Chu Tự Hằng lên kế hoạch rất cẩn thận và chu đáo cho chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp, vì quá tỉ mỉ nên hơi tốn thời gian, đợi đến khi cậu bàn bạc và quyết định xong với Minh Nguyệt về địa điểm và lịch trình
thì
cũng sắp hết tháng sáu rồi.
Nam Thành vẫn rất nóng nực, nhưng vẫn có
một
chuyện còn hot hơn cả thời tiết mùa hè, đó chính là ngày công bố điểm thi tốt nghiệp
đã
đến.
Mặc dù
đang
ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, nhưng Chu Xung vẫn mồ hôi đầy đầu, tay cầm di động ngồi trước máy tính, thuốc lá
thì
rút hết điếu này đến điếu khác, mắt mở to tai dựng thẳng, chỉ sợ
sẽ
bỏ qua dù chỉ là
một
chút tin tức
nhỏ
nhất.
Chu Tự Hằng
thì
bình tĩnh hơn bố nhiều, cậu rất tự tin rằng điểm số của mình
sẽ
không
làm mọi người thất vọng,
sự
tự tin này đến từ chính nỗ lực của cậu đối với kì thi tốt nghiệp.
Trang web tra cứu điểm thi
đã
bị quá tải nên
không
vào nổi, gọi cho tổng đài bằng điện thoại
thì
càng
không
thể, nhưng đến bốn giờ chiều, Chu Tự Hằng vẫn kịp thời biết được điểm thi của mình.
Thầy Thành chủ nhiệm gọi điện tới, dưới ánh mắt mong chờ và tâm trạng thấp thỏm của Chu Xung, Chu Tự Hằng nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia có rất nhiều tạp
âm, nhưng điều cần nghe
thì
vẫn nghe được rất
rõ, ông báo số điểm cho Chu Tự Hằng, còn cực kì vui sướиɠ
nói: “Chu Tự Hằng, em thi tốt lắm, đứng thứ hai toàn thành phố, đứng thứ bảy toàn tỉnh…”
Thầy Thành rất ít khi phấn khích quá mức như vậy, giọng
nói
của ông tràn ngập
sự
tự hào: “Lớp chúng ta có Mạnh Bồng Bồng cũng thi rất tốt,
không
chỉ đứng thứ nhất toàn thành phố, mà còn đứng thứ nhất toàn tỉnh luôn, trời đất ơi, mấy đứa
nhỏ
các em,
thật
sự
làm cho tôi nở mày nở mặt…”
Trường Nhất Trung Nam Thành cũng
không
thể ngờ là thành tích năm nay lại tốt đến vậy, dù sao
thìtrước đó nhà trường cũng chỉ đặt hi vọng vào Mạnh Bồng Bồng, hi vọng rằng
cô
bé có thể ôm trọn được hạng nhất, nào ngờ niềm vui giờ lại được nhân lên quá nhiều.
Trong tiếng cười hào sảng, thầy Thành cúp máy.
Là chủ nhiệm lớp nên thầy Thành cực kì vui sướиɠ, còn Chu Xung bây giờ
thì
như con gà gỗ, cứ đứng yên
không
có phản ứng gì, miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, lửa
đã
cháy đến gần miệng.
Mãi
một
lúc sau, Chu Xung mới bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, lắp bắp hỏi: “708 điểm nghĩa là thế nào con?”
(Editor: Điểm tuyệt đối là 750.)
Đó là số điểm mà Chu Tự Hằng nhận được, suốt cả cuộc
nói
chuyện, Chu Xung chỉ nghe
rõ
mỗi vài chữ đấy.
Chu Tự Hằng cũng hơi ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn Chu Xung chăm chú.
Hai tay Chu Xung run rẩy, cầm
không
nổi điếu thuốc với cái điện thoại, Chu Tự Hằng đưa tay ra rút lấy điếu thuốc trong tay bố rồi dập
đi.
“Nghĩa là, con thi rất tốt, đứng thứ hai thành phố và thứ bảy của tỉnh, có thể tùy chọn bất cứ trường đại học nào
trên
cả nước.” Chu Tự Hằng ôm lấy vai Chu Xung, cười
nói: “Bố, bây giờ bố
thật
sự
phải cho con
đi
học ở
một
trường đại học tốt nhất rồi.”
…
[Bố mong con học
thật
giỏi, mong con thi đỗ đại học.]
[Mọi thứ bố
đã
chuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trong
một
trường cấp hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũng
sẽ
giúp con vào được trường đại học tốt nhất luôn, con
đi
học ở đâu, bố liền mở công ty ở chỗ ấy.]
Mùa hè bảy năm trước, Chu Tự Hằng bốc đồng nộp giấy trắng.
Chu Xung
đã
buồn bã khổ sở
nói
với cậu những lời kì vọng tha thiết đó.
…
[Chúng ta có thể sống mà
không
cần quá nhiều tiền,
không
cần quyền thế mà.]
Đêm đông ba năm trước, Chu Tự Hằng gần như cầu khẩn phản đối chuyện Chu Xung kết hôn.
Nhưng Chu Xung
không
thể đáp ứng cậu.
[không, chúng ta
không
thể, bố
không
muốn con phải chịu khổ.]
…
[Nếu
cô
ta
không
đối tốt với bố, mà bố lại
không
thể ly hôn,
thì
vẫn còn có con ở đây,
sẽ
chăm sóc bố
thật
tốt.]
Lời của Chu Tự Hằng vào năm 16 tuổi, trong ngày sinh nhật của mình, hôm đó tuyết rơi rất dày.
[Hôm nay bố
đã
đi
buộc ga rô rồi, cho nên khi bố già
đi, con
đã
trưởng thành,
thì
bố cũng chỉ còn biết dựa vào con thôi.]
sự
lạnh lùng xa cách của hai bố con trong suốt mấy năm trời,
đã
vì
một
ngày Chu Xung về muộn trong ngày sinh nhật của Chu Tự Hằng mà chậm rãi tan thành mây khói.
…
[Có rất nhiều chuyện bố
không
biết phải
nói
với con thế nào, nhưng con chỉ cần nhớ rằng, cả đời này, bố chỉ
yêu
hai người.]
[Trước khi có con, bố chỉ
yêu
chính bản thân mình, khi có con rồi, bố chỉ
yêu
một
mình con thôi.]
Tháng chín hai năm trước, Chu Xung vì lo cho con trai lên đại học,
đã
đi
xã giao liên tục với người ta, uống rượu nhiều đến mức suýt chảy máu dạ dày.
…
[Con lớn rồi, bố tin tưởng con được
không?]
[Được.]
…
Trong suốt quãng thời gian khó khăn này, Chu Tự Hằng
đã
trưởng thành, còn Chu Xung
thì
đang
dần già
đi.
Chu Tự Hằng ôm Chu Xung, cậu có thể cảm nhận
rõ
ràng được bờ vai và cánh tay của bố mình
đãkhông
còn rộng rãi và rắn chắc như trước nữa,
trên
mặt còn thoáng có nếp nhăn, hai bên tóc mai
đãđiểm những sợi bạc.
“Con
sẽ
đến Bắc Kinh học đại học đấy, bố cũng chuyển công ty đến đó
đi.” Chu Tự Hằng chống cằm lên vai Chu Xung, tay vuốt
nhẹ.
Chu Xung hơi nghiêng đầu.
Gương mặt của con trai gần sát ngay trước mắt
hắn, ngũ quan sắc nét, lông mày rậm, nhìn rất giống
hắn, chỉ khác là Chu Tự Hằng giỏi giang hơn bố nó nhiều.
“Vậy
thì
chuyển đến Bắc Kinh thôi.” Chu Xung nở nụ cười, vỗ lưng con trai.
hắn
có rất nhiều lời muốn
nói, nhưng nghĩ mãi mà vẫn
không
biết
nói
thế nào, cuối cùng chỉ nghiêm túc
nói
với Chu Tự Hằng: “Con là niềm kiêu hãnh lớn nhất của bố đấy.”
hắn
cười, đưa tay lau nước mắt.
Tin tức trường Nhất Trung Nam Thành có học sinh giành được hạng nhất và nhì toàn thành phố được truyền
đi
rất nhanh, bảng công bố chi tiết các thứ hạng cũng
đã
được tung ra.
Thành tích của Chu Tự Hằng tựa như ván
đã
đóng thuyền, nhưng cậu vẫn vào web tra cứu điểm thi rồi in bảng điểm của mình ra, hơn nữa lại còn tốn công gấp thành hình trái tim rồi đưa cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cũng thi rất tốt, nếu tính riêng điểm thi các môn văn hóa
thì
cô
bé cũng được coi là nhân tài kiệt xuất trong số các học sinh chuyên năng khiếu rồi.
Minh Đại Xuyên vì thế mà mặt mày hớn hở lắm, thậm chí lúc gặp Chu Tự Hằng còn tỏ ra rất thoải mái niềm nở, Giang Song Lý cũng vậy,
cô
cho rằng con
gái
mình có được thành tích tốt như vậy là nhờ công của Chu Tự Hằng, cho nên
cô
lại càng thêm
yêu
quý cậu con rể tương lai này hơn.
Tờ điểm thi được gấp hình trái tim kia, Minh Nguyệt
không
có mở ra,
cô
bé nghĩ đây là
một
món quà vô cùng quý giá, nhất định phải giữ cẩn thận mới được.
“Người có công, trời
không
phụ.” Minh Nguyệt
nói
với Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng xoa đầu
cô
bé,
nói: “Có chí ắt thành.”
Người có chí ắt thành ngoài Chu Tự Hằng ra
thì
còn có cả Bạch Dương nữa, cậu
đã
điền nguyện vọng vào trường đại học cảnh sát nhân dân Trung Quốc (Bắc Kinh), thông qua vòng thẩm tra chính trị và kiểm tra sức khỏe, khảo sát năng lực, phỏng vấn, cộng thêm thành tích thi tốt nghiệp tốt, cậu gần như
đã
nắm chắc cơ hội trúng tuyển vào trường.
Đây là nguyện vọng của chính Bạch Dương,
không
có ai bắt ép cậu cả.
“Có hối hận
không?” Trước khi điền vào đơn đăng kí, Chu Tự Hằng
đã
hỏi Bạch Dương như vậy, đại học là
một
bước ngoặt rất quan trọng, cậu hi vọng Bạch Dương
sẽ
suy nghĩ
thật
cẩn thận.
Nhưng chính bản thân Bạch Dương cũng
đã
phải suy tính rất lâu rồi mới quyết định, cậu tin rằng tương lai mình
sẽ
không
phải hối hận với quyết định của mình.
Cậu nhìn Chu Tự Hằng
đang
ngồi bên cạnh mình, ánh nắng hè rực rỡ xuyên qua những tán cây rồi chiếu vào cửa sổ, làm cho toàn thân cậu phát ra ánh sáng, ngay cả
trên
lông mi cũng ánh lên tia nắng, chói mắt giống như mặt trời, là người mà Bạch Dương ngưỡng mộ nhất.
Qua nhiều năm chơi với nhau, Bạch Dương cảm thấy, hình như cậu cũng
đã
học được khá nhiều điều từ Chu Tự Hằng rồi.
“thật
ra
thì, trước đây tối nào em cũng ngủ
không
ngon giấc, lần nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy nhà của em lại bị kẻ xấu đột nhập, em lại bị ông bà giấu dưới gầm giường, nhịn đói suốt bốn ngày mới có người tìm ra.Giấc mộng này cứ đeo bám em suốt,
không
cách nào thoát ra được.” Giọng của Bạch Dương rất bình thản, như thể đó
không
phải là chuyện của mình vậy, “Nhưng sau này em nhận ra, nếu muốn thoát khỏi giấc mơ đó,
thì
điều đầu tiên em cần làm chính là phải dũng cảm, tự mình đạp đổ nó rồi bước về phía trước.”
“Đại ca, có thể
anh
không
biết,
thật
ra
anh
chính là người
đã
dạy cho em biết dũng cảm.” Cậu cười
nóivới Chu Tự Hằng, sau đó kiên định viết tên trường vào tờ đăng kí nguyện vọng.
“Em muốn vào đại học cảnh sát, sau khi tốt nghiệp
sẽ
trở thành cảnh sát truy bắt tội phạm giống bố em, trở thành
một
người khiến cho bản thân mình ngưỡng mộ.”
Chứ
không
phải mãi mãi
đi
ngưỡng mộ người khác nữa.
Bạch Dương nở
một
nụ cười tươi như gió xuân, tưới mát mặt hồ trong lành và êm ả.
Chu Tự Hằng thầm nghĩ, Bạch Dương
thật
sự
đang
từng bước trưởng thành, biến thành
một
cái cây Bạch Dương kiên cường bất khuất, đội trời đạp đất,
không
sợ bão to gió lớn rồi.
“Đúng là
không
uổng công cục trưởng Bạch
đã
đặt cho mày cái tên hay như vậy.” Chu Tự Hằng nện
mộtphát vào vai Bạch Dương, giọng điệu tỏ vẻ trêu chọc nhưng cũng rất chân thành.
Sau khi điền nguyện vọng xong,
không
lâu sau kết quả trúng tuyển
đã
được công bố, Minh Nguyệt đỗ vào học viện múa Bắc Kinh, là người biết kết quả sớm nhất, Chu Tự Hằng trúng tuyển vào khoa công nghệ thông tin của đại học Thanh Hoa, Bạch Dương thuận lợi vào được đại học cảnh sát, Mạnh Bồng Bồng
thì
trở thành sinh viên của đại học Bắc Kinh, thế là tất cả lại được ở cùng
một
thành phố.
Trường Nhất Trung Nam Thành năm nay
đã
gặt hái được quá nhiều thành công, tin vui trải khắp các trang báo ở Nam Thành, khắp sân trường tràn ngập băng rôn biểu ngữ chúc mừng.Ngày công bố kết quả trúng tuyển, như thường lệ, nhà trường
sẽ
tổ chức lễ khen thưởng cho các học sinh đạt kết quả tốt trong kì thi.
Mạnh Bồng Bồng là thủ khoa của tỉnh trong năm nay, cho nên
cô
bé là người lên phát biểu đầu tiên.
Rất khó ai tin được, rằng
một
cô
gái
có vóc dáng
nhỏ
bé như thế kia lại có
một
bộ não siêu khủng đến thế, Minh Nguyệt đứng dưới sân khấu, trong đầu
không
khỏi suy nghĩ.
Mạnh Bồng Bồng trúng tuyển đại học Bắc Kinh, lúc điền nguyện vọng,
cô
bé vẫn rất lý trí, biết rằng bản thân mình hợp nhất với ngành Luật, cũng biết nếu dựa vào các mối quan hệ của bố mẹ
thì
sau này
côbé có thể thuận lợi tiến xa
trên
con đường này.
Mạnh Bồng Bồng phát biểu rất ngắn gọn nhưng
rõ
ràng súc tích, dưới sân trường tiếng vỗ tay vang lên
không
ngớt.
Ngay sau
cô
bé là đến lượt Chu Tự Hằng lên
nói.
Mạnh Bồng Bồng là người luôn rất giỏi giang nên
không
nói
làm gì, còn Chu Tự Hằng
thì
gần như
đã
trở thành huyền thoại, là
một
con ngựa chiến
đã
bứt phá rất mạnh mẽ.
Danh hiệu học sinh có
sự
tiến bộ lớn nhất trừ cậu ra
thì
không
ai có thể đạt được nữa.
Trước khi lên sân khấu, Chu Tự Hằng rất vui vẻ thoải mái khều khều lòng bàn tay Minh Nguyệt, sau khi bước lên rồi, cậu lại bình tĩnh lấy bản thảo trong túi áo ra.
Bài phát biểu này Chu Tự Hằng giấu rất kĩ, đến Minh Nguyệt cũng chưa được đọc nội dung trong đó, cho nên
cô
bé cố gắng kiễng chân lên, chăm chú lắng nghe.
“Đây là lần đầu tiên tôi đứng
trên
này phát biểu, nhưng lại
không
phải là đọc bản kiểm điểm.” Cậu bắt đầu bài phát biểu của mình bằng câu này, khiến cho bên dưới vang lên tiếng vỗ tay và những tràng cười vui vẻ.
“Dưới này đều là những bạn học của tôi, và cả những đàn em khóa dưới, mọi người hình như ai cũng
đãnghe danh ‘Tung hoành ca’ của tôi rồi đúng
không?” Cậu cười rất tươi, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Bên dưới ngay lập tức có người hưởng ứng: “Nghe rồi!” Sau đó lại là những trận cười
không
ngớt.
Khí chất lãnh đạo trời sinh khiến Chu Tự Hằng có thể nắm trong tay toàn bộ cục diện, so với bài phát biểu bình thường chuẩn mực của Mạnh Bồng Bồng
thì
hiển nhiên là bài phát biểu của cậu có sức hấp dẫn hơn.
“Từng là
một
học sinh hư ai gặp cũng ghét,
nói
thật
thì
chính bản thân tôi cũng
không
ngờ rằng có ngày mình
sẽ
nhận được danh hiệu học sinh tiến bộ nhất, sau đó được đứng ở đây, dưới thân phận của
mộthọc sinh ưu tú, phát biểu cảm nghĩ trước toàn trường.”
“Tôi thường xuyên tụ tập đánh nhau, còn từng gây gổ với cả thầy chủ nhiệm, từng bị đưa vào đồn cảnh sát, thành tích luôn xếp bét, còn tập tành hút thuốc.Lúc ấy, trong mắt mọi người
thì
tôi là
một
thằng hư hỏng, nhưng trong mắt
một
người, tôi vẫn luôn là
một
người con trai tuyệt vời nhất.”
nói
đến đây, Chu Tự Hằng dừng lại, gập gọn tờ bản thảo trong tay, hướng mắt nhìn xuống dưới.
Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng nhìn nhau, tuy cách khá xa nhưng
cô
bé vẫn có thể cảm nhận được
sự
dịu dàng toát ra từ ánh mắt của Chu Tự Hằng.
“cô
bé ấy
nói
rằng, dù tôi có rất nhiều khuyết điểm, tính tình lại
không
tốt,
không
đủ giỏi giang, nhưng em ấy sẵn lòng chờ tôi, cũng sẵn lòng tin tưởng tôi, tin rằng sau này tôi
sẽ
trở thành
một
người tốt.”
Minh Nguyệt nhanh chóng đưa tay che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Chu Tự Hằng cong môi cười,
nói: “Mấy câu đó em ấy
không
nói
thẳng với tôi, là tôi nghe lén được.”
“Rất nhiều người hỏi tôi rằng vì sao lại đột ngột thay đổi như vậy, họ cũng tự suy đoán rất nhiều, nhưng nguyên nhân
thật
ra rất đơn giản, chỉ bởi vì tôi
không
muốn để
cô
gái
duy nhất tin tưởng tôi phải thất vọng,
không
muốn phụ
sự
tin tưởng mà em ấy giành cho mình, cũng
không
muốn
sự
chờ đợi của em ấy trở nên vô nghĩa.”
cô
bé ấy hiển nhiên chính là Minh Nguyệt, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Minh Nguyệt xấu hổ mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
“thật
ra
nói
về thành công
thì
tôi
không
có nhiều kinh nghiệm để truyền thụ như Mạnh Bồng Bồng, tôi chẳng qua chỉ dựa vào 99% mồ hôi công sức và 1% khả năng trời phú thôi.Ngay tại đây, cái mà tôi muốn
nói
với các bạn, chính là thế nào gọi là trách nhiệm và trưởng thành.”
nói
đến đây, bên dưới lập tức trở nên yên lặng, ai nấy đều tập trung nhìn Chu Tự Hằng.
“Trong thời kì đen tối nhất của cuộc đời, tôi
đã
làm
một
chuyện vô cùng oanh liệt, chính là đứng ở
trênbục cờ tỏ tình với
một
cô
gái, tôi
nói
với tất cả mọi người, rằng tôi dám
yêu
sớm là vì tôi nắm chắc được mọi chuyện, tương lai tôi nhất định
sẽ
cưới em ấy, quan tâm chăm sóc em ấy cả đời.Lời hứa này đến bây giờ tôi vẫn giữ trong lòng, nhưng trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi nhận ra rằng, tương lai
không
thể chỉ dựa vào
một
câu hứa hẹn là đủ, mà còn dựa vào
sự
nỗ lực và cố gắng của chính bản thân tôi nữa.”
Qua giọng
nói, Minh Nguyệt có thể cảm nhận được
sự
chân thành của Chu Tự Hằng.
Cậu
đã
luôn cố gắng vì
một
câu hứa hẹn của mình, nỗ lực để đạt được ước mơ.
“Tôi mong rằng sau này tôi có thể tự mình lo cho em ấy có được
một
cuộc sống tốt,
không
để em ấy phải chịu khổ, cũng mong em ấy
sẽ
không
bao giờ phải hối hận.Sau khi mường tượng về tương lai, tôi dần dần hiểu ra, rằng phía sau tuổi trẻ cuồng nhiệt chính là những trọng trách đè nặng
trên
vai, mà tôi
thì
lại chưa đủ khôn lớn, cho nên tôi bắt buộc phải trưởng thành, tiếp nhận những trách nhiệm lớn lao.”
Chu Tự Hằng
đã
thức tỉnh được rất nhiều cậu con trai bốc đồng, tâm tư mập mờ như bị giội
một
gáo nước lạnh, bọn họ cần phải suy nghĩ cho
thật
kĩ, xem mình có đủ năng lực để gánh vác trách nhiệm hay
không.
“Điều cuối cùng tôi muốn
nói
là, Minh Nguyệt, cảm ơn em,
đã
giúp
anh
trở thành
một
người tốt hơn.” Chu Tự Hằng nở
một
nụ cười tươi như nắng với
cô
bé, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cậu lấy hơi huýt sáo
một
cái rất vang dội.
“Minh
cô
nương à,
không
thể
không
nói
rằng, mắt nhìn người của em,
thật
sự
là quá con mẹ nó tốt luôn!”
---