Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 128: Ngoại truyện: Tang Mộ Khanh (Hạ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bạch Liên

TruyenHD

Nàng nhìn thấy sắc mặt Li Tâm tựa như đang say ngủ, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Thuần Du Ý bước đến gần, đứng ở sau lưng nàng, giọng nói chưa bao giờ lạnh lùng như thế.

“Khiên Ky Câu Vẫn, độc phát một khắc liền mất mạng, nàng ấy cũng không hề thấy đau đớn, chỉ là, nếu nàng đã quyết tâm ép ta dùng độc dược, vậy hiện tại sao còn rơi nước mắt?”

Nàng nhắm nghiền mắt, lắc đầu, cũng không nói gì, nhưng đáy lòng thì lại không ngừng nói, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng ta không còn cách nào khác, thật không có biện pháp.

Nàng đập vỡ chiếc chuông ngọc, nghĩ đến việc sau này sẽ không bị cổ trùng hành hạ, nghĩ đến việc sẽ không còn ai tiếp tục ngăn cản nàng quay trở về thân phận thật sự của mình, dù là một ngày hay một khắc.

Vì để có thể gặp được hắn một lần, nàng đã phải trải qua rất nhiều trắc trở, thế nhưng sau khi nghe nàng nói xong, hắn thậm chí không cho nàng một cơ hội mà còn lớn tiếng nói, từng lời như đao cắt vào trong tim nàng—

Những lời xằng bậy như vậy, đừng để cho ta nghe thấy lần nữa.

Những lời xằng bậy. Hắn nói như thế.

Nàng nhìn theo bóng lưng đoạn tuyệt của hắn rời xa, khóe môi chậm rãi vẽ nên một nụ cười thê lương hoang vắng, hắn không tin nàng, hắn sao có thể tin nàng, ngay đến phụ mẫu từng nuôi dưỡng nàng mười hai năm còn không chịu thừa nhận thân phận của nàng, huống chi là hắn.

Nhưng, nàng vẫn chưa hết hy vọng, nàng cần phải chấm dứt chuyện này, để bản thân không còn phải tiếp tục chịu đựng, tiếp tục bị giày vò không lối thoát, nàng cũng không quan tâm phải chấm dứt thế nào mới phải.

Thế nhưng, nàng thật không ngờ, khi trở lại Phủ Thừa tướng, mẫn thân đã không chịu gặp nàng.

Nàng tự nói với mình, nhất định là có sai lầm gì ở đây, có lẽ do hạ nhân không nhắn rõ ràng, có lẽ mẫu thân thật sự không có ở trong phủ, nàng luôn tự nói với mình như vậy.

Mãi cho đến khi nàng tận mắt nhìn thấy, bên ngoài cổng Tướng phủ, mẫu thân nắm chặt tay nàng kia, ánh mắt thương yêu, dặn dò cẩn thận, chỉ sợ là để sót điều gì.

Rõ ràng mẫu thân nhìn thấy nàng, nhưng lại hờ hững xoay người rời đi, mặc cho cổng Tướng phủ chậm chạp khép chặt trước mặt nàng.

Thật sự nàng cũng từng nghĩ đến sẽ có chuyện này, dù biết bản thân là quá cố chấp, nhưng là vì cái gì, nàng chưa từng có tham vọng gì quá đáng, chỉ muốn trở lại thân phận của mình, là Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, là thê tử của hắn.

Nàng không cam lòng, thực sự không cam lòng, dựa vào cái gì mà nàng phải cam chịu, trong khi người khác thì ung dung sống cảnh Cưu chiêm thước sào như vậy?

Vì thế nàng đi tìm nàng ta, xin cầu kiến hết lần này đến lần khác.

Thật buồn cười, nàng muốn gặp nàng ta lại phải cầu kiến, nếu không nhờ Thuần Du Ý, e là đến cả mặt của nàng ta, nàng cũng không thể thấy.

Nàng nhìn thấy ánh mắt nàng ta kinh ngạc, trong lòng bất chợt có phần khoang khoái, cho dù nàng hiểu rõ thật ra nàng cũng không có được gì.

Nàng còn chưa nói hết, Tần An đã gõ cửa, giọng nói kính cẩn, Vương phi nên nghỉ ngơi.

Là vậy, cho tới bây giờ, nàng ta vẫn là kim chi ngọc điệp, còn nàng chỉ là cỏ dại.

Một khắc này, nàng mỉm cười rơi lệ.

Trên đường trở về Vong Ưu Quán, Thuần Du Ý luôn luôn nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi.

Nàng không có sức lực quan tâm đến hắn, ngã nhào lên giường, ngủ một giấc thật say.

Nhưng tại sao, dù chỉ là mộng, vẫn không chịu buông tha cho nàng, dù chỉ là một khắc ngắn ngủi?

Ngươi sao dám giả mạo là nữ nhi của chúng ta, còn không mau cút đi!

Đó là nét mặt lạnh lùng của phụ mẫu.

Ngươi làm trái lời thề của mình.

Nam tử thanh sam kia, ánh mắt hắn hờ hững mang theo vài phần quở trách, nàng thống khổ áy náy lắc đầu, mở miệng muốn nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra, bóng người thanh khiết kia dần dần biến thành Li Tâm, tóc dài tán loạn, bước từng bước về phía nàng —Tang cô nương, ngươi thật độc ác, trả mạng cho ta!

Nàng hoảng hốt trốn chạy, lờ mờ phía trước có bóng người khiến nàng an tâm, nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn — Điện hạ cứu ta!

Hắn chỉ lạnh lùng phẩy tay áo, lời nói tuyệt tình, cứu ngươi, để ngươi tiếp tục nói hưu nói vượn sao?

Nàng bừng tỉnh, ánh mắt căm hận của hắn đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, chợt cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay từng chút lôi kéo thần trí của nàng trở lại—Khanh nhi, nàng gặp ác mộng, đừng sợ, ta ở đây.

Ánh mắt Thuần Du Ý ôn nhu mà đau xót, cũng như những lần trước đây, khi nàng cảm thấy tuyệt vọng thì hắn lại xuất hiện trước mắt nàng.

Lần đầu tiên nàng chăm chú nhìn Thuần Du Ý, giống như đang nhìn chính mình trong đôi mắt hắn.

Hắn bị nàng nhìn chằm chằm như vậy có chút khó hiểu, đang định lên tiếng hỏi, nàng lại thình lình vươn tay đến, choàng lấy cổ của hắn.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, để mặc cho nụ hôn của hắn dần trở nên ngông cuồng.

Khi thân thể của hắn căng cứng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từng giọt mồ hôi rơi trên da thịt trắng nõn của nàng, ánh mắt kích động, hắn vui mừng hoan hỉ mà ôn nhu chìm đắm vào trong cơ thể của nàng.

Hắn hôn lên ánh mắt của nàng, gần như dỗ dành, giọng nói dịu dàng đến nỗi khiến nàng đau lòng.

Nàng cố nén lại cảm giác khó chịu, lên tiếng nói, ngươi đáp ứng ta, giúp ta hai việc.

Hắn gật đầu không chút chần chừ, nàng tiếp tục cắn răng nói, ngươi đáp ứng với ta, cả đời này phải nguyện trung thành với Tam điện hạ…

Trong phút chốc, độ ấm trong đôi mắt hắn chợt tắt, hắn gần như nổi điên, nhanh chóng rời khỏi thân thể của nàng, thuận tay lấy áo khoác choàng lên song liền rời đi.

Mà nàng cũng bất chấp cơ thể đang lõα ɭồ của mình, gắt gao ôm lấy tay hắn, ngước mắt nhìn hắn, ta chưa từng cầu xin ngươi, nhưng lúc này, Thuần tiên sinh, ta xin ngươi đồng ý với ta.

Hắn nhìn thấy thân thể xinh đẹp của nàng sáng ngời dưới ánh trăng, không kiềm chế được run rẩy, hắn lạnh lùng cười hỏi, việc thứ hai là gì?

Nàng hít một hơi thật sâu, đừng để đứa bé trong bụng Tam vương phi ra đời.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng tựa như nhìn một kẻ xa lạ, “xảy ra chuyện” và “ra đời”, cùng âm nhưng khác ý, đôi mắt nàng điên cuồng kiên quyết, hắn sẽ không hiểu sai ý của nàng.

Bất chợt, hắn ngẩng đầu nhìn trời cười to, khóe mắt hơi ẩm ướt, còn nàng vẫn chỉ nhìn hắn như trước, khăng khăng muốn một đáp án.

Hắn thu lại ý cười, lạnh lùng lên tiếng, vì sao ta phải đồng ý.

Nàng nhắm mắt lại, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cũng không nói gì, chỉ cố hết sức lấy lòng hắn.

Hắn đẩy nàng ra, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra cửa.

Nàng nghe thấy tiếng hắn đá vào cửa, tầm mắt chậm rãi dừng trên vết máu đỏ thẵm trên giường.

Hắn không ngờ, mọi người cũng không ngờ, vũ cơ đệ nhất Nam Triều, Tang Mộ Khanh, vẫn còn là xử nữ.

Bọn họ luôn nghĩ nàng là người của Tam điện hạ, không kẻ nào dám chạm vào nàng.

Nhưng Tam điện hạ lại chưa từng chạm vào nàng.

Nàng biết bên cạnh hắn chưa từng thiếu hồng nhan vây quanh, các nàng tuy không bì kịp với nhan sắc của nàng, cũng không so bằng với tài năng nhảy múa của nàng, nhưng người hầu hạ vương tôn trước vĩnh viễn luôn là người khác, mà không phải nàng.

Thực ra nàng hiểu rõ, đó là do nàng tự mình lựa chọn, tình nguyện làm một thanh kiếm trong tay hắn, lâu ngày đi theo, nàng cũng không muốn trở thành một đóa hoa dưới người hắn, chỉ có thể nở rộ nhất thời.

Hắn dùng nàng, sẽ không chạm vào nàng, nàng đã sớm biết như thế.

Chỉ là trong lòng không phải không hề có tiếc nuối.

Chậm chạp dứng dậy, thay bộ y phục lần đầu tiên nàng gặp hắn, áo váy màu xanh nhạt.

Ngồi trước gương đồng, tỉ mỉ trang điểm nên dáng vẻ xinh đẹp.

Nàng nhìn về phía hốc tối ở đầu giường, nơi đó, từ ngày nàng quyết định sẽ có ngày đem hết chuyện nói ra, luôn cất giấu một dải khăn tang.

Nàng không thể giữ đúng lời hứa với Tô tiên sinh, như vậy chỉ có cách đem mạng trả cho hắn.

Vốn dĩ nàng đã sớm hiểu rõ, chỉ là không muốn nghĩ đến, dù rằng bản thân đã quyết tâm kiên trì đến ngày chân tướng được rõ ràng, nhưng có lẽ, cái ngày đó căn bản đã không thể đến.

Nàng đứng dậy, định sẽ bước đến bên giường, lại thình lình nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

Nàng tưởng là Thuần Du Ý, bên môi chậm rãi vẽ ra nét cười thoáng hoang vắng, nếu như nàng chết, hắn nhất định sẽ đáp ứng với nàng, nàng vốn luôn là một nữ nhân ích kỷ như vậy.

Xoay người, ngơ ngẩn cả mình, bên dưới lớp áo choàng chính là mẫu thân.

Hai người hầu đứng chờ ngoài cửa chậm rãi khép cửa lại, bàn tay Mộ Dung phu nhân run lên nhè nhẹ, tay cầm chén vàng, bước từng bước tới trước.

Cả đời này của bà đã khóc qua rất nhiều lần, đối với bà nước mắt chính là vũ khí, dù là đối với trượng phu hay đối với nữ nhi kế tục.

Nhưng lúc này, cảm giác đau buốt nơi đáy lòng khiến bà gần như không giữ được chén thuốc trong tay, đôi mắt nóng rực vì đau nhưng bà cố kiềm để không rơi nước mắt.

Thanh nhi…

Cuối cùng cũng có thể gọi nàng như vậy, một lần cuối cùng.

Bà nhìn thấy nữ nhi, cảm giác đau nhói vô cùng.

Sao có thể không nhận ra nàng, đó là nữ nhi mà bà mang nặng mười tháng sinh ra, từ lần đầu tiên nàng tháo khăn che mặt xuống trước mặt bà, từ lúc nàng nghẹn ngào nhắc đến những chuyện trước kia, bà đã biết, đây mới là nữ nhi của mình.

Nhưng, bà lại không thể nhận nàng.

Không muốn gặp nàng, không phải vì không tin, mà vì hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng đã quá muộn, trong khi bọn họ vẫn còn ngỡ ngàng vì sự tồn tại của nàng, thì nàng vẫn chưa chịu hết hy vọng mà tìm đến Tam vương phủ, ánh mắt trượng phu bi thương nói cho bà biết ý định mà bà đã có thể đoán trước, đáy mắt vô hồn không một giọt lệ.

Chỉ hờ hững lên tiếng, đừng để người ngoài lo liệu, nữ nhi của ta, ta tự mình tiễn bước.

Không muốn nhớ đến, bà nhắm nghiền hai mắt, chén vàng trên tay run lên từng hồi.

Mộ Khanh lẳng lặng nhìn, trong tay mẫu thân nhợt nhạt một ly rượu độc.

Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng nàng biết, nó có thể giúp người ta nhanh chóng mất mạng, không đau mà chết, duy chỉ có hoàng tử công chúa được ban chết mới được dùng đến.

Bất chợt nàng nở nụ cười, tiếp nhận chén thuốc, nhạt nhẽo lên tiếng nói với dung nhan đẹp đẽ ung dung của mẫu thân, ở đầu giường của ta có một hốc tối, phu nhân có muốn biết là đang cất giấu vật gì không?

Uống một hơi cạn sạch, không phải là không oán.

Nàng cảm giác có người ôm lấy thân mình đang dần trở nên mềm yếu của mình, có cảm giác ẩm ướt mà ấm nóng dừng trên gò má của nàng, có một giọng nói đau đớn vang lên nơi xa xăm —

Thanh nhi, nếu có kiếp sau, ta không muốn điều gì, chỉ muốn làm một mẫu thân xứng đáng…

Môi của nàng cố sức nở nụ cười rất nhẹ.

Nếu có kiếp sau, ta không muốn điều gì, chỉ muốn có thể làm chính mình.