Chu Tự Hằng hiếm khi thấy xấu hổ cúi thấp đầu như lúc này, chẳng giống với
một
đại thiếu gia suốt ngày diễu võ dương oai gì cả.
Chu Xung núp trong bụi cây liều mạng rướn đầu ra xem, thấy con trai cuống quá
thì
không
kìm được
nóinhỏ: “Tiến lên nào con trai…không
phải con còn mua son tặng em à? Tặng
đi
còn gì nữa!”
Có thể
nói
rằng tán
gái
là khả năng trời phú
không
cần học của Chu Xung, mà
hắn
cũng cho rằng con trai
hắn
ít nhiều cũng phải di truyền khả năng này từ bố nó, thế mà
không
ngờ rằng, ngay tại nơi
trêntrăng dưới hoa này, chỉ có
anh
và em, Chu Tự Hằng lại nấc
một
cái mới đau!
Mệt với ông con này quá
đi
mất!
Chu Xung thở dài rồi dựa người ra sau,
không
ngờ đằng sau lại là
một
khóm hoa có gai, bị đâm vào đau đến mức suýt nữa
thì
hắn
phải kêu ra tiếng, nhưng lại chỉ có thể nhe răng trợn mắt hít
một
hơi.
Ai mà
không
may mắn
thì
ngay cả lúc uống nước cũng bị giắt răng! Mẹ nó chứ, quá thảm!
Dù như vậy nhưng Chu Xung vẫn rất kiên nhẫn, cả người gần như nằm rạp ra đất, rướn đầu ra như con rùa nhìn vào vườn hoa.hắn
không
được quân tử giống Minh Đại Xuyên,
hắn
chỉ muốn nhìn xem con trai
hắn
lấy lòng con
gái
nhà người ta thế nào thôi, sau này còn có cái để trêu chọc nó chứ.
hắn
vừa mới lựa được
một
vị trí tốt để quan sát
thì
Chu Tự Hằng lại đứng dậy, mở cánh cửa thủy tinh rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa
nói: “Tiểu Nguyệt Lượng, em đợi
anh
một
tí nhé,
một
tí thôi!”
nói
xong cậu chạy
đi
rất nhanh, thoắt cái
đã
không
thấy bóng dáng, đợi đến khi trở về
thì
trên
tay
đãcầm theo
một
cây đàn ghita.
Ha! Đàn ghita!
Hấp dẫn đây!
Chu Xung híp mắt nhìn, ổn định vị trí chuẩn bị xem trò hay.
Bên cạnh bỗng có người lại gần gọi: “Sếp.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười rồi cũng chui vào trong bụi cây, ngó ra nhìn vào bên trong tường thủy tinh.
Chu Xung giơ ngón tay trỏ ra trước miệng tỏ ý im lặng, sau đó lại thầm
thì
với người trợ lý: “Cậu ở đây làm chứng cho tôi, sau này nếu tôi có trêu chọc nó mà nó chối
thì
cậu phải đứng ra xác nhận đấy.”
hắn
vui vẻ
nói,
không
thèm để ý đến bộ tây trang
đã
dính đầy đất bụi, tuy là
một
người đàn ông
anhtuấn thành thục, nhưng lúc này khi
nói
về con trai
thì
hắn
lại có dáng vẻ của
một
đứa trẻ, hai mắt sáng rực lên, còn hưng phấn hơn cả lúc kí được
một
hợp đồng lớn.
Tưởng Văn Kiệt gật đầu, trong lòng thổn thức, Chu Tự Hằng tuy
không
có
một
gia đình trọn vẹn, nhưng cậu bé lại có
một
người bố
yêu
thương mình từ tận đáy lòng.
Chu Tự Hằng chạy nhanh quá nên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng cả lên, mồ hôi nhễ nhại.
Minh Nguyệt cầm khăn tay lau mặt cho cậu, chỉ vào đàn ghita hỏi: “anh
Chu Chu muốn đánh đàn ghita cho em nghe à?”
Đương nhiên rồi! Chu Tự Hằng cầm lấy cây đàn, ưỡn ngực lên, cố gắng cứu vãn hình tượng đẹp trai vừa bị giảm sút sau cái nấc vừa rồi, nhưng cậu vừa mới định mở miệng
nói
thì
lại bị nấc
một
cái nữa.
Động tác lau mồ hôi của Minh Nguyệt bỗng khựng lại.
Ngoài kia Chu Xung và Tưởng Văn Kiệt
thì
đang
cố gắng bịt miệng, sợ
sẽ
cười ra tiếng.
Bầu
không
khí trở nên ngượng ngập.
Chu Tự Hằng
không
hiểu chuyện gì
đang
xảy ra nữa, lúc cầm cây đàn chạy về đây có bị nấc đâu, thế mà Minh Nguyệt chỉ vừa mới chạm vào mặt cậu
một
cái thôi là cậu
đã
căng thẳng rồi.
Tay của
cô
bé
rõ
ràng rất lạnh, nhưng lại làm cho mặt cậu nóng bừng lên.
“anh
muốn uống nước
không? Nhưng mà em
không
mang theo rồi.” Minh Nguyệt nghĩ
một
lát rồi
nói, “anh
Chu Chu,
anh
vừa nấc vừa đánh đàn ghita cũng được.”
Sao có thể có chuyện đó chứ!
Chu Tự Hằng cố nén
sự
buồn bực, cuối cùng mới
nói
chuyện được bình thường: “anh
ổn rồi!” Cậu bối rối gạt tay Minh Nguyệt ra, nhìn cái khăn kẻ caro quen thuộc mà
cô
bé
đang
cầm
trên
tay, mím môi
nói: “Cái khăn này em từng dùng để lau đường kẻ phấn rồi mà! Bẩn chết
đi
được!”
nói
xong cậu lại cảm thấy hối hận,
rõ
ràng cậu rất thích được
cô
bé lau mồ hôi cho mà,
nói
như vậy
sẽlàm
cô
bé tổn thương mất.
Minh Nguyệt lại
không
để ý,
nói: “Em giặt sạch rồi,
anh
ngửi mà xem, thơm lắm đó.”
cô
bé giơ cái khăn ra trước mũi cậu, mùi xà phòng giặt thơm ngát hòa cùng mùi hoa xung quanh lập tức phả vào mũi.Chu Tự Hằng rung động lắm nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh
nói: “Được rồi, bây giờ em yên lặng chút cho
anh,
anh
sẽ
đánh cho em nghe
một
bài.”
Minh Nguyệt cười híp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.” Sau đó nhìn cậu chăm chú,
cô
bé mặc
một
cái váy công chúa màu trắng, bởi vì buổi tối trời lạnh nên lại khoác thêm
một
cái áo lông hồng, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của
cô
bé.
Chu Tự Hằng cố gắng ổn định tinh thần,
không
nhìn vào mắt
cô
bé, trịnh trọng giới thiệu: “Sau đây
anhsẽ
đánh
một
bài hát mang tên ‘Bạn cùng bàn’.”
“Là em sao?” Tên bài hát khiến Minh Nguyệt phải chớp mắt mấy cái, cười rộ lên hỏi: “Là em đúng
không?” Mình ngồi cùng bàn với
anh
Chu Chu bốn năm liền mà.
Chu Tự Hằng ho
một
cái rồi đáp: “Chính là em.”
Minh Nguyệt nghe xong lại ngoan ngoãn ngồi yên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Vì
đi
Hồng Kông gần nửa tháng nên Chu Tự Hằng hơi gượng tay, phải đánh thử mấy nốt rồi mới bắt đầu vào bài.
Trước đó ngày nào cậu cũng luyện tập nên ca từ
đã
ghi nhớ kĩ trong đầu,
không
cần nghĩ nhiều mà chỉ cần đánh theo bản năng.
Sau khi Giang Song Lý về nước,
cô
liền đưa con
gái
đi
học múa, cho nên
cô
bé cũng
đã
quen với việc cảm nhạc, vừa tiến sát lại gần để nghe, vừa cười tươi nhìn Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng bị
cô
bé nhìn chằm chằm nhưng
đã
không
còn thấy hồi hộp nữa, sau khi đàn xong đoạn nhạc dạo, cậu bắt đầu cất giọng hát.
Giọng Chu Tự Hằng rất trong trẻo, hòa cùng với giai điệu dễ nghe, tựa như
một
dòng suối mát
đangchảy vậy.
“Ngày mai bạn
sẽ
không
còn nhớ những dòng nhật kí hôm qua mình
đã
viết.
Ngày mai bạn cũng
không
còn nhớ bản thân mình
đã
từng là người rất hay khóc.
…”
Chu Tự Hằng hát rất
nhỏ, nhưng
rõ
ràng từng câu từng chữ, Minh Nguyệt
đang
ngồi ở ngay trước khóm hoa mẫu đơn nở rộ tuyệt đẹp, Chu Tự Hằng chưa từng phát
hiện
ra
một
điều, rằng Tiểu Nguyệt Lượng trông còn tươi tắn xinh đẹp hơn cả những đóa hoa.
Nghĩ vậy, cậu lại
không
cẩn thận mà đánh chệch
một
nốt, lập tức cuống quýt hoàn hồn, dúm tóc
trênđầu cũng chột dạ đung đưa.
Ở ngoài kia, Chu Xung nghe con trai hát
thì
trầm trồ khen ngợi: “Tiểu Tưởng, cậu dạy nó được đấy.”
Tưởng Văn Kiệt khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, là do tiểu thiếu gia có năng khiếu đấy ạ.”
anh
không
hề
nói
dối, quả
thật
Chu Tự Hằng có năng khiếu đánh đàn ghita.
Chu Xung nghe thế
thì
cười rất tươi.
Hát xong, Chu Tự Hằng
không
có dáng vẻ kiêu ngạo như thường ngày, trái lại còn xấu hổ cúi đầu
nói: “Em thấy
anh
đánh đàn và hát có hay
không?” Giọng
nhỏ
xíu như muỗi kêu.
Minh Nguyệt cắn môi, chớp chớp mắt rồi đáp: “Hay…” Dường như
đã
hạ quyết tâm,
cô
bé lại
nói
tiếp: “Nhưng tại sao bạn cùng bàn cuối cùng lại gả cho người khác vậy ạ?”
cô
bé nhẩm lại câu hát mình nghe được, “Người nào
sẽ
cưới
một
cô
gái
đa sầu đa cảm như em, người nào
sẽ
dỗ dành khi em khóc.”
Câu hỏi này Chu Tự Hằng cũng
không
ngờ đến, im lặng
một
lúc, cậu nghiêm mặt
nói: “Em đừng quan tâm đến mấy chi tiết đó.”
Minh Nguyệt: “…”
Chu Tự Hằng để cây đàn xuống, ngồi sát lại gần Minh Nguyệt rồi
nói
thêm: “Bạn cùng bàn của
anh
sẽkhông
đi
lấy người khác.”
Vì cậu
nói
quá bé nên Minh Nguyệt
không
nghe thấy, mà khi
cô
bé hỏi
thì
Chu Tự Hằng lại
không
chịu
nói
lại.
“Đây chính là quà sinh nhật
anh
tặng em đúng
không?” Minh Nguyệt hỏi.
“Em thích chứ?” Chu Tự Hằng hỏi ngược lại.
“Thích ạ.” Minh Nguyệt trả lời ngay, còn giơ ngón cái ra với cậu, “anh
thật
là giỏi.”
Chu Tự Hằng được
cô
bé khen
thì
lòng lâng lâng, cuối cùng kiêu ngạo
nói: “anh
vẫn còn
một
món quà nữa cơ.”
nói
xong cậu lấy thỏi son nhét trong túi quần ra, màu hồng được ánh đèn chiếu vào trông càng thêm lung linh rực rỡ.
Cậu mím chặt môi, cố đè nén
sự
kích động trong lòng.
Mà ông già nhà cậu ở bên ngoài còn kích động hơn, cứ
nhỏ
giọng hô: “Tặng
đi
tặng
đi, nhanh! Mẹ nó chứ!”
“Là son môi!” Minh Nguyệt nhận ra ngay, mẹ
cô
bé có đồ trang điểm, lúc nào
cô
bé biểu diễn múa cũng
sẽ
được mẹ trang điểm cho.
Nhưng thỏi son này của Chu Tự Hằng, lại là thỏi son đầu tiên mà
cô
bé được sở hữu cho riêng mình.
Minh Nguyệt cầm lấy thỏi son, hai mắt sáng lên,
nói: “Cảm ơn
anh
Chu Chu!”
cô
bé đứng dậy muốn thơm cậu
một
cái, nhưng Chu Tự Hằng lại tránh, ra vẻ kiêu căng để che đậy
đi
sựxấu hổ,
nói: “Em đánh son
đi
rồi thơm
anh.”
Minh Nguyệt gật đầu rồi lại lắc: “Nhưng em
không
mang gương.”
“Vậy
anh…anh
đánh cho em.” Chu Tự Hằng lắp bắp
nói.
Minh Nguyệt thấy ý này
không
tệ, liền đưa son cho cậu.
cô
bé
đã
đi
biểu diễn với đoàn múa rất nhiều rồi,
đã
quen với việc trang điểm, cho nên lúc này rất thoải mái nhắm mắt lại để Chu Tự Hằng đánh son cho.
Chu Tự Hằng run cả tay, cẩn thận nhích lại gần
cô
bé.
Tuy
cô
bé
đã
thơm cậu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ môi của
cô
bé, giống như cánh hoa vậy, nho
nhỏ
mềm mại, chỉ sợ chạm vào là
sẽ
tan ra mất.
Chu Tự Hằng cố gắng trấn tĩnh, nghiêm túc đánh son cho Minh Nguyệt.
Màu son hồng nhạt hơi bóng làm tôn lên nước da trắng như trứng gà bóc của
cô
bé, khiến cho Chu Tự Hằng muốn cắn
một
cái.
Cậu
không
hiểu lắm về đồ trang điểm, chỉ thấy cái son này kiểu dáng đẹp, màu lại đáng
yêu, rất hợp với Minh Nguyệt.Cậu còn từng tưởng tượng rất nhiều lần,
không
biết son này khi đánh lên môi Minh Nguyệt
thì
trông
sẽ
thế nào, nhưng giờ đây khi được tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn
không
khỏi rung động.
Môi Minh Nguyệt
nhỏ
xíu, mặc dù cậu đánh rất chậm, nhưng chỉ thoáng cái là xong rồi.
“Được rồi đó.” Cậu có phần
không
nỡ
nói.
Minh Nguyệt mở mắt ra, xấu hổ hỏi: “Đẹp
không
ạ?”
cô
bé cảm thấy
anh
Chu Chu lớn lên từ
nhỏ
với mình
đã
có
một
chút thay đổi, nhưng cụ thể thế nào
thì
cô
bé
không
nói
được.
Chu Tự Hằng gật đầu, sau đó nghiêng mặt hướng về phía
cô
bé.
Cậu
không
nói, chỉ dùng hành động để bày tỏ.
Minh Nguyệt tiến sát vào, làm cậu căng thẳng đến mức nín thở.
cô
bé vẫn thơm lên má cậu như bình thường, nhưng lần này lại cười hì hì
nói: “Có in cả dấu son này!”
Chu Tự Hằng quay đầu lại, cậu
không
dám sờ lên má, sợ vết son
sẽ
mờ
đi, thầm nghĩ nó chắc chắn có màu hồng nhạt giống như cánh hoa vậy.
“Hôn rồi hôn rồi!!! Cuối cùng cũng hôn rồi!!!” Chu Xung kích động muốn nhảy cẫng lên, nhưng lại sợ bị phát
hiện
nên đành phải gào thét trong im lặng, tuy ngồi đây lâu rồi mà
hắn
lại
không
hề cảm thấy thèm thuốc.
Tưởng Văn Kiệt
thì
không
đến mức như Chu Xung,
anh
chỉ khẽ lau khóe mắt, thở dài
nói: “Mối tình đầu.”
Minh Nguyệt lúc này vẫn cười tươi nhìn Chu Tự Hằng,
trên
trời
không
một
gợn mây, trăng lên cao và rất sáng.
Đây là lần đầu tiên, Chu Tự Hằng nhìn thấy được mình
một
cách
rõ
ràng đến thế trong đôi mắt đen to tròn của Minh Nguyệt.
Chỉ
một
mình cậu trong đó.
Chu Tự Hằng cảm thấy, trong lòng mình, hình như cũng
đã
khắc sâu
một
vầng trăng sáng.
một
vầng trăng sáng
nhỏ
bé xinh xinh.