bởi vì cảm thấy mình xử lý công việc rất nhanh, Tiết Nguyên Câu liền huýt sáo
một
cái để tự khen mình.
Nhưng Minh Nguyệt lại nghĩ là Tiết Nguyên Câu
đã
đoán được trong phòng này
đã
xảy ra chuyện gì nên mới mờ ám huýt sáo như vậy,
cô
đỏ bừng mặt, cuống quýt chạy về trốn sau lưng Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng xoa lưng
cô
tỏ ý an ủi, vừa nắm tay
cô
vừa
nói
chuyện với Tiết Nguyên Câu.
Cảnh này vừa hay lọt vào mắt của Sầm Gia Niên.
Cậu cảm thấy Hằng ca của mình tuy
đang
bàn chuyện công việc, nhưng vẫn còn có tâm trạng để trêu chọc người
yêu,
đã
thế còn trêu rất hăng say nữa, làm cho em
gái
kia đỏ bừng cả mặt lên rồi, trong lòng càng thêm kính nể Chu Tự Hằng thêm vài phần, cũng đồng thời cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc đối với 19 năm độc thân của mình.
Cũng may trong công ty
không
chỉ có mình cậu là cẩu độc thân.
Tiệc chúc mừng được tổ chức tại
một
nhà hàng gần công ty, trong ánh đèn thủy tinh lấp lánh, dòng chữ 500 vạn được khắc bằng đá trông càng thêm rực rỡ.
Chu Tự Hằng
không
phát biểu dài dòng, cậu lần lượt chia cho các nhân viên mỗi người
một
cái chày
nhỏ, sau đó cùng nhau đập vỡ khối đá, khối đá nhanh chóng vỡ thành nhiều mảnh vụn, đồng thời phát ra những tiếng vang thanh thúy, việc làm này còn có ích hơn bất kì lời
nói
nào.
Tiết Nguyên Câu sau khi đập xong khối đá
thì
tâm trạng trở nên cực kì tốt, cầm chén rượu
nói: “Trong tương lai số người dùng trang mạng của chúng ta nhất định
sẽ
đạt đến con số 500 vạn,
nói
khôngchừng
sẽ
còn nhiều hơn ấy.Nhìn công ty của chúng ta bây giờ
đi, có
không
biết bao nhiêu là doanh nghiệp
đang
nhòm ngó, gào khóc muốn được đầu tư vào.”
Weiyan bắt đầu bước vào giai đoạn phát triển với tốc độ chóng mặt, tiếp theo
sẽ
phải tính đến những mục tiêu lớn hơn nữa rồi.
Sầm Gia Niên cũng gật đầu đồng ý, đồng thời phát biểu ý kiến của bản thân, sau khi
nói
tên
một
công ty mạng ra, cậu
nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ đến việc hợp tác với công ty đó, bọn họ có
mộtkho dữ liệu khổng lồ, tài nguyên phong phú và nền tảng vững chắc.”
“Chính vì những điểm tốt ấy mà phải tính toán, nếu nhỡ bọn họ nuốt ngược lại chúng ta, tự mình khai phá ra
một
Weiyan mới
thì
chúng ta
sẽ
khổ đấy.” Tiết Nguyên Câu rung đùi đắc ý, “Tôi nghĩ vẫn nên chọn những vườn ươm doanh nghiệp* có uy tín lâu năm
thì
hơn.”
*(Vườn ươm doanh nghiệp
là
một
công ty,
một
tổ chức trợ giúp những người muốn lập
một
doanh nghiệp, các doanh nghiệp mới khởi nghiệp phát triển bằng cách cung cấp những dịch vụ, chẳng hạn như huấn luyện quản trị, văn phòng làm việc…Tổ chức này có mục đích tạo
một
môi trường "nuôi dưỡng" các doanh nghiệp khởi
sự
trong
một
thời gian nhất định để các đối tượng này có thể vượt qua những khó khăn ban đầu, khẳng định
sự
tồn tại và phát triển như những doanh nghiệp độc lập.)
Chung Thần trộm uống
một
ngụm rượu nên gương mặt non nớt trở nên đỏ ửng,
nói: “Sơn Hải là công ty đầu tiên mở lời với chúng ta, em nghĩ chúng ta nên chọn họ.”
Chung Thần
không
hiểu quá nhiều về nhân tình thế thái, chỉ cảm thấy Sơn Hải là
một
công ty rất có mắt nhìn người, nếu Sơn Hải nguyện ý làm Bá Nhạc*
thì
Weiyan nhất định
sẽ
trở thành
một
con Thiên Lý Mã*.
*(Bá Nhạc: Người có tài xem tướng ngựa.)
*(Thiên Lý Mã: Ngựa chạy ngàn dặm.)
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm
sự
đồng tình.
Nhưng hiển nhiên số người đồng ý với cậu
không
nhiều lắm, vì Sơn Hải chỉ là
một
công ty đầu tư mới thành lập cách đây
không
lâu, hơn nữa trước đó cũng
không
hề có tiếng tăm gì.
Chung Thần chuyển hướng sang nhìn Trần Tu Tề.
Vì là người lớn tuổi nhất trong đám, tính cách lại trầm ổn, năng lực xuất chúng, cho nên Trần Tu Tề được coi là nhân vật nòng cốt thứ hai của công ty, Chu Tự Hằng cũng rất coi trọng ý kiến của
anh.
Trần Tu Tề nhấp
một
ngụm rượu,
nói: “Dù chọn nhà đầu tư nào
đi
nữa
thì
điểm quan trọng nhất vẫn là phải có lợi cho
sự
phát triển của công ty, bây giờ chúng ta chưa vội về mặt tài chính, cứ đợi đến lúc đàm phán xem bên nào là bên đưa ra những điều kiện tốt nhất
đã
rồi tính.”
Những lời hứa hẹn ngoài miệng đều chỉ là
nói
dối, phải có thỏa thuận
rõ
ràng bằng giấy tờ
thì
mới tin được.
Huống hồ Weiyan
hiện
đang
rất phát triển,
không
chừng
sẽ
còn có những quỹ đầu tư quốc tế để ý đến cũng nên.
Trần Tu Tề
nói
xong, tất cả mọi người liền rơi vào trầm tư, đúng vào lúc này, Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt ngồi xuống.
Cậu
không
buông tay Minh Nguyệt ra lúc nào, lúc đập khối đá cũng nắm, lúc rót tháp rượu Sâm panh cũng nắm, trong công ty có rất nhiều thanh niên còn
đang
độc thân, cảm thấy bị ngược
không
hề
nhẹ.
Chu Tự Hằng
không
thèm để ý đến nỗi khổ của các
anh
em, vẫn nắm chặt tay Minh Nguyệt, về chuyện đầu tư, cậu chỉ cười
nói: “Bây giờ
đang
trong tiệc chúc mừng, mọi người thoải mái ăn uống
đi, chuyện công việc còn nhiều thời gian để bàn mà, hay là mọi người muốn về công ty làm việc luôn bây giờ?”
Minh Nguyệt cắn
một
miếng sườn, tiên phong lắc đầu đáp lại câu hỏi của Chu Tự Hằng.
Đương nhiên là mọi người
không
ai muốn buông tha cho mấy món cao lương mĩ vị trước mặt rồi, vì
đãqua những ngày làm việc mệt mỏi suốt đêm, cho nên bây giờ ai nấy đều cảm thấy thèm ăn và ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa cười
nói
rất vui vẻ.
Vì muốn bầu
không
khí trở nên sôi nổi hơn, Tiết Nguyên Câu liền hô hào chơi trò “nói
thật
hay mạo hiểm”, cậu cầm
một
cái vỏ chai rượu rồi đặt ở giữa bàn, bắt đầu quay tròn để chọn người.
Coi như là phó mặc cho số phận.
Chung Thần là chú cá đầu tiên sa lưới, miệng chai rượu chỉ thẳng vào cậu, khiến cậu mở trừng mắt, mạo hiểm là
một
lựa chọn khá nguy hiểm cho
một
người chưa đến tuổi vị thành niên như cậu, cho nên Chung Thần
không
chút do dự mà chọn
nói
thật.
Tiết Nguyên Câu
thật
sự
không
nỡ bắt nạt Chung Thần, cho nên ra câu hỏi cũng
không
khó trả lời lắm: “Chu Tự Hằng và Trần Tu Tề là hai người đồng hành với cậu lâu nhất, ấn tượng của cậu về hai người
anh
này là gì?”
Chủ đề liên quan đến hai cao thủ lập trình nên
không
hề khô khan.
Tất cả mọi người đều yên lặng nghe Chung Thần trả lời.
“Hằng ca là
một
chính nhân quân tử.” Chung Thần
nói
như chém đinh chặt sắt, dùng
một
cụm từ để miêu tả, còn gật đầu
một
cái với Chu Tự Hằng nữa.
Chu Tự Hằng cười đáp lại cậu.
Lúc này cậu
đã
cởϊ áσ vest ngoài ra, cổ áo sơ mi đen cởi cúc
trên
cùng, gương mặt đẹp trai trông rất thoải mái dễ gần chứ
không
lạnh lùng như bình thường, chắc là vì có Minh Nguyệt ngồi bên cạnh.
“Cậu ấy
nói
anh
là chính nhân quân tử kìa.” Minh Nguyệt
nói
thầm với Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng dáng vẻ vẫn rất ung dung, giúp
cô
gắp
một
miếng sườn nữa, chờ
cô
nói
tiếp.
“Nhưng hôm nay
anh
còn mới cởϊ áσ của em đó.”
cô
hồn nhiên
nói,
trên
môi còn dính chút mỡ, nhìn rất đáng
yêu.
Chu Tự Hằng rất muốn hôn
cô, nhưng vì
đang
ở trước mặt mọi người nên đành cố nhịn, chỉ lấy giấy lau miệng cho
cô, ghé vào tai
cô
nói: “anh
vẫn luôn là
một
chính nhân quân tử trước mặt mọi người, trừ em ra.”
Cho nên tiếng tăm của cậu cực kì tốt.
“Mọi người đều bị
anh
lừa rồi.” Minh Nguyệt lè lưỡi với cậu,
nói.
Chu Tự Hằng thản nhiên thừa nhận, bàn tay rất tự nhiên đặt lên đùi Minh Nguyệt.
Váy của Minh Nguyệt vì ngồi xuống nên hơi co lên, lộ ra phần da thịt trơn nhẵn, tay Chu Tự Hằng chỉ đặt lên chứ
không
có hành động gì khác, nhưng Minh Nguyệt vẫn xấu hổ đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh nghe Chung Thần
nói
tiếp.
Người tiếp theo được nhận xét chính là Trần Tu Tề, Chung Thần bỗng
không
giữ được
sự
dứt khoát như vừa rồi, cứ ấp a ấp úng, mãi mới
nói
được mấy chữ: “anh
Tề
thì
hơi bị…Ẻo lả.”
Lời vừa
nói
ra, xung quanh trở nên im lặng.
Trần Tu Tề luôn có tác phong rất đĩnh đạc, mỗi bước
đi
đều như được đo đạc sẵn, lưng
không
bao giờ cong dù chỉ
một
chút,
anh
xuất thân trong
một
gia đình quân nhân, chuyện này
không
phải là điều bí mật, mà lời đánh giá của Chung Thần hiển nhiên khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được.
“anh
ấy suốt ngày chăm hoa, còn đặt tên nó là Tiểu Ái nữa, như là chơi với búp bê ý.” Chung Thần ngập ngừng
nói
tiếp.
“Đó gọi là có tâm hồn thiếu nữ chứ
không
phải ẻo lả.” Sầm Gia Niên xen vào sửa lỗi sai.
Chung Thần gật đầu tỏ vẻ
đã
biết, Trần Tu Tề
thì
chỉ im lặng
không
muốn giải thích gì thêm.
Tiết Nguyên Câu càng thêm hưng phấn,
một
lần nữa quay chai rượu, lần này cậu lén dùng chút tiểu xảo khiến cho chai rượu dừng lại, chỉ đúng vào Chu Tự Hằng.
Bầu
không
khí lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.
“Đại ca,
nói
thật
đi
nói
thật
đi!!” Tiết Nguyên Câu
không
ngừng đề cử, sau đó đưa ra câu hỏi luôn, “Tình cảm của
anh
đối với chị dâu là kiểu tình
yêu
sét đánh hay là mưa dầm thấm lâu vậy?”
Tất cả các cẩu độc thân ở đây đều muốn được nghe đáp án.
“Cả hai đều
không
phải.” Chu Tự Hằng đáp.
Minh Nguyệt cúi đầu, đặt tay mình lên tay cậu.
Chu Tự Hằng
nói
tiếp: “Đó là kiểu tương tư thành bệnh, ao ước
đã
lâu.”
---
Lời tác giả: Chu Tự Hằng bá đạo: Bàn về chuyện theo đuổi vợ
thì
mấy cậu đều là gà hết, chữ đầu tiên mà tôi
nói
chính là “Vợ” đấy, có ai so được
không?
Có bạn
nói
Chu Chu khởi nghiệp thuận lợi quá, tôi cũng chịu thôi, đúng là như vậy, vì dù sao
thì
tôi rất
yêu
nam chính,
không
muốn để Chu Chu phải khổ sở quá lâu.Với lại mục tiêu của tôi chính là: Tập trung vung cẩu lương!!! Đứng
trên
đỉnh thế giới mà ngược cẩu!!!