Mạch Khinh Trần không biết mình đã ngồi bao lâu, cảnh vật chập chờn trước mắt, vẫn cứ mơ hồ.
Hắn đang ngồi dựa vào một cái cây, ngơ ngác nhìn vào tia sáng mỏng manh trước mặt.
Không biết ngồi bao lâu, độc tố dần tan đi, cảm giác mệt mỏi tràn ra, nội lực có thể huy động trong cơ thể ít chưa từng thấy, điều này khiến hắn có chút không quen. Tiếng sột soạt rất khẽ vang bên tai, cố gắng một lúc hắn mới nhận ra trời đã đổ mưa, tiếc là lúc hắn ý thức được thì trên dưới cả người đều ướt đẫm, có trú mưa hay không đã thành chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao, giữa lúc hắn sững sờ thì nghe thấy một giọng nói xuyên qua màn mưa truyền thẳng đến hắn.
" Mạch Khinh Trần, tại sao chàng không trú mưa!"
Tiếng nói cùng với bước chân đến rất nhanh, sau đó người vừa đến nắm tay hắn định kéo hắn chạy.
Là Lâm Trì ư...
Trong ánh mắt chỉ còn thấy một bóng dáng mơ hồ, mông lung mờ ảo như trong mơ, tại sao nàng ấy trở lại, không phải nàng ấy... Đã đi với Đỗ Nhược rồi ư?
Giọng Lâm Trì ngập ngừng: "Chàng sao thế?" Cánh tay đang nắm lấy hắn cũng buông ra, giọng lo lắng: "Chàng giận ta ư? Tại sao... Không nói với ta một câu... Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Không, không có gì." Mạch Khinh Trần nhẹ xoay đầu đi.
Giọt mưa rơi tí tách trên trán Mạch Khinh Trần, từng sợi tóc bạc sáng loáng rũ trên vai, khiến
hắn trông chật vật mà tiều tụy.
Dời mắt nhìn vào khoảng không, lạnh lẽo không có tiêu cự.
Lâm Trì vẫn rất bất an, nhưng không nhận ra có chỗ nào không ổn, thở dài nói: "Dù có chuyện gì đi nữa thì chúng ta cũng trú mưa trước đã."
Mạch Khinh Trần không đáp, Lâm Trì xem như hắn ngầm đồng ý.
Về khách điếm lau người, thay y phục, Lâm Trì đang định sang phòng cạnh bên tìm Mạch Khinh Trần, vừa đẩy cửa đã phát hiện không thấy tung tích Mạch Khinh Trần trong phòng.
... Có lẽ đã trở về, Lâm Trì có chút mất mác nghĩ.
Mạch Khinh Trần giận nàng về tình có thể tha thứ, do nàng bỏ hắn lại mà đi, vừa rồi còn vì cứu Đỗ Nhược mà để hắn lại... Nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc sư phụ và Đỗ Nhược, Lâm Trì tựa đầu trên khung cửa, thở dài rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Bất luận thế nào cũng phải tìm sư phụ trước đã, không biết hiện tại ông có bị Hoa Cửu Dạ bất được chưa...
Mưa tạnh dần, con phố nhỏ ven trấn đã lên đèn, quang cảnh có vẻ trống trải, cô đơn.
Lâm Trì không biết đi đâu tìm sư tỷ, đành đi loanh quanh vô định, vừa đi vài bước đã nghe trong gió có một âm thanh quen thuộc lướt qua, tiếp theo còn nghe mùi máu.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Trì vừa xoay người đã nghe tiếng ồn ào từ trong ngõ hẻm.
Càng đến gần, mùi máu tươi càng nồng nặc.
Đây là trấn sát thành Ma Giáo, không ở trong phạm vi quản lí của quan phủ, nên Lâm Trì thường nghe có mấy vụ cướp của diễn ra.
Chỉ là...
Lâm Trì bỗng khựng lại, mọi suy nghĩ trong tích tắc tan thành tro bụi.
Sao có thể...
Sao có thể...
Nàng không thể nào tin được chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Máu từ vết thương đang nhỏ từng giọt theo tay áo trắng tinh, từng giọt từng giọt đọng thành một vũng máu.
Mạch Khinh Trần... Bị thương?
Xung quanh hắn có rất nhiều người đang vây quanh, đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt hả hê.
"Đừng sợ, ngươi xem, hắn phô trương thanh thế, thật ra chỉ là một tên mù mà thôi!"
"Còn không phải sao, nhìn ngọc bội và phát quan của hắn xem, ta nói các ngươi biết những thứ đó đủ cho chúng ta tiêu xài mấy năm, chứ đừng nói đến bạc trong người hắn!"
"Các ngươi nhìn bộ dáng hắn xem, ta chưa từng thấy tên nào cao như vậy!"
"Ái chà, dù có đẹp trai đến mấy, nhưng đả thương nhiều huynh đệ chúng ta như vậy cũng không thể tha thứ được."
Mạch Khinh Trần đứng ở giữa, quần áo chưa khô vẫn dính chặt vào cơ thể, tóc hắn bết dính, cô đơn mà lạnh lùng, hệt như mọi việc chung quanh đều không liên quan đến hắn.
" Mạch Khinh Trần..."
Tiếng Lâm Trì nhỏ đến mức chính nàng gần như không thể nghe thấy.
Mạch Khinh Trần bên kia như vừa thoát khỏi giấc mộng, chầm chậm quay lại, má không còn hồng như trước. Khuôn mặt ngỡ ngàng đáng sợ trong khoảnh khắc nhìn sang liền biến đổi, nhưng ngay lập tức lóe sáng rồi biến mất.
Nhưng... Vẫn không có tiêu cự...
Trong đôi mắt dài, nhỏ đẹp long lanh như có nước vẫn là một khoảng trống rỗng.
Mạch Khinh Trần hắn... Không nhìn thấy gì nữa ư?
Một tên trong đám khẽ quát rồi nâng đao chém về phía Mạch Khinh Trần, Lâm Trì phản ứng kịp nhanh chóng xông qua, phi người đạp mạnh một cước, đồng thời dùng lực bổ vào cổ tay đối phương, giằng được đao trong tay hắn rồi đưa lên đỡ vũ khí đang chém tới, sau đó kéo Mạch Khinh Trần bỏ chạy.
Những kẻ truy kích chạy theo phía sau, Lâm Trì vừa định nói cả người đã bị nhấc bổng lên, bên tai vang lên tiếng nói nhàn nhạt không cảm xúc của Mạch Khinh Trần: "Hướng nào?"
Lâm Trì sửng sốt một lúc rồi nói: "Chạy về hướng bên phải."
Tốc độ của Mạch Khinh Trần vẫn nhanh như cũ, trong chớp mắt đã bỏ lại mọi thứ phía sau, bỏ rơi luôn cả đám người đang đuổi theo.
Lâm Trì vội hỏi: "Được rồi, chàng đặt ta xuống đi."
Người đang ôm nàng khựng một chút, rồi kiễng mũi chân chạm đất nhẹ như lông hồng, hắn tiếp đất, thả Lâm Trì xuống.
Lâm Trì nhẹ nhàng nhảy xuống: "Mạch Khinh Trần, chàng..." Nàng có quá nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng vừa lúc mở miệng liền choáng.
Bịch.
Mạch Khinh Trần vừa thả nàng xuống, ngất đi!
******************************************************************************
Mạch Khinh Trần bị thương, còn sốt rất cao.
Lâm Trì không dám đi xa, tìm một nhà dân ở gần đó đưa Mạch Khinh Trần vào, có lẽ lúc nãy bế nàng dùng khinh công khiến vết thương bị rách, vết thương trên tay còn nghiêm trọng hơn Lâm Trì nghĩ, sốt cũng không hạ, nhưng quan trọng nhất là... Lâm Trì vẫn rất lo cho mắt của Mạch Khinh Trần.
"Những chuyện này tự ta làm được, làm phiền các vị quá, các vị hãy đi nghỉ đi."
Lâm Trì nhận lấy khăn, nói với thôn phụ tốt bụng.
Trong nhà không có thuốc, Lâm Trì đành nấu chút cháo gừng đút cho Mạch Khinh Trần, dùng Kim Sang Dược mang theo trên người xử lí vết thương trên tay hắn, Lâm Trì lau người cho Mạch Khinh Trần bằng nước lạnh hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi nhiệt độ đã hạ, Mạch Khinh Trần vẫn chưa tỉnh.
Nàng dùng bạc vụn mang theo đổi lấy ít thức ăn, vẫn canh giữ bên người Mạch Khinh Trần.
Nhìn gương mặt tiều tụy của Mạch Khinh Trần, lòng càng sợ hãi, không cách nào khống chế được, giống như nơi nào đó trong ngực bị moi sạch, trống rỗng cô đơn.
Chỉ biết tự nhủ với bản thân hết lần này tới lần khác rằng Mạch Khinh Trần sẽ không sao, nhất định hắn sẽ tỉnh lại thì mới thấy yên lòng đôi chút.
Chống chọi cho đến đêm ngày thứ ba, Mạch Khinh Trần mới tỉnh dậy, đôi mi run run, hắn chậm rãi nâng ngón tay lên.
"Chàng thấy thế nào?" Lâm Trì cầm tay Mạch Khinh Trần, vội hỏi.
Mạch Khinh Trần cũng ngẩn ra, giật giật môi, một lúc sau cũng vẫn im lặng.
"Ta đỡ chàng dậy ăn chút cháo nhé?"
Lâm Trì lại hỏi.
Mạch Khinh Trần không lên tiếng.
Lâm Trì nâng hắn dậy, múc một bát cháo nóng từ trong nồi, thổi nguội rồi đút cho Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần ăn xong bát cháo vẫn không nói chuyện.
Bên ngoài yên tĩnh đến mức không chút âm thanh dư thừa, chỉ có gió đêm thổi rì rào.
Lại qua một lúc, Lâm Trì buông bát cháo, rốt cuộc vẫn cúi đầu hỏi: "Mạch Khinh Trần, chàng không thấy gì ư?"
Mạch Khinh Trần càng trầm mặc lâu hơn, rồi nhẹ gật đầu.
Lâm Trì: "Từ khi nào?"
Mạch Khinh Trần: "Hai ngày trước."
Lâm Trì không nén được: "Lúc gặp Hoa Cửu Dạ hai ngày trước chàng đã không nhìn thấy gì rồi ư? Tại sao không nói với ta? Nếu chàng không thấy đường sao còn tới..."
Mạch Khinh Trần cúi đầu, không nhìn nàng.
Chịu thua với thái độ tránh né như tiểu hài tử của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì nắm tay hắn, nói chắc chắn: "Vậy ngày đó chàng đuổi ta đi có phải vì sợ ta phát hiện chàng bị mù có phải không?"
Mạch Khinh Trần mấp máy môi: "... Xin lỗi nàng."
"Xin lỗi chuyện gì..."
"Ta không nên nói với nàng như vậy, ta..." Giọng Mạch Khinh Trần chán nản, "Ta chỉ là không biết phải làm sao cho đúng."
Bởi vì không lường trước, chính hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, thậm chí còn sợ phải nói với Lâm Trì... Mù không đáng sợ, đáng sợ là mù rồi thì từ nay về sau hắn không thể làm gì cho Lâm Trì được nữa, có khi nào... Lâm Trì sẽ ghét hắn không.
Hắn mấp máy môi: "Ta mù rồi, nàng có ghét ta không..."
"Đồ ngốc."
Đột nhiên Lâm Trì cúi xuống ôm lấy hắn, không nén được nóng cả mắt: "Đồ ngốc, ngốc, sao ta có thể vì chuyện này mà ghét chàng, chàng có biết ta lo lắng cho chàng bao nhiêu không! Một mình chàng không thấy đường còn dám chạy khắp nơi, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc..."
"Lâm Trì..." Mạch Khinh Trần cảm giác được người đang dán sát người mình, y như một tiểu hài tử phạm lỗi không biết phải làm sao.
Lâm Trì càng ôm càng chặt, cách một cái chăn vẫn không giảm bớt lo lắng trong lòng.
"Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần..."
Lâm Trì gọi Mạch Khinh Trần hết lần này đến lần khác, dường như chỉ có làm vậy mới khiến nàng an tâm hơn.
Lúc đầu Mạch Khinh Trần còn có hơi ngỡ ngàng, nhưng nghe thấy Lâm Trì gọi như vậy cũng từ từ bình tĩnh lại, hắn ôm lấy nàng, cằm đặt trên đầu nàng cọ cọ, mùi hương quen thuộc trên người Lâm Trì xuyên qua y phục truyền đến hắn, dù mắt không nhìn thấy nhưng trái tim vẫn
được nàng lấp đầy.
Cảm giác thỏa mãn như muốn tràn ra khỏi ngực.
"Lâm Trì, nàng không để ý ư..."
Mạch Khinh Trần hỏi Lâm Trì.
Lâm Trì nép vào lòng hắn, nói rõ ràng: "Không để ý."
Mạch Khinh Trần như một hài tử tham lam, kề sát vào Lâm Trì, giọng bất an pha lẫn chút tự ti hỏi: "Dù ta có già đi, mất hết võ công, không thể nấu ăn, bất luận thành ra thế nào, dù có chuyện gì xảy ra, nàng đều sẽ... Sẽ vẫn thích ta chứ?"
Bởi vì từng có một Trúc Nhan, nên hắn vẫn luôn sợ hãi.
Lâm Trì cười nhẹ: "Đương nhiên, ta... Ưʍ..."
Chỉ tiếc trước khi kịp thốt ra câu trả lời, môi nàng đã bị Mạch Khinh Trần chặn lại.
Cả người hắn tỏa ra thứ cảm xúc mãnh liệt, đòi hỏi, yếu ớt mà quyết liệt khiến người ta hít thở không thông, xuyên qua môi lưỡi đang triền miên truyền sang Lâm Trì.