Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 112

Cảm giác như bản thân đang vướn vào một giấc mộng không thể nào tỉnh lại,

bất luận ta có vùng vẫy ra sao đều không thể thoát ra khỏi bóng tối cứ

một mực đeo bám, đau buốt, lạnh lẽo cùng tuyệt vọng.

“…Nhỏ giọng

chút, Tần tổng quản không cho phép chúng ta nhắc đến chuyện của phế Thái tử, đại ca cũng dặn dò ta tuyệt đối không được nói ra, nhưng ta lại

không thể nhịn được…”

“…Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cũng

không có người nào biết, tỷ, ca ca sau khi đi U Châu về đã nói gì, rốt

cuộc chuyện là thế nào…”

Vì cái gì, vì cái gì ta không thể nào

xua đi những âm thanh đó, tại sao chúng cứ ngoan cố không chịu buông tha cho ta, ta không muốn nghe thấy, thật sự không muốn…

“…Thật ra

không hề đến U Châu, ca ca nói hình như bên phía U Châu có biến cố gì

đó, Triệu tướng quân dứt khoát ra tay trên đường đi, thực sự phế Thái tử cũng không còn gì, nhưng dù thế nào thì điện hạ cũng không thể bỏ qua

cho hắn, chỉ có phế Thái tử phi là đáng thương, nghe ca ca nói, nàng tận mắt thấy phế Thái tử và con gái chết, ngay đến một giọt nước mắt cũng

không rơi, thậm chí còn khẽ cười, nàng đứng trên lầu khách điếm thả mình nhảy xuống, ngay đến Triệu tướng quân cũng không kịp giữ…”

“…Đều, đều chết hết?”

“Tiểu muội, ngàn vạn lần ngươi không được nói với ai khác chuyện này, ngươi

phải nhớ kỹ, giống như mọi người đồn đại, phế Thái tử chôn thân trong

trận đại hỏa ở khách điếm, bằng không chẳng những chúng ta sẽ hại điện

hạ, mà ngay cả một nhà chúng ta cũng sẽ khó sống, hiểu không?”

“Điện hạ đối với chúng ta tốt như vậy, muội sao có thể nói…”

Ta cảm thấy bản thân như đang trôi dạt giữa những tối tăm rét buốt, từng

tin tưởng kính trọng, từng ký ức tốt đẹp, chỉ trong nháy mắt, tàn lụi

không dấu vết.

Buồn vui như dần dần trôi xa, còn lại chỉ là nỗi đau máu thịt chia lìa như khắc cốt khoan tim, vĩnh viễn khó quên.

Cho nên, khi ta thật sự thanh tỉnh, bàn tay vô thức chạm lên bụng của mình, chỉ còn lại một vùng bằng phẳng lạnh lẽo.

Trong ánh mắt của ta, vẻ mặt tất cả mọi người đều căng thẳng, có lẽ bọn họ nghĩ, ta sẽ điên loạn vì đau buồn.

Bỗng nhiên, ta chợt hiểu ra vì sao Diễm nhi lại chọn con đường chấm dứt cuộc sống của mình mà đến một giọt nước mắt cũng không rớt xuống, ngược lại

còn khẽ cười.

Nỗi đau thật sự là không thể khóc, giống như vết thương thật sự sẽ không thể chảy máu.

Trên đời này luôn có một câu, chạy trời không khỏi nắng.

Ta không biết, bây giờ bản thân nên là Ninh Vũ Khuynh, hay là Mộ Dung Thanh đây.

Nam Thừa Diệu gắt gao ôm lấy ta, dù rằng hắn đã đè nén cảm xúc của mình

nhưng vẫn không thể che giấu hoàn toàn: “Thanh nhi, không sao, sau này

chúng ta sẽ lại có rất rất nhiều con…”

Câu nói của hắn dần dần

ngừng lại, đôi tay bất chợt xiết chặt, giống như hắn muốn đem ta nhập

vào trong xương tủy của hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Thiếu chút nữa

là ta đã mất nàng…”

Ta không hề tránh đi, chỉ yên lặng để hắn ôm

lấy, có lẽ vì vẻ trầm mặc khác thường này của ta cuối cùng cũng khiến

hắn cảm thấy có phần không đúng, hắn khẽ buông ta ra, chần chừ lên tiếng gọi: “Thanh nhi…”

Ta nhìn vào đôi mắt của hắn, nhẹ nhàng mở miệng: “Điện hạ có biết vì sao con lại mất không?”

Ánh mắt hắn thoáng ngập ngừng, thời khắc này làm ta hiểu được, dù là hắn có nghi ngờ nhưng vẫn chưa thật sự biết rõ.

Có lẽ từng người trong Tam vương phủ cũng không ai biết, vì cái gì mà ta

vô duyên vô cớ ngất xỉu, là do ưu tư quá nhiều đến nỗi bản thân không

thể điều khiển, cho nên không thể bảo vệ được đứa bé trong bụng.

Hoặc có lẽ bọn họ biết, chỉ ta, ta đã không còn muốn tìm hiểu.

Ta nhìn hắn cố chấp tự đè nén nỗi đau trong lòng, khẽ hôn lên tóc ta, nói

nhỏ: “Sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều con, rất nhiều, ta chỉ cần

nàng bình yên vô sự…”

“Không thể,” Ta lắc lắc đầu, lặng nhìn hắn như trước: “Diễm nhi đã chết rồi.”

Hai mắt ta nhắm nghiền, không muốn nhìn thấy đôi mắt hằn những nỗi đau của

hắn: “Thỉnh điện hạ đi ra ngoài, ta mệt mỏi, không muốn nghe bất kỳ lời

giải thích nào.”

Ta không muốn nhìn thấy hắn, Li Mạch nói, ta

không thể tiếp tục chịu đả kích, cho nên cương quyết bắt hắn không được

bước vào phòng ta nửa bước, ta không biết nàng ta làm như vậy có phải là vì Tô Tu Miễn nhắc nhở hay không, sau khi ta tỉnh lại, Tô Tu Miễn liền

một mực bế quan, ta chưa từng nhìn thấy hắn một lần.

Thật ra ở

Tam vương phủ này, lời nói của Li Mạch hoàn toàn không có tác dụng gì,

vốn dĩ Nam Thừa Diệu không cần phải nghe lời nàng, thế nhưng hắn lại

chưa từng một lần cố chấp xông vào.

Chỉ có điều, Tầm Vân luôn nhỏ giọng hỏi ta, Điện hạ không hề rời khỏi Hà Phong Hiên, Vương phi có muốn gặp người một lần không?

Từ lúc Sơ Ảnh không còn, Tầm Vân liền ở lại Hà Phong Hiên hầu hạ ta.

Ta nhìn nàng, cuối cùng vẫn lắc đầu, ta không muốn gặp hắn.

Mãi cho đến khi, một đạo chiếu thư thông báo thiên hạ được ban ra, từ nay

về sau, Tam hoàng tử Nam Triều Nam Thừa Diệu có thêm một thân phận mới,

Đông cung Thái tử.

Ngày tổ chức nghi lễ Thái tử lên ngôi chính

thức, bầu trời quang đãng không chút mây, ta nhìn về phía chân trời xanh thẳm ở nơi xa, giống như nhìn thấy gương mặt của Diễm nhi, còn có rất

nhiều máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng trời.

“Vương phi, Tầm Vân có mấy lời, không biết có nên nói hay không?” Tầm Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ta, khẽ lên tiếng.

“Ngươi muốn khuyên ta nên đi tham gia nghi thức Tân thái tử đăng quang phải không?” Ta không nhìn nàng, thản nhiên hỏi lại.

Tầm Vân hơi ngẩn ra, khẽ cúi đầu, nét mặt cung thuận còn mang theo một tia

hy vọng, nàng gật đầu nói nhỏ: “Vương phi, tuy rằng điện hạ đã bẩm báo

với Hoàng thượng, thân thể Vương phi không khỏe, đang tịnh dưỡng trên

giường bệnh nên không thể tham gia nghi lễ, nhưng từ trước đến nay, qua

các triều đại thay đổi Thái tử phi, cho dù có bất kỳ lý do gì cũng chưa

từng vắng mặt, văn võ bá quan đều nhìn thấy, Tầm Vân thật sự không muốn

ngày đầu tiên điện hạ lên ngôi Thái tử lại trở thành trò cười cho thiên

hạ. Mà điều Tầm Vân muốn nói nhất chính là, nếu Vương phi chịu đi, trong lòng điện hạ sẽ dễ chịu đi rất nhiều. Tầm Vân không biết Vương phi có

hiểu lầm sâu sắc thế nào với điện hạ, nhưng Tầm Vân biết, Vương phi mất

đi đứa bé, điện hạ cũng không hề đau đớn ít hơn người nửa phần, điện

hạ…”

“Các người đã trông mong đến cái ngày đăng cơ này rất nhiều năm, đúng không?” Ta vẫn nhìn về phía chân trời, cắt ngang lời nàng.

Tầm Vân ngẩn ngơ không hiểu, cũng không nói gì.

Ta hờ hững mỉm cười: “Nhưng với ta mà nói, nghi lễ này, là do máu tươi cùng với tính mạnh của vô số người mà thành.”

“Vương phi…” Tầm Vân vội vàng mở miệng.

Ta không đợi nàng nói hết, lập tức xoay người bước vào phòng: “Giúp ta trang điểm đi.”

Đến lúc này, nàng lại có chút chần chừ, giống như không kịp phản ứng, vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn ta, không hề nhúc nhích.

Ta khẽ cười, cũng không nhìn nàng: “Nếu ngươi cứ tiếp tục đứng như vậy, sẽ không kịp.”

Nàng đoán không ra là ta đang nghĩ gì, mặc dù có chút mừng rỡ, nhưng hơn hết là ngờ vực cảnh giác, lại có phần cẩn thận hỏi: “Vương phi muốn vào

cung tham gia nghi lễ điện hạ lên ngôi sao? Vương phi nguyện ý tha thứ

cho điện hạ?”

Ta không giải thích gì, chỉ nói: “Không phải cô

nương nói muốn ta tiến cung sao, nếu thấy không yên tâm, vậy ta không đi cũng được.”

Nàng nhìn ta một hồi, cuối cùng không nói thêm gì, gọi Họa Ý đến cùng trang điểm cho ta.

“Vương phi muốn mặc y phục nào đây?” Họa Ý lên tiếng hỏi.

Y phục của ta phần lớn đã mất trong trận đại hỏa ở Mặc Các, chỉ còn vài

món đồ cưới ngày đó Mộ Dung tướng phủ chuẩn bị cho ta, bởi vì ngại chúng quá mức phô trương nên ta hầu như chưa từng mặc qua, nên đã bảo Sơ Ảnh

cất đi, cũng nhờ vậy mà thoát nạn.

Ta thoáng nghĩ, sau đó nói với Họa Ý: “Trước đây, trong căn phòng lưu trữ ở Mặc Các có một chiếc rương bằng trầm hương, hiện tại ta không biết nó ở nơi nào, ngươi mang y phục trong đấy đến đây cho ta.”