Cùng Chàng Tiêu Dao

Chương 18: Bán dược liệu

Việc học của mấy người An Du đi vào quy luật, An Bình liền tiếp tục bắt tay vào công việc bào chế dược hoàn. Hai người An Thành và An Trung cũng tiếp tục việc gieo trồng thảo dược. Còn lại cụ An, bà Nồng, Trần thị, Thẩm thị và An Thuỷ thì phụ giúp An Bình trong việc sơ chế dược thảo.

Bào chế dược không phải là một việc dễ, nó có rất nhiều phân đoạn. Cũng may ở An gia có nhiều người, cho nên An Bình dễ dàng hơn khi phân việc cho từng người.

Tuỳ theo từng loại dược mà có những công đoạn bào chế khác nhau, nhưng muốn bào chế ra dược liệu thì ít nhất cũng phải qua ba phân đoạn.

Bỏ đi phân đoạn trồng và hái, phân đoạn kế tiếp sơ chế. Thái bào dược liệu thành từng miếng nhỏ, sau đó đem phơi, hoặc sao, hoặc sấy. Xong có loại để nguyên đã thành dược liệu, còn có loại phải tán hoặc tẩm.

Tất nhiên, công đoạn sao dược, tán dược hoặc tẩm dược đều phải do đích thân An Bình làm, còn những công việc sơ chế khác như rửa, thái, phơi khô thì do mấy người Thẫm thị làm.

Vì sao chế dược thì phải trực tiếp làm ở trên chảo nóng, cho nên chỉ mới hai tuần bàn tay nhỏ của An Bình đã phồng rộp và bắt đầu có xu hướng chai sần. Đời trước sư phụ có truyền dạy cho nàng cách vận dụng khí công để sao dược. Sẽ không bị nóng, bị phỏng khi chạm vào chảo nóng. Nhưng khí công này phải tập đến một hai năm mới có thể vận dụng. Hiện tại nàng chỉ mới tập có nửa năm, thật sự là dùng không được.

Thẩm thị đối với chuyện này rất là đau lòng, mỗi tối cứ chạy tới phòng con gái nhỏ, đem mấy lọ thuốc cao thoa tay mà con gái bào chế ra thoa vào tay nàng, vừa thoa vừa xuýt rơi lệ.

Lại nói, thời gian này bởi vì An gia đều tụ họp làm việc chung, cho nên bữa ăn cũng nấu ở phòng lớn, mọi người cùng nhau ăn như một đại gia đình. Thức ăn hàng ngày là do An Binh chi bạc ra mua về, gạo thì góp chung. Thế nên An gia lúc này nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn thế nào cũng rất hoà thuận, không hề có mâu thuẫn không vui nào. Ngoại trừ lâu lâu bị bà Nồng mắng vài câu phung phí không biết gói gém, tối ngày cứ mua thịt về ăn.

Công việc bận rộn, tuy rằng vẫn chưa thu bạc được đồng nào. Xong, người An gia lúc này lại rất khắng khít, mỗi ngày dù mệt nhọc nhưng trên mặt ai cũng có nụ cười.

Một tháng qua nhanh, hiện tại đã là giữa tháng hai. Chỉ mới vỏn vẹn một tháng, An Bình đã sao chế được tổng cộng hơn hai mươi chai dược hoàn, mỗi chai có trên 20 viên dược. Và còn gần ba trăm cân dược thảo đã sao chế thành dược liệu. Nhìn số dược liệu trong kho, An Bình quyết định đem dược liệu đi lên trấn bán đợt đầu tiên..

Đem ý nghĩ nói với cả nhà, liền được mọi người nhất tề đồng ý. Gần một tháng làm lụng, ai cũng đều kỳ vọng và mong mỏi vào cái ngày này. Tuy rằng có chút lo lắng sợ sẽ không bán được, nhưng nhìn ánh mắt đầy tự tin của An Bình, nhìn các loại dược liệu ra hình ra dạng nằm ở nhà kho, cả nhà lại bắt bản thân phải tin tưởng.

Tin rằng An gia sẽ thật sự có thể kiếm bạc được bằng cách này.

Trời tờ mờ sáng, một nhà đều đã thức dậy, ai cũng mang theo tâm trạng hồi hộp, và lo lắng. Nếu không phải sợ hù doạ các hiệu thuốc, có lẽ tất cả mọi người đã kéo nhau đi theo nhìn xem An Bình bán dược rồi.

Đội đi bán dược gồm có, cụ An, An Thành và An Trung còn có một người không thể thiếu là An Bình. Bởi vì chuẩn bị cho ngày này, từ sớm cụ An đã thuê Ngô Đại đóng cho An gia một chiếc xe đẩy. Hiệt tại mấy trăm cân dược liệu đều được chất vào trên chiếc xe đẩy đó. Còn số dược hoàn thì nằm trong bao tay nảy trên vai cụ An.

Đem xe đẩy ra cổng, cụ An có chút lo lắng quay đầu lại dặn dò bà Nồng:

“Ta đi cùng tụi nhỏ, bà ở nhà nhớ trông chừng các thúng thảo dược, nếu trời có mưa bất tử thì gọi tụi nhỏ đến bưng vào. Bà chớ có cậy mạnh, lỡ lại bị trẹo xương sẽ làm tụi nhỏ lo lắng”

Đấy là liên quan tới mấy ngày trước, hôm đó lúc mọi người không có nhà, chỉ có bà Nồng một một mình coi phơi thảo dược. Đúng lúc đó ông trời lại đổ mưa phùn. Bà Nồng lo sợ dược thảo bị mưa làm ướt sẽ hỏng rồi, thế là cong lưng cố sức khiêng hết các mâm phơi thảo dược vào nhà. Kia vì bà quá cố sức, cho nên đem cái xương sống trẹo luôn. Nếu không phải nhờ An Bình châm cứu và bốc thuốc, có lẽ hiện tại và vẫn còn chưa xuống được khỏi giường.

Cũng từ hôm đó, người một nhà không còn dám để bà ở nhà phơi dược một mình, sợ rằng bà lại cố sức giống như hôm trước.

Bà Nồng nghe cụ An dặn dò thì liếc mắt trừng ông. Bà hơi mất tự nhiên càu nhàu:

“Biết rồi, ông cứ lắm lời. Nói mãi, nói mãi… thật không sợ tụi nhỏ cười cho!”

Dạo này tâm tình của cụ An và bà Nồng rất tốt, thường xuyên mắt qua mày lại như vậy? Mỗi lần như vậy, cả nhà chỉ biết cuối đầu cười, thầm ngưỡng mộ hai lão.

Lúc đẩy xe ra ngoài, những người trong thôn lần lượt chạy tới, người quen thân thì chạy tới hỏi này nọ vài câu, hỏi xem cụ An đẩy cái xe này đi đâu, làm gì. Người không quen thì tụm ba tụm năm chỉ trỏ. Nhưng dù quen thân hay không quen thì trong mắt của những người trong thôn lúc này nhìn người An gia đều mang theo tò mò.

Trước ánh mắt dò xét của cả thôn, Cụ An thản nhiên nắm tay dẫn An Bình đi về phía trước. Còn An Trung và An Thành thì vẫn tiếp tục hì hục đẩy xe.

Đi theo đoàn người bán dược liệu còn có ba người An Du, An Dật và An Vũ, ba người họ là đi đến trường đọc sách.

Lúc tới trấn Hồ Xuân đã là cuối giờ mão (7 giờ), trên trán của An Bình lúc này đã lấm tấm mồ hôi. Mấy người An Thành, An Trung cũng không tốt hơn là bao, trên mặt hai người mồ hôi đã nhỏ thành từng giọt.

Cụ An vừa thở phì phò vừa nhìn ba người An Du nói:

“Đã trễ rồi, các ngươi tranh thủ tới trường đọc sách thôi!”

Ba người An Du có chút luyến tiếc, bọn hắn thật rất muốn đi theo nhìn xem An Bình bán dược. Nhưng mà đọc sách thì không thể trì hoãn, cả nhà đã dồn tiền để cho bọn hắn đọc sách, cho nên bọn hắn không thể lười biếng được.

Mấy người An Du nghe lời rẻ qua đường khác để đi, cụ An liền nắm tay An Bình mở miệng dặn dò:

“Nhớ nắm tay ông nội, cẩn thận coi chừng lạc đường!”

An Bình ngẩng đầu nhìn cụ An, nàng nở một cười ngọt ngào. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt bởi vì nụ cười này mà hợp lại thành một giọt mồ hôi lớn rồi xuôi dòng chảy xuống phía dưới mang tai. Kia không hiểu sao lại thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Bởi vì hôm nay đi trấn bán thảo dược, cho nên một nhà rất chú trọng quần áo và trang phục của bốn người đi lần này. Cụ An hôm nay mặc một bộ quần áo màu xanh riêu, còn rất mới. Bộ này ông chỉ mặc vài ba lần, đây là bộ quần áo ông để dành mặt khi đi dự lễ cưới gả này nọ trong thôn. An Trung thì mặc

một bộ màu xanh lam, cũng là quần áo mới. Nhưng kiểu dáng thì rất phổ thông, không có gì đặc biệt. An Thành thì

mặc

bộ quần áo khi còn ở thị lang phủ, bộ quần áo này chính là dùng vải tốt để may, so với vải của những người ở đây, vải ông đang mặt đã là loại tốt lắm.

Còn An bình, nàng mặt một chiếc áo có màu trắng bạc. Thân váy bên dưới là màu hồng nhạt. Trên đầu được búi kiểu song nha kế, còn được thẩm thị cuộc vào hai cái nơ nhỏ cũng là màu hồng. Hai mắt to tròn, làn da bởi vì chạy ra nắng nhiều mà hơi rám. Thân hình không mập không ốm, lại mang nét kiên nghị và trầm tĩnh không hợp với tuổi.

Nàng được cụ An nắm tay dẫn đi, chân nhẹ nhàng bước trên đường. Từng bước từng bước rất là tao nhã. Nhìn sơ qua cảm thấy nàng chính là một tiểu cô nương lanh lợi linh động, nhìn kỹ lại thì phát hiện trong sự linh động kia có một khí chất cao quý trầm tĩnh khó nói nên lời.

Cụ An cuối mâu nhìn cháu gái, hơi có chút thất thần. Bỗng dưng phát hiện đứa cháu gái này của mình có một khí chất rất đặc biệt, cảm giác giống như toát ra một cỗ quý phái khó nói nên lời.

“Ông nội!” An Bình nghi hoặc lắc lắc tay cụ An “Làm sao ông nội thẩn người như vậy?”

“À… khụ… khụ!…” Cụ An hoàng hồn, có chút ngượng ngùng đem tay che miệng ho khan hai cái. An Thành và An Trung đi phía trước quay đầu nhìn lại lo lắng hỏi.

“Cha, cha không khoẻ hả?”

Cụ An vội xua tay lắc đầu “Không… không có bệnh!”

An Thành và An Trung hơi ngẩn người nhìn cụ An một cái, sau đó mới lắc lắc đầu quay lại tiếp tục đẩy xe.

An Bình cũng nheo nheo mắt nhìn cụ An, thấy trên mặt ông không có gì bất thường mới gật gù kéo tay ông đi về phía trước.

Tiệm thuốc mà An Bình lựa chọn để bán dược liệu là tiệm Phúc Thọ Đường, đây là tiệm thuốc cũng là nơi có nhiều đại phu giỏi ở cái vùng này. Mấy ngày trước An Bình đã cùng Thẩm thị đi dọ hỏi, nàng cảm thấy cách hành xử của tiệm thuốc này rất được, không có nâng cao khi thấp. Vì thế An Bình quyết định chọn Phúc Thọ Đường để làm nơi gởi bán dược liệu.

Từ cửa trấn đi tới tiệm thuốc cũng mất khoảng hai khắc đi bộ. Mấy người An Trung đẩy xe thảo dược đi tới trước cửa Phúc Thọ Đường, Cụ An liền để bọn họ đứng chờ bên ngoài còn bản thân thì nắm tay An Bình tiến vào trong tiệm.

Trong tiệm hiện tại có ba người dược đồng đang đứng. Bên cạnh cũng có hai người đến bốc thuốc. Cụ An tiến vào liền đứng một bên chờ, chờ hai người khách kia mua thuốc xong đi ra ông mới bước lên cùng dược đồng chào hỏi.

“Tiểu huynh đệ, không biết có thể nói chuyện một chút không?”

“Chào lão bá, ngài đến mua thuốc sao? đem đơn thuốc đưa đây, ta sẽ bốc thuốc ngay cho ngài!” Cũng đồng thời lúc cụ An nói người dược đồng kia cũng đã mở miệng hỏi. Hai người cùng đồng loạt nói, thành ra âm thanh lẫn lộn rất tức cười.

Cụ An nâng tay che miệng ho khan hai cái, hơi có chút xấu hổ nhìn dược đồng, ậm ừ một hồi ông mới dè dặt nói:

“Tiểu huynh đệ, hôm nay lão tới không phải muốn bốc thuốc, lão là tới hỏi tiểu huynh đệ ngươi ở đây có thu mua dược liệu hay không?”

Cụ An vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài cổng, nơi có xe dược liệu của mình. Dược đồng cũng nhìn theo mắt của cụ An, phát hiện một xe chở đầy bao lớn nhỏ, ánh mắt hắn hơi nheo nheo:

“Cái này….” dược đồng hơi do dự, sau đó mới nói “Lão bá, cái này không phải phận sự của ta, thôi vầy đi, ngài đợi một lát ta chạy đi gọi quản sự tới!”

“Tốt, vậy làm phiền tiểu huynh đệ!” Cụ An mừng rỡ nói.

Dược Đồng đi vào trong, chưa đầy một khắc đã đi trở ra. Theo phía sau còn có một người trung niên, tuổi chừng trên dưới năm mươi. Ông mặt trường bào màu xám, nhìn mặt có phần nghiêm nghị và phúc hậu.

Người này là Trung Quảng sự, là người quản lý tiệm thuốc này.

Trung quản sự bước ra, đầu tiên là di ánh mắt tới quan sát cụ An, rồi chuyển dần xuống bàn tay của ông, nhìn xong, trong mắt không giấu được

thất vọng. Nhưng vẫn rất lễ nghi mà chấp tay tiến lên phía trước cùng cụ An chào hỏi.

“Ta là Trung Quý, là quản sự ở đây. Vị đại ca này, không biết xưng hô thế nào?”

Cụ An cũng chấp tay hoàn lời: “Ta họ An, tự một tiếng Minh, Trung quảng sự cứ gọi ta một ta An Minh là được”

Trung Quảng sự vội nói: “Không dám! Không dám! À, ta nghe dược đồng nói An đại ca muốn đến bán dược, chẳng hay là dược liệu gì? là tự bào chế hay là nhận uỷ thác?”

Trung quảng sự hỏi, chân cũng chầm chậm bước ra khỏi quầy thuốc liếc mắt nhìn ra ngoài chiếc xe đựng thảo dược ở trước cửa, trong mắt lúc này hơi loé lên kinh ngạc. Vội quay đầu cẩn thận đánh giá cụ An một lần nữa, cũng là lúc này ông mới nhìn thấy cái đầu nhỏ xíu của An Bình đứng kế bên.

Bởi vì Trung quảng sự và dược đồng điều đứng ở trong quầy, quầy thuốc thì cao, An Bình đứng không qua khỏi bàn. Cho nên nãy giờ cả dược đồng và Trung quảng sự đều không nhìn thấy nàng.

“Chào Trung lão bá, ta là An Bình.” An Bình tự nhiên bước lên một bước nhỏ hướng tới Trung quảng sự chào hỏi, kế tiếp nàng liền cười nói: “Trung lão bá, dược liệu kia là do đích thân An gia chúng ta bào chế, không phải nhận uỷ thác của người khác!”