Một đường thúc ngựa
trở về Nghiệp Thành, nhưng ở bên ngoài cổng thành lại chạm phải đội quân tuần tra, những người đó liền rối rít xuống ngựa hành lễ với Nam Thừa
Diệu: “Tham kiến Tam điện hạ.”
Nam Thừa Diệu khoát tay ra hiệu
cho bọn bọ, sau đó một mặt đem áo hồ cừu ở trên vai cởi xuống sau đó
khoác lên người ta, một mặt xoay người xuống ngựa đi về phía thuộc hạ.
Những thuộc hạ của hắn, vốn là được sinh ra từ trong đao thương, đã quen nhìn cảnh chiến trường quân lính, nhưng lúc này lại thấy ta và hắn cùng cưỡi một con ngựa, mà hành động của hắn lại như vậy, vẻ mặt không giấu được
sự kinh ngạc, mặc dù là đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn nhịn
không được mà luôn khẽ nhìn về phía ta. Ngoại trừ những ý nghĩ suy đoán, đồng loạt mọi người đều có nét mặt ngưỡng mộ mà thương xót cho con
ngựa.
Ta cũng không thấy xa lạ gì với nét mặt như vậy, trước kia
khi cùng Liễm cưỡi “Trục Phong”, vẫn thường nhìn thấy, mà “Đạo Ly Thanh
Thông” tất nhiên là nổi danh hơn so với “Trục Phong”, vậy nên mới một
lần nữa nhìn thấy nét mặt này, bản thân ta cũng thấy bất ngờ, không khỏi cười một tiếng.
Trong đội quân kia hình như có người đã từng gặp qua ta lúc ở khách điếm “Bán Khê”, bởi vì khi đó quá vội vàng, nên cũng không thấy rõ ràng, lúc này lại thấy ta nở nụ cười, liền có phản ứng,
như từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Không tự chủ được mà thốt lên: “Vương
Phi?”
Ta mỉm cười gật đầu, những người còn lại đều kinh hãi. Lập tức cởi xuống nón sắt, muốn hành đại lễ với ta.
Đối với Nam Thừa Diệu, bọn họ cũng chỉ hành lễ theo quân đội, nên đại lễ
này ta sao có thể nhận. Vội nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Nhã nhặn tránh
né: “Chư vị tướng sĩ trấn thủ biên cương khổ cực, càng vất vả thì công
lao càng lớn. Hiện tại lại ở bên ngoài, lễ nghi thế này nên miễn trừ, Mộ Dung Thanh thật đảm đương không nổi.”
Nam Thừa Diệu mỉm cười, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn đi đến, đứng bên cạnh ta, tuỳ ý để đám thuộc hạ hành lễ.
Giọng nói của hắn hơi mang theo tiếng cười, bình tĩnh ung dung, lưu lại giữa khung cảnh tuyết bay đầy trời —-
“Nàng là Vương Phi của Nam Thừa Diệu ta, là nữ nhân có thể đứng cạnh ta ở
trên thế gian này, không có gì là không đảm đương nổi.”
Ta giương mắt nhìn hắn, hắn cũng không nhìn ta. Gương mặt nhìn nghiêng, khắc ở trong gió tuyết, anh tuấn dị thường.
Trong một khắc này, ta khẽ hạ xuống ánh mắt, biết rằng từ sâu trong nội tâm
của mình có một sợi dây mềm mại nào đấy được gảy lên nhẹ nhàng. Mười
ngày sau, bên ngoài cổng bắc của Nghiệp Thành, Nam Thừa Diệu tự mình
điểm ba quân, chấn chỉnh đội hình chờ xuất phát.
Sáng sớm, ta đã thay xiêm y, tự mình bưng rượu tiễn đưa, chầm chậm bước xuống cổng thành.
Tuy rằng chuyến đi này ta không chuẩn bị nữ trang, nhưng vì ngày hôm nay,
đã khiến Sơ Ảnh phải chạy khắp Nghiệp Thành để tìm mua gấm lụa tốt nhất, tự mình động thủ, gất rút trong một ngày một đêm, hao hết tâm huyết may đo tỉ mỉ, cuối cùng cũng làm ra được bộ hoa phục rực rỡ tươi sáng này.
Váy dài đỏ màu Mẫu đơn, mềm mại uốn lượn, làn váy điểm tơ vàng thanh tú như Phượng Hoàng vỗ cánh tung bay, ta một tay khẽ vén làn váy mềm như tơ
vàng, thắt lưng đeo Bạch Ngọc Phi Yến bội.
Mạc Bắc xa xôi, dân
chúng khó mà được nhìn thấy thiên nhan, đối với thành viên hoàng thất
luôn tò mò mà sùng kính, trên gương mặt của ta là nụ cười ung dung hoàn
mỹ, dáng vẻ đoan trang, bước sen (1) nhẹ nhàng. Chậm rãi đi về phía Nam
Thừa Diệu, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu *một nụ cười một cái
nhăn mày*, đều tuân theo lễ nghi chuẩn mực của cung đình, lưu lại cho
người đời một hình tượng thích hợp.
Giờ phút này, ta không còn
đại diện cho chính mình, mà là thê tử của Nam Thừa Diệu, là Mộ Dung
Thanh Tam vương phi của Nam Triều.
Bởi vì tìm không thấy thoa cài tóc thích hợp, nên ta liền thả tóc mai, dùng trâm cài nghiêng mái tóc,
ngược lại so với châu ngọc bình thường còn thêm phần linh khí cùng phiêu dật. Ta ngửi thấy hương hoa mai nhàn nhạt, dáng vẻ tao nhã nhẹ cúi
mình, hai tay nâng lên ly rượu tiễn biệt, thành kính cầu chúc, “Ly rượu
đầu tiên, cầu trời phù hộ Nam Triều, bách chiến bách thắng!”
Ta
đem ly rượu vẩy lên mặt đất. Tiếp tục rót đầy ly vàng, mỉm cười dâng cho Nam Thừa Diệu: “Ly rượu thứ hai, thần thϊếp cung kính chúc Điện hạ kỳ
khai đắc thắng!” *thắng ngay trận đầu*
Hắn tiếp nhận, cười nhẹ, uống một hơi cạn sạch.
Ta lại tiếp tục rót đầy ly thứ ba, dáng vẻ đoan trang nhìn về phía ba quân tướng sĩ đang chờ lệnh xuất phát ở phía sau Nam Thừa Diệu, giương giọng nói: “Ly rượu thứ ba, Mộ Dung Thanh kính tặng chư vị dũng sĩ của Nam
Triều ta, ta cùng thê tử của các ngươi, tỷ muội chúng ta sẽ ở Nghiệp
Thành chờ đợi các vị anh hùng chiến thắng trở về!”
“Thệ phá Bắc Hồ! Thệ phá Bắc Hồ! Thệ phá Bắc Hồ…” Nhất thời, lòng hăng hái của tướng sĩ ba quân vang tận trời cao.
Nam Thừa Diệu khẽ mỉm cười, tiếp nhận ly rượu từ trong tay ta. Chậm rãi
nâng lên cao, ngay lập tức, vốn một bầu không khí ồn ào liền trở nên yên lặng không một người nói chuyện, chỉ nghe thấy giọng nói dứt khoát ung
dung của hắn vang lên, “Chư vị dũng sĩ, ngày hôm nay, chúng ta là vì bảo vệ tổ quốc, bảo vệ phụ mẫu, thê tử, tỷ muội mà chiến đấu, hôm nay ta
cùng với các vị uống ly rượu này, ngày sau nhất định sẽ gặp nhau trong
phú quý!”
Đem ly rượu trao lại cho ta, những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn bao lấy bàn tay ta, vững vàng mà ấm áp. Trấn an lòng người.
Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt ta, rất nhẹ rất khẽ, lên tiếng nói từng câu từng chữ: “Chờ ta trở lại.”
Ta sâu nặng nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn mỉm cười, buông lỏng bàn tay của ta, dáng vẻ tiêu sái xoay người phóng
lên “Đạo Ly Thanh Thông”, bóng lưng áo giáp Bạch Vũ càng lúc càng xa,
chỉ lưu lại cho thế nhân một dáng người phong tư kinh thế.
Ta tìm thấy vị trí của Tần Chiêu ở trong tam quân, bóng lưng trầm mặc cứng rắn trên lưng ngựa, tựa như vĩnh viễn sẽ không gục ngã.
Người này, ở trong suy nghĩ của tất cả dân chúng Mạc Bắc, chính là niềm hy vọng là vị thần của bọn họ.
Ta không tìm được Liễm, hắn lẫn ở trong hàng vạn những binh lính bình thường, cho dù ta có dõi mắt tìm kiếm, cũng không thấy.
Nhưng mà, lúc này ta có thể đoán được vẻ hăng hái ở trên gương mặt hắn, ngựa
chiến áo giáp. Gϊếŧ định đền ơn nước chính là niềm tin mà hắn luôn theo
đuổi. Tiếc rằng phụ thân và mẫu thân không muốn ái tử duy nhất của mình
phải chinh chiến trong nguy hiểm. Nên với cơ hội lần này, hắn sao có thể không hăng hái. Đã phấn khích đến không chịu nổi.
Có lẽ đúng với câu “Bất đả bất tương thức” *không đánh không thành bạn*, ngày ấy sau
khi Liễm so kiếm cùng Tần Chiêu, hai bên đều nảy sinh sự tương hợp xen
lẫn với cảm giác tiếc nuối đã biết nhau quá muộn, trong thời gian chưa
xuất chinh, mỗi ngày hắn đều đuổi theo Tần Chiêu. Hoặc là tỷ thí, hoặc
là cùng thảo luận nghiên cứu binh pháp.
Mà Tần Chiêu cũng vui vẻ
giúp hắn. Tuy rằng Liễm thông minh học rộng, nhưng dù sao cũng thiếu
kinh nghiệm thực tế, không bằng với Tần Chiêu từng trải. Cũng bởi vì vậy mà có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo Tần Chiêu.
Mỗi một lần, Tần Chiêu đều rất nhẫn nại giải thích tỉ mỉ cho hắn, mà Liễm ở bên cạnh thì chuyên chú lắng nghe.
Đúng là không ngờ chuyện đời khó liệu, Liễm và Tần Chiêu, một động một tĩnh, tính tình thì kẻ trống đánh xuôi, người kèn thổi ngược, ngay đến nơi
sinh sống của bọn họ cũng vậy, Thượng Kinh và Mạc Bắc, cách xa ngàn
dặm.
Nhưng mà, hai người này vô tình hay cố ý, dưới cơ duyên xảo
hợp mà gặp nhau, vô cùng tương thích, hợp thành một đoạn tâm đầu ý hợp.
Ta tìm không được Liễm, vì thế liền một lần nữa nhìn vào bóng lưng Tần
Chiêu, ta biết, Liễm nhất định là ở vị trí gần hắn, mang theo nét mặt
nóng lòng muốn tỷ thí.
Thật ra thì ta cũng không phải không có
một chút lo lắng, nhưng mà ta nguyện ý tin tưởng Liễm. Đệ đệ của ta là
nam nhi ưu tú xuất sắc như vậy, tự mình bảo vệ mảnh đất rộng lớn mà xinh đẹp của Mạc Bắc, hào quang nở rộ. Trải qua chiến tranh, trải qua rèn
luyện máu lửa, cuối cùng sẽ trở thành một nam nhi chân chính vĩ đại.
Ta tin tưởng hắn nhất định làm được.
Trở lại Nghiệp Thành, ta vẫn ở lại nha môn của Nghiệp Thành. Bởi vì đại đa
số binh sĩ đều đi theo Nam Thừa Diệu ra trận. Những nhân thủ còn ở lại
gác thành không còn nhiều. Vì vậy ta liền giảm đi một tầng bảo vệ ở nha
môn. Cả ngày chờ đợi quân báo từ tiền tuyến truyền về.
“Bẩm Vương Phi, tiền tuyến báo về. Quân ta cùng Bắc Hồ chiến đấu kịch liệt ở sa
mạc Hàn Hải *sa mạc Gobi hiện nay*. Gϊếŧ định vô số. Bắc Hồ lần thứ hai
ra lệnh rút quân đi ba mươi dặm…”
…
“Bẩm Vương Phi, tiền
tuyến báo về. Quân Bắc Hồ lợi dụng đêm khuya tập kích doanh trại của
quân ta, ý định muốn thiêu đốt lương thực, may mắn là được một binh sĩ
dưới trướng Long Phi tướng quân kịp thời phát hiện, không thể thực hiện
được…”
….
“Bẩm Vương Phi, tiền tuyến báo về, quân ta lại
cùng Bắc Hồ chiến đấu kịch liệt, gϊếŧ được tám trăm quân địch, thu được
vô số binh khí và ngựa…”
….
Quân tình khẩn cấp cách tám
trăm dặm cứ ngày qua ngày từ giữa chiến trường truyền đến tay ta, sau đó ta tự mình niêm phong, cho ngựa khoẻ nhất mang đến kinh thành, một ngày rồi một ngày, chưa từng gián đoạn.
Đợi đến ngày thứ mười tám Nam Thừa Diệu rời khỏi Nghiệp Thành, cuối cùng ta cũng chờ được tin chiến thắng cuối cùng.
“Bẩm Vương Phi, tiền tuyến báo về, quân ta đã đại phá Bắc Hồ. Vài ngày nữa sẽ khải hoàn quay về Nghiệp Thành.”
Bởi vì liên quan đến việc cơ mật, người đưa tin mỗi ngày đều cùng một
người, cho nên giọng nói cũng như tướng mạo kia ta nhớ rất rõ, cũng bởi
vì vậy, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ổn bên trong lại ẩn chứa
sự thô bạo, ta buộc phải để cây bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn lên.
Vừa nhìn thấy, thân thể liền không kìm được mà phát lạnh và kinh hãi.
Người nọ cũng nhìn ta thật sâu, vừa chậm rãi tiến lên, vừa một lần nữa lên
tiếng nói: “Cho nên, ta không còn thời gian, chỉ có thể uỷ khuất Vương
Phi. Đắc tội!”
——————
(1) Con gái thời xưa bó chân thon thon nên gọi là kim liên 金蓮, Hán Việt là “liên bộ” nên ta dịch ra “bước sen”.