Xà Yêu

Chương 126: Trần Ngọc Đình bị lừa

Bữa cơm trưa này đã ăn mấy trăm tệ, vốn dĩ Nhạc Huy muốn thanh toán thay Hạ Chi Dao, nhưng lại bị Hạ Chi Dao cản lại.

Bữa cơm này Hạ Chi Dao nhất định phải mời, hơn nữa hôm qua cô đã gửi tiền thưởng hơn ba mươi nghìn tệ nên Nhạc Huy cũng không giành thanh toán thay cô.

“Lần này cô là phú bà rồi, tiền thưởng hơn ba mươi nghìn, đủ cho cô xài rồi nhỉ”.

Trên đường trở về công ty, Nhạc Huy trêu chọc Hạ Chi Dao.

Hạ Chi Dao thở dài nói:

“Tôi chỉ giữ lại cho mình ba nghìn tệ, những thứ khác đều gửi về nhà. Sức khỏe bố tôi không ổn, trong nhà không có thu nhập gì, em trai còn phải học đại học nữa”.

“Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trước đây, ít nhất tôi còn mua rất nhiều quần áo đẹp, tiền lương cũng tăng không ít”.

Nhạc Huy nghe vậy, lại thêm coi trọng Hạ Chi Dao hơn mấy phần, thậm chí còn kính nể cô.

“Làm việc cho tốt, sau này cô nhất định sẽ có thành quả lớn!”

Nhạc Huy an ủi mấy câu, anh đưa Hạ Chi Dao đến sảnh lớn của công ty, nhìn cô bước vào thang máy, sau đó mới bước vào thang máy còn lại.

Phòng làm việc của Đoàn Thiên Hành ở tầng hai mươi lăm, thang máy cao nhất cũng chỉ có thể đến tầng hai mươi lăm. Sau khi Nhạc Huy bước ra từ tầng hai mươi lăm, anh lại đi bộ lên một tầng.

Phòng làm việc của anh ở trên tầng hai mươi sáu, bình thường ngoài Đoàn Thiên Hành ra, cũng chỉ có Thạch Vũ Hàng và các lãnh đạo cấp cao đến báo cáo công việc với anh.

Lúc này đứng trong phòng làm việc rộng lớn, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nét mặt Nhạc Huy cũng u ám theo.

“Ngọc Đình, rốt cuộc em đang ở đâu, bây giờ em sống có tốt không...”

Nhạc Huy lấy điện thoại ra, lại gọi vào số điện thoại ở Sở Châu của Trần Ngọc Đình.

Nhưng âm thanh nhắc nhở điện thoại Trần Ngọc Đình vẫn không liên lạc được.

...

Thành phố Thiên Hải có tổng cộng sáu khu vực nội thành chính, khu vực của tập đoàn Cửu Đỉnh ở khu phía Đông.

Lúc này, Trần Ngọc Đình cũng đang ở thành phố Thiên Hải, nhưng cô không ở khu phía Đông mà đang ở khu phía Bắc. Mấy khu vực cách nhau không xa lắm, thành phố phát triển đều có tàu điện, đi tàu điện từ khu phía Đông đến khu phía Bắc cũng không tới nửa tiếng.

“Anh Kim, tôi là Trần Ngọc Đình trước đó đã liên lạc với anh, bây giờ cửa hàng này của anh bán chưa?”

Trong cửa hàng hơn bốn mươi mét vuông ở khu phía Bắc, Trần Ngọc Đình đang bàn bạc chuyện kinh doanh mua bán với hai người đàn ông trẻ.

Cô vừa đến thành phố này, trước kia khi rời khỏi Sở Châu. Cô đã chuyển nhượng công ty nhỏ của mình và đã thu về khoảng hơn bốn trăm nghìn tiền vốn.

Một công ty nhỏ ở Sở Châu, thật ra một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Cộng thêm tiền lương phát cho nhân viên cùng với tiền điện nước đóng mỗi tháng và chi phí thuê mặt bằng, mỗi tháng một bà chủ như cô nhiều lắm cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi nghìn.

Hơn nữa năm nay hoạt động của công ty ngày càng bất ổn, cơ bản thì năm nay Trần Ngọc Đình không kiếm được nhiều tiền. Công ty chuyển nhượng có thể thu về hơn bốn trăm tệ đã được coi là không tệ rồi.

Muốn phát triển ở một thành phố lớn như Thiên Hải là rất khó, mở công ty cũng không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa bây giờ Trần Ngọc Đình cũng không có tâm tư và tinh thần sức lực để mở công ty, chỉ có mua lại cửa hàng để kinh doanh quần áo. Đến lúc đó cửa hàng quần áo khai trương, cô có thể mời một nhân viên quản lý đến giúp cô ta quản lý cửa hàng.

Đến lúc đó cô có thể yên tâm sinh con, cũng có thu nhập nhất định có thể duy trì được cuộc sống của hai mẹ con họ.

Cửa hàng cô đang đứng bây giờ, chính là cửa hàng vừa xem xong mấy ngày trước. Khu vực ở đây không tệ lắm, hơn nữa, cửa hàng cũng khá rộng. Ông chủ cửa hàng ra giá cũng được coi là hợp lý, ba trăm chín mươi nghìn thì có thể bán đi.

Cửa hàng hơn bốn mươi mét vuông, còn nằm ở khu vực sầm uất, cái giá này ở thành phố Thiên Hải đã rất tốt rồi.

“Vẫn chưa bán, cô là cô Trần à, cô Trần thật sự rất trẻ!”

Trông dáng vẻ của ông chủ cửa hàng khoảng ba mươi tuổi, hắn thấy người mua xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, cũng không khỏi thấy kinh ngạc.

“Vậy thì tốt quá!”, Trần Ngọc Đình rất vui, cô chỉ sợ cửa hàng tốt như vậy đã bị người khác nhanh chân giành trước, vội vàng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong tiền rồi, nếu anh Kim thành tâm muốn bán thì bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng mua bán cửa hàng, tiền có thể chuyển ngay đến tài khoản của anh”.

Ông chủ thấy Trần Ngọc Đình thẳng thắn như vậy, cũng rất vui mừng, lập tức lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra. Sau khi trò chuyện một hồi, Trần Ngọc Đình đã ký xong hợp đồng và chuyển ba trăm chín mươi nghìn tệ vào tài khoản của ông chủ ngay trước mặt hắn.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái xinh đẹp mà thẳng thắn như vậy, chúc cho cửa hàng quần áo của cô Trần sau khi khai trương sẽ mua may bán đắt”.

Ông chủ cười lớn, bắt tay với Trần Ngọc Đình, khoản mua bán này coi như thành công rồi.

“Vậy thì nhờ vào lời tốt lành của ông chủ Kim rồi”, Trần Ngọc Đình quan sát cửa hàng này một lát, phát hiện bên trong còn có rất nhiều thứ đều chưa chuyển đi, nơi này trước đây hình như là một cửa hàng bán đồ gia dụng nhỏ.

Cô hỏi:

“Ông chủ Kim, tôi dự tính nhanh chóng mở cửa hàng quần áo của tôi, những thứ này trong cửa hàng của anh... có thể chuyển đi ngay không?”

Ông chủ lập tức nói:

“Thật ngại quá, nhanh nhất là ngày mai tôi sẽ chuyển đồ đi. Cô Trần, cô cho tôi thêm hai ngày, ngày mai tôi đảm bảo sẽ chuyển xong toàn bộ đồ đạc, ngày mốt cô có thể bắt đầu sửa sang cửa hàng rồi”.

Cũng chỉ có hai ngày, đương nhiên Trần Ngọc Đình không vội lắm, sau khi hẹn với ông chủ xong, cô liền mang theo hợp đồng đi trước.

Sau khi Trần Ngọc Đình đi, một tên đàn ông trẻ khác bước đến, vỗ vai ông chủ kia cười lớn, nói:

“Anh họ, anh giỏi thật đấy, một cửa hàng lại bị anh lấy để lừa hơn một triệu tệ, anh thật sự là một nhân tài đấy!”

Ông chủ kia nghe vậy, liền cười khẩy:

“Bây giờ đám người trẻ đều là kẻ ngốc lắm tiền”.

“Có điều còn phải nhờ vào tên họ Kim này, nếu không phải ông ta đã mở cửa hàng thì tôi thật sự không lấy được hơn một triệu này”.

Hóa ra tên này không phải họ Kim, hắn cũng không phải ông chủ của cửa hàng này.

Hai anh em này cho vay nặng lãi, ông chủ thật sự cửa cửa hàng này là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp. Bởi vì đánh bạc thua tiền, sau đó đã vay tiền nặng lãi ở chỗ bọn họ, cuối cùng không trả nổi, chỉ có thể trộm quỹ công ty trả cho hai anh em này. Hơn nữa còn thế chấp cửa hàng nhỏ trong tay cho bọn họ.

Có điều hợp đồng thế chấp vẫn chưa kịp ký, người kia vì trộm tiền của công ty bị công ty phát hiện báo cảnh sát, bây giờ người đã bị bắt rồi.

Hai anh em này đang buồn rầu vì chuyện này, tên đàn ông vừa ký hợp đồng với Trần Ngọc Đình đã nghĩ ra cách lợi dụng cửa hàng này để lừa gạt. Bọn họ rao bán cửa hàng với giá thấp, tổng cộng đã lừa năm người. Trần Ngọc Đình là người thứ sáu.

Chẳng mấy chốc thì cửa hàng này sẽ bị niêm phong kiểm tra, bởi vì cửa hàng này vẫn nằm dưới tên của người kia. Bây giờ ông ta bị bắt, chắc chắn tài sản phải niêm phong.

Cũng có nghĩa, Trần Ngọc Đình đã bị lừa trọn ba trăm chín mươi nghìn tệ. Cửa hàng không thể đến tay cô, trên pháp luật thì hợp đồng vừa ký cũng không hề có hiệu lực. Bởi vì ông chủ của cửa hàng không phải hai anh em này.

“Lập tức cho người đi rút tiền, trốn vài ngày đi. May mà chúng ta chuẩn bị trước đầy đủ, ngay cả chứng minh và thẻ ngân hàng cũng không phải của chúng ta. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thì cảnh sát muốn điều tra cũng không tra ra được”.

“Không thể không nói, Tiền Thủ Phú anh đúng là nhân tài, ha ha!”

Gã đàn ông đó cười đến mức mặt như sắp nở hoa, rồi kéo theo gã đàn ông còn lại nhanh chóng rời đi.