Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 62

Bất luận là Tần

An, hay Tầm Vân Trục Vũ, nhất thời bởi vì lời nói của Sơ Ảnh mà sắc mặt

đều có phần ngơ ngác, ta hơi lúng túng, đang muốn lên tiếng nói gì đó,

Tần An đã đi trước một bước, lên tiếng nói: “Vương Phi thân thể ngàn

vàng, chú ý một chút cũng là việc nên làm.”

Ta có phần áy náy nhìn

hắn, lại nhìn Tầm Vân, mở lời: “Sơ Ảnh không hiểu chuyện, nhưng nàng

cũng không có ý gì khác, cô nương đừng suy nghĩ nhiều.”

Tầm Vân hạ

xuống ánh mắt, đáp: “Vương Phi quá lời, đã là ý tứ của điện hạ, chúng ta đều phải tuân theo, cho dù không phải là ý của điện hạ thì cũng như

những lời vừa rồi của Tần tổng quản, Vương phi thân thể ngàn vàng, cũng

nên để tâm chú ý, Tầm Vân sao dám có suy nghĩ khác.”

Dùng qua trà,

lại nghỉ ngơi một hơi, liền có nha hoàn đến bẩm báo nước tắm tẩm hương

đã chuẩn bị xong, vì thế bọn người Tần An liền cáo lui xuống, Sơ Ảnh

theo ta đến phòng tắm để tẩy đi gió bụi ở trên người.

Tuy rằng lộ

trình rất chậm, nhưng vẫn là lặn lội đường xa trở về, sau khi tắm gội

xong ta liền trở về tẩm điện của Mặc Các để nghỉ ngơi, mãi đến lúc dùng

bữa tối, Sơ Ảnh mới đánh thức ta, nàng vừa giúp ta thay quần áo vừa mở

miệng nói: “Tiểu thư, đã đến lúc dùng bữa tối, em đã căn dặn mấy tiểu

nha hoàn bày biện ở phòng ngoài, người thức dậy rồi rửa mặt chải đầu một chút là vừa kịp lúc.”

Ta có hơi nghi hoặc, lên tiếng hỏi: “Bữa tối không phải đến tiền điện sao, thế nào lại đặt ở Mặc Các?”

Sơ Ảnh nói: “Là do Tầm Vân an bài, nàng nói dù sao Tam điện hạ cũng không

trở lại, tiểu thư đi đường mệt nhọc, nên trực tiếp sai người mang bữa

tối đến, em thấy như vậy cũng tốt, trời lạnh thế này đỡ phải đi đến tiền điện, vì vậy liền đồng ý.”

“Điện hạ không trở lại dùng bữa tối sao?” Ta ngồi xuống trước gương đồng, tuỳ ý hỏi.

Sơ Ảnh lấy chiếc lược ngọc giúp ta chải tóc, lên tiếng đáp: “Vâng, nghe

Tầm Vân nói, hình như trong cung phái người đến truyền lời, Hoàng thượng giữ Tam điện hạ ở lại dùng bữa tối, còn thông báo về phủ rằng, nếu như

quá muộn cũng không cần phải đợi, điện hạ có thể ngủ lại trong cung.”

Ngón tay ta vốn đang chải vuốt sợi tóc, có phần khựng lại.

Tuy rằng Lễ Chúc Mừng được dự tính sẽ diễn ra vào đêm mai, nhưng dù sao Nam Thừa Diệu cũng là hoàng tử được thánh thượng sủng ái nhất, hiện giờ lại chiến thắng trở về, hoàng thượng giữ hắn ở lại ăn một bữa cơm gia đình

cũng là chuyện bình thường, mà trong Tử Kinh Cung, cũng đặc biệt chuẩn

bị một cung điện để các hoàng tử ở lại, việc hoàng tử say rượu ngủ lại

trong cung là chuyện thường xảy ra, bởi vậy, cho dù đêm nay hắn không

trở về cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có nửa phần không phải, ta

không nên hoài nghi điều gì.

Nhưng mà, ta lại không lừa được mình,

sau khi nghe xong lời nói của Sơ Ảnh, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong

đầu chính là Khánh Dương Cung, vị quý phi nương nương ung dung dịu dàng.

Ngay cả thời điểm đại hôn của chúng ta, nàng cũng có bản lĩnh tìm cơ hội gọi Nam Thừa Diệu đi, giữ lại suốt ba ngày, hiện tại, làm sao biết là nàng

không áp dụng một chiêu cũ.

Tuy rằng khi đó, có lẽ bởi vì trong lòng

Nam Thừa Diệu còn có băn khoăn với ta, cho nên mới mừng rỡ mà mượn cơ

hội này để thoát thân, nhưng mà hiện giờ, có lẽ nào lại vì Khánh phi mà

lưu lại?

Ta cũng biết, có thể hắn không hề yêu Khánh quý phi, nhưng

không thể nghi ngờ là yêu thân phận của nàng, thân là phi tử được hoàng

thượng cưng chìu, có những chuyện mà đối với người bình thường còn khó

hơn lên trời, nhưng khi tới tay nàng, cũng chỉ là một cái nhất tay mà

thôi, cho nên, Nam Thừa Diệu sẽ không tuỳ tiện làm phật ý của nàng, dù

sao, trên bàn cờ này của hắn, nàng vẫn là một quân cờ hữu dụng.

Huống chi, hắn sao chịu uỷ khuất chính mình, Khánh quý phi ung dung đáng yêu, Tang Mộ Khanh khuynh quốc khuynh thành, có người nào là không phải nhân vật được nam tử trên thế gian này mơ mộng có thể gặp mặt một lần, khoé

môi của ta, không khỏi vẽ ra một đường cong, có mấy phần tự giễu, cũng

có mấy phần chua sót.

“Tiểu thư, người làm sao vậy, còn không nhanh

buông tay, nếu tiếp tục xoay vặn như vậy, trâm cài sẽ bị người làm gãy,

đây chính là vật mà người thích nhất!”

Giọng nói của Sơ Ảnh kéo về

suy nghĩ của ta, ta giật mình, bất chợt buông tay, trâm ngọc ở trong tay rơi xuống đất, thật sự gãy thành hai đoạn.

“Ai nha, phải làm sao bây giờ, đều tại em!” Sơ Ảnh vội cúi người nhặt lên cây trâm gãy, đau lòng không thôi.

Tâm tình khẽ rối loạn, thuận miệng an ủi nàng: “Chẳng qua chỉ là một cây trâm, không có chuyện gì lớn.”

Vẻ mặt của nàng vừa tiếc nuối vừa xót xa: “Đây chính là sính lễ của điện

hạ, em thấy, trong những vật đó người cũng chỉ thích Bạch Ngọc Phi Yến

và chiếc trâm ngọc này, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Ta thoáng lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Được rồi, vốn ta cũng không yêu thích

trang sức này nọ, không có gì lớn, đi thôi, một lát thức ăn sẽ nguội

mất.”

Nói như thế, nàng mới ấm ức buông chiếc trâm gãy, cùng ta đi ra ngoài.

Ta nhìn nàng dùng ngân châm thử qua từng món ăn, tuy rằng cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng cuối cùng thì nỗi lòng vẫn luôn bất ổn, vì

vậy không lên tiếng ngăn cản, hơn nữa, nhưng cho dù ta có nói thì với

tính khí cố chấp của Sơ Ảnh, e rằng cũng sẽ không nghe theo.

Bữa tối

chuẩn bị vô cùng phong phú, bánh trôi trân bảo, măng tây trên núi, vịt

Bát Bảo, gan ngỗng với bào ngư nấm linh, chim bồ câu chưng bạch quả, sáu món huyết yến, bánh tôm xốp giòn, cơm lá sen, phủ đầy một chiếc bàn

lớn, tuyệt đối không giống như chuẩn bị cho một người ăn.

Tuy nhiên,

ta cũng không ăn được nhiều, chỉ tuỳ ý ăn qua vài món ăn thanh đạm, liền cho gọi bọn họ thu dọn, mang xuống thưởng cho hạ nhân.

Sơ Ảnh có chút lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư khó chịu sao, ăn ít như vậy.”

Ta thản nhiên mỉm cười lắc đầu, nàng không biết, sự khó chịu của ta là ở trong lòng.

Ta ghen tị sao, có lẽ.

Ta nhớ đến ngày đó khi ở Khánh Dương Cung, nụ cười của ta với Khánh quý

phi lại thờ ơ và không để tâm như vậy, chưa bao ngờ nghĩ sẽ có một ngày, tâm tình của mình lại bị nàng ảnh hưởng.

Nhưng mà, điều này cũng

không phải chỉ vì trong lòng của ta có bất an, giờ này khắc này, trong

lòng ta có bao nhiêu là sợ hãi, chỉ có ta mới biết.

Không phải là ta

không biết Nam Thừa Diệu là một người thế nào, ngay từ đầu đã rất rõ

ràng, mà hắn cũng chưa từ cố ý giấu giếm ta.

Không phải là ta không

biết trái tim của hắn vô tình như thế nào, cũng không phải là không biết hắn yêu người nữ tử kia bao nhiêu, nhưng cho dù kết quả thế nào thì ta

vẫn không thể khống chế được mình.

Ta vẫn cho rằng ta có thể làm

được, hoặc là nói, trước đây ta luôn cho rằng bản thân có thể làm được,

có ân tình mà không có tình ý, nâng khay ngang mày. *vợ chồng tôn trọng

nhau*

Nhưng, cùng với tiếng trâm ngọc đứt đoạn, cảm giác mất mát và

không đành lòng cũng từng chút lan rộng ở trong lòng, rốt cuộc, là ta để ý, có phải hay không?

Có lẽ đó không phải là tình yêu, nhưng ta lại

không lừa được mình, khi nhìn thấy hắn quan tâm đến một nữ nhân khác,

thậm chí chỉ là nhớ đến, mặc dù nét mặt được hoá trang bằng sự lạnh

nhạt, nhưng mà trong đáy lòng, lại không thể tiếp tục chống đỡ bằng sự

hờ hững trước kia, ta để ý.

Ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi, nghe thấy lòng mình đang lặp lại, là ta để ý.

Có thân phận là Tam Vương phi cùng nữ nhân Mộ Dung gia vừa cao quý vừa tự

hào, nhưng cũng chỉ là một người thê tử, nguyện một lòng với người, đến

khi đầu bạc cũng không xa rời, đúng vậy, là ta để ý.

Không muốn để

cho bản thân càng vùi sâu vào cảm giác đau buồn, tự oán trách bản thân,

ta đứng dậy, muốn đi dạo ở hoa viên một chút, nhưng lại thấy một tiểu

nha hoàn tiến vào thông báo: “Vương phi, có người ở Tướng phủ cầu kiến,

đang chờ ở tiền điện, Tần tổng quan bảo nô tỳ đến đây bẩm báo.”

Ta có hơi kinh ngạc, hiện tại có thể là ai chứ?

Liền hỏi: “Là ai tới, Thừa tướng phu nhân sao?”

Tiểu nha hoàn lắc lắc đầu: “Không phải, nghe nói là tuỳ tùng của Mộ Dung thiếu gia, Thanh Hạnh.”

Ta càng cảm thấy kỳ quái, Thanh Hạnh từ nhỏ đã hầu hạ Liễm, đọc sách cưỡi

ngựa bắn cung, mọi lúc đều ở cùng với nhau, lần này Liễm vội vã chạy

đến Mạc Bắc tìm ta, không mang theo hắn, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn

họ tách nhau lâu như vậy, chỉ là, bây giờ, hắn đến tìm ta làm gì?

Lập tức cũng không hỏi thêm gì, đi ngay về phía tiền điện, mới bước vào

sảnh, Thanh Hạnh nhìn thấy ta như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, lảo đảo

chạy đến trước mặt ta, “Cộp” một tiếng liền quỳ xuống: “Thanh tiểu thư,

người nhanh trở về cứu thiếu gia, nếu chậm, thiếu gia sẽ bị lão gia đánh chết!”