Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 27

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Đồng Dao là

thê tử

của tiên đế, cũng là hung thủ gϊếŧ chết tiên đế.

Hiện tại

Nhuận Ngọc

lại ở qua đêm

trong phòng Đồng Dao, bên ngoài dư luận đang lan truyền tin này. Sự tín nhiệm của người dân với hoàng đế là vô cùng quan trọng, Nhuận Ngọc làm như vậy, chắc chắn đã làm mất hình tượng trong lòng của người dân Chư Lương, việc này không tốt cho Nhuận Ngọc.

Trong lòng Đồng Dao hiểu rất rõ điều này, Nhuận Ngọc là người làm việc luôn có mục đích. Nhưng chuyện này, Đồng Dao đoán không ra được thái độ của hắn

như thế nào, Nhuận Ngọc cũng chưa từng nói qua, không có chuyện hắn không biết chuyện đang xảy ra…

Ban ngày Đồng Dao ở trong phòng không có việc gì,

việc chờ Nhuận Ngọc tới cũng dần dần trở thành thói quen. Cô hiểu rõ điều đó, trong tim ngày càng không giới hạn được…

A Mễ Na đã có con với Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc đã bỏ lệnh trục xuất A Mễ Na về nước, A Mễ Na có thể danh chính ngôn thuận ở lại. Cô cũng nên vì điều đó mà vui mừng mới phải, nhưng trong lòng Đồng Dao lại như bị đá đè nặng, thở gấp. Ở đây chỉ có A Mễ Na là người bạn duy nhất với Đồng Dao, nàng từ đất nước nhỏ xa xôi tới đây, cô độc, ngay cả một người bên cạnh để nói chuyện cũng không có, giờ

lại

đang có thai. Đồng Dao khẽ thở dài.

Vô tình, lại đi tới phòng A Mễ Na. Cho dù A Mễ Na không coi cô là bạn, nhưng cô có thể đứng ở một bên nhìn nàng, chỉ cần nàng có cuộc sống tốt, cô cũng an tâm phần nào…

Tới phòng A Mễ Na, cửa đóng chặt. Cửa sổ khẽ mở, nhìn vào trong, không có ai. Trong lòng Đồng Dao lo lắng, nàng đi đâu rồi?

Vội vã xoay người, đi ra ngoài hoa viên. Nhớ rõ nơi đó một cây quế cổ thụ, khi A Mễ Na không có việc gì, vẫn thường thích đi tới đó. Đồng Dao bước càng nhanh, chạy tới đó, lập tức dừng bước. A Mễ Na đang đứng ở đó, bênh cạnh còn có một người, Mai Phi!

Đồng Dao khẽ nhíu mày, không nghĩ tới mới có mấy ngày, hai người từ kẻ thù lại thân thiết như vậy. Hai tay A Mễ Na ôm ngực, khẽ cười chậm rãi đi tới khóm hoa.

Quên đi, nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì, nhìn khí sắc của A Mễ Na cũng không tệ lắm, cũng không có gì lo lắng. Đồng Dao chuẩn bị xoay người rời đi, thì Mai Phi lại gọi lại

“Ngươi đã đến rồi?” Mai phi khẽ cười.

Đồng Dao ngẩn người, đành phải dừng bước, xoay người lại.

“Đừng vội vàng đi như vậy, lại đây mọi người cùng nói chuyện”, Mai Phi nhiệt tình bước tới, kéo Đồng Dao tới cạnh.

“Nàng tới đây làm gì, bảo nàng đi đi!” Vẻ mặt A Mễ Na lạnh lùng.

“Ta còn có chút việc, cảm ơn ý tốt của ngươi, ta phải đi thôi”, Đồng Dao, không muốn mình bị mất mặt. Vì vậy liền quay người rời đi, nhưng không biết sức của Mai Phi khỏe tới thế, nhanh chân đi tới, bắt lấy Đồng Dao.

Hành động này của Mai Phi, khiến cho Đồng Dao hoảng sợ, dồn sức quay đầu lại. Mắt nhìn thấy, tay trái của Mai Phi vươn ra giữ chặt lấy cô, nhằm vào thắt lưng, nhưng lại đánh vào thắt lưng của A Mễ Na.

Đồng Dao không kịp hô hoán, A Mễ Na đã hét lên, ngã xuống đất.

“A Mễ Na, ngươi không sao chứ? A Mễ Na…” Đồng Dao vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.

Mai Phi vừa nhìn thấy, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, rơi nước mắt: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ngươi không sao chứ!”

A Mễ Na là phụ nữ có thai, có khả năng bị đánh trúng huyệt.Có cố gắng hét lên cũng không chịu được. Đồng Dao nâng A Mễ Na dạy, nhíu mày nhìn bộ dáng lo lắng của Mai Phi, cũng không biết phải nói gì. Vừa rồi hành động cùng thái độ của Mai Phi khác thường, có thể nói là vô ý, cũng không loại trừ khả năng là cố ý. Nhưng nhìn Mai Phi khóc lóc nước mắt đầy mặt, lại tuyệt vọng xin lỗi, Đồng Dao cũng không biết nên nói cái gì.

“A Mễ Na, A Mễ Na, ngươi nói đi, ngươi có bị đau ở đâu không, A Mễ Na.” Đồng Dao dùng tay lau mồ hôi cho A Mễ Na.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi khỏi người ta”, A Mễ Na hung hăng trừng mắt nhìn Đồng Dao, giận dữ đủn cô sang một bên.

“A Mễ Na.....”

Cách đó không xa trên bãi có có tiếng khẽ run rẩy, hình như có ngươi đang ở đây.

Đồng Dao nhìn lại, Mai Phi đã quỳ xuống đất: “Bệ hạ!”

Đồng Dao sửng sốt, đoàn người của Nhuận Ngọc đang đi tới đây.

Nhuận Ngọc hạ mi, thản nhiên liếc mắt lại. Sắc mặt A Mễ Na tái nhợt ngã trên mặt đất, Đồng Dao cũng ngã ở bên cạnh, còn Mai Phi quỳ xuống đất khóc lóc.

“Bệ hạ, là nàng!” Mai Phi đột nhiên chỉ tay về phía Đồng Dao, “Công chúa A Mễ Na có thai, là nàng, nàng làm công chúa A Mễ Na ngã!”

Trong lòng Đồng Dao ngạc nhiên, trừng mắt tỏ vẻ khó tin nhìn Mai Phi. Nàng ta có thể nói ra một câu như vậy, nhưng bộ dáng lại giống như một người hoàn toàn vô tội.

“Phải không?” Nhuận Ngọc nhíu mày, liếc mắt nhìn Đồng Dao.

Đồng Dao cúi đầu không nói, quay đầu nhìn về phía A Mễ Na, chờ đợi giải thích của nàng. Mọi chuyện A Mễ Na biết quá rõ, rõ ràng chính là Mai Phi đánh nàng.

A Mễ Na vừa nghe Mai Phi nói, cũng ngây người, không có phản ứng lại, Mai Phi vẫn cúi đầu khóc lóc.

Qua vài giây, A Mễ Na dùng sức cắn môi, ngẩng đầu: “Đúng vậy, là nàng, Đồng Dao cố tình đẩy thϊếp. Trong bụng thϊếp có đứa con của bệ hạ, xin bệ hạ làm chủ cho thϊếp!”

Đồng Dao ngẩn người, trong lòng đầy tiếng động… Dần dần trong đầu hình thành một nhận thức. Đối với A Mễ Na mà nói, còn hơn cả Mai Phi, hiện tại nàng rất hận cô… Nếu có thể tiêu diệt cô, chuyện gì nàng cũng dám làm.

Nhất thời Đồng Dao cảm thấy trong lòng, nỗi mất mát, lắc đầu, khẽ cười. Mọi chuyện còn cần giải thích sao? Sẽ giải thích được rõ ràng sao?

“Bệ hạ! Xin bệ hạ làm chủ, thϊếp vốn định giữ chặt nàng, nhưng.. Nhưng…” Bộ dạng Mai Phi tỏ ra vô tội, một nữ nhân đáng sợ. Đồng Dao

đã nhìn thấu bộ mặt thật của nàng.

“Mai Phi”. Nhuận Ngọc khẽ vuốt tóc: “Không phải chuyện của ngươi, về phòng đi.”

“Nhưng bệ hạ…”

“Trở về phòng, từ nay trở đi, không có lệnh của ta, không được đến gần A Mễ Na. Nếu không, liền xuất cung.”Ánh mắt Nhuận Ngọc nhìn sang hai bên, hai gã người hầu lập tức đi tơí, đỡ Mai Phi dậy.

Mai Phi có chút ngẩn ngơ, hai tay nắm thành đấm run rẩy. Nước mắt không ngừng rơi, nhưng lại càng không dám làm trái lệnh của Nhuận Ngọc, buộc phải đi theo người hầu, rời khỏi.

“A Mễ Na cũng về đi, rồi ta sẽ lệnh cho thái y tới phòng khám cho nàng.” Nhuận Ngọc quay người đi.

“Bệ hạ, thϊếp…”A Mễ Na đứng lên, tay nắm chặt lấy cổ áo mình: “Thϊếp không sao, không cần thái ý. Bệ hạ, là phu quân của ta, ta và con, chỉ cần người! Bệ hạ!”

Trong lòng Đồng Dao thoáng run lên, nghe được hô hấp của Nhuận Ngọc.

Rất lâu, Nhuận Ngọc xoay người lại: “Ta sẽ không đến.” Quay đầu lại nhìn Đồng Dao: “Ngươi cũng về đi.”

Đồng dao cúi đầu, đứng lên, lặng lẽ rời đi......

Đồng Dao vừa về phòng, liền ngã ngay xuống giường. Chuyện như vậy còn chưa rõ ràng sao! Chính mình đã nhìn lầm Mai Phi, khuôn mặt nàng tỏ ra vô tội, lại là người phụ nữ có nhiều tâm kế. Ha ha, mình thật là ngu ngốc. Mà A Mễ Na, trong lòng Đồng Dao không khỏi chua xót… Trong cuộc đời này người A Mễ Na yêu nhất là Nhuận Ngọc. Mà giờ đây ngày nào Nhuận Ngọc cũng ở bên cạnh mình, chỉ dựa vào điểm này, A Mễ Na có chết cũng không tha thứ cho mình. Chuyện vừa rồi, có lẽ cũng là hợp lý.

Đồng Dao hít thở thật sâu, sự thất vọng không gì sánh đốt cháy tinh thần Đồng Dao, Đồng Dao cố gắng nhắm mắt lại, hai vai khẽ rung.

Có lẽ tại thời điểm con người ta mất mát sẽ cảm thấy vô cùng hiu quạnh, rất cần một sự an ủi. Không biết tại sao, Đồng Dao chưa từng phát hiện ra bản thân mình lại có niềm nỗi niềm nhung nhớ tới Nhuận Ngọc nhiều như vậy, muốn trốn ở trong lòng hắn biết bao nhiều, cho dù một câu

cũng không nói, không làm gì cả. Chỉ cần được tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập…

Thấm thoát, trời đã khuya… Bầu trời tối đen, có lẽ đã canh ba rồi… Nhuận Ngọc sẽ không đến đây, có lẽ đang an ủi Mai Phi, có lẽ đang ở bên A Mễ Na, hoặc là một người phụ nữ khác… Hắn sẽ không đến đây, Đồng Dao cố gắng thở, chấp nhận..

Nhưng một mùi vị quen thuộc đang tới gần, là mùi hương hoa quế thoang thoảng đang lan ra khắp phòng… Đồng Dao nắm chặt chăn, há mồm để thở, hốc mắt bắt đầu đỏ lên… Hắn đến đây vẫn đến đây…

Nhuận Ngọc lặng lẽ tới gần, vẫn như trước đây, dịu dàng bao bọc lấy cô, sưởi ấm cô. Đầu ngón tay chạm vào nước mắt của cô, khẽ rung, ôm cô vào lòng… Đồng Dao phát hiện chính mình sẽ sụp đổ mất, hoàn toàn rơi vào tay giặc.Yêu Nhuận Ngọc—— rất yêu —— không thể mất đi —— không bao giờ … nữa có thể!

Rúc vào trong lòng Nhuận Ngọc, hai má cọ xát lên làn da sáng bóng của hắn, một người đàn ông quá đẹp, giống như thuộc phiện ăn mòn tâm Đồng Dao, rốt cuộc không thể từ bỏ.

“Vì sao dùng xạ hương? Vì sao không cần con?”

“Con? Để vận mệnh của nó giống ta sao?”

Đồng Dao ngẩn người…

“Ta có một chị gái sinh đôi, đã gả tới nước Hồng Ngọc, số phận ngươi hẳn đã biết…” Nhuận Ngọc cười lạnh lùng: “Đất nước bị ức hϊếp, phụ vương bị gϊếŧ, ta lại gϊếŧ anh trai mình. Như vậy khi còn sống, chẳng lẽ lại khiến con ta lặp lại như vậy sao?”

Trong lòng Đồng Dao đau đớn, “Chị ngươi?”

“Thất công chúa nhanh quên như vậy sao? Chính là người các ngươi đã chôn theo linh cữu Vương phi Ôn Ngọc!” Giọng Nhuận Ngọc run rẩy, xoay người đè Đồng Dao xuống dưới thân, trong bóng đem, đôi mắt đen dài

nhỏ hẹp sâu không đáy, khóe miệng run rẩy: “Đó là ngày đầu tiên nàng tới nước Hồng Ngọc, ngay cả mặt

lão hoàng đế của Hồng Ngọc cũng chưa nhìn thấy, đã bị hạ lệnh chôn cùng, nàng chính là chị song sinh với ta!”

Trong lòng Đồng Dao chua xót, Ôn Ngọc…

Chính là nàng, nàng là Ôn Ngọc…… là vị công chúa bị chôn trong giấc mộng kia!

Ánh mắt Nhuận Ngọc vô cùng đau khổ, dưới ánh trăng màu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong khóe mắt hắn. Trong lòng Đồng Dao chua xót

không nói nên lời, nhẹ nhàng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, ôm chặt hắn. Cô tình nguyện nhận sự đau khổ gấp bội, cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Nhuận Ngọc: ““Thực xin lỗi, Nhuận Ngọc, không cần như vậy......” Đồng Dao không biết vì sao cô muốn

xin lỗi hắn.

Nhuận Ngọc ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng nhắc sững sờ đứng ở đó. Lâu về sau, lại kéo hai tay Đồng Dao lại, đặt cô ở trên giường: “Tất cả, nước Hồng Ngọc các ngươi phải trả lại ta! Ngươi cũng phải trả lại ta! Trả lại phụ vương ta, chị ta!” Nhuận Ngọc thô bạo đè Đồng Dao xuống.

Đồng Dao nhíu mày nhắm mắt lại, nếu có làm cho cuộc sống của Nhuận Ngọc thoải mái hơn, việc gì cô cũng nguyện ý làm…