Trong nháy mắt, Liệt Càng Cung yên tĩnh không tiếng động,
Cung nữ, thái giám hầu hạ đồng loạt rời khỏi, ngay cả công công tuỳ thân hầu hạ bên cạnh hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Tiếu Tuyết không khỏi cong lưỡi lại, muốn hỏi, lại không có gan.
Toàn bộ nội ốc chỉ còn lại có Liệt Tuấn cùng Tiếu Tuyết, Liệt Tuấn si ngốc nhìn Tiếu Tuyết không nói lời nào.
Tiếu Tuyết cúi đầu không dám ngẩng đầu xíu nào, tay nắm thành quyền, lòng bàn tay tràn đầy ẩm ướt.
"Như thế nào? Không hỏi trẫm vì sao đem nàng an bài nơi này?" Liệt Tuấn cười quỷ dị. Hắn đáng sợ như vậy sao, từ lúc tiến vào đến bây giờ chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
"Lý Mị Nhi không biết, thỉnh Hoàng Thượng nói rõ!"
"Trẫm thấy nàng là người thông minh, sao còn không hiểu?"
"Đa tạ Hoàng Thượng khen ngợi, Lý Mị Nhi thực là kẻ ngu dốt, thánh ý là không thể tuỳ ý đoán bừa." Tiếu Tuyết sợ hãi nói.
"Ha ha ha…Lý Mị Nhi, nàng cùng Hoàng huynh cùng một chỗ cũng câu nệ lễ tiết như vậy sao? Không phải thật thế chứ?" Liệt Tuấn cười to sau nhíu chặt mi, một cỗ tức giận từ đâu tràn tới, đối với nàng sự kiên nhẫn của mình thật đúng là có hạn.
"Hồi Hoàng Thượng, Hạo - là phu quân Mị Nhi, tất nhiên là sẽ không câu nệ như vậy, Hoàng Thượng là thân vạn tôn, có khí phách uy nghiêm, Mị Nhi thật không thể tùy ý đoán bừa."
"Nếu trẫm cho phép thì sao?" Liệt Tuấn nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết, không buông tha một chút biểu tình nào trên mặt.
"Thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Lý Mị Nhi không dám!" Ánh mắt Tiếu Tuyết lạnh nhạt nhìn về phía Liệt Tuấn.
Trong mắt không có cảm xúc, không biết là che dấu cực tốt, hay là tiếng lòng thật sự.
Liệt Tuấn lạnh giọng "Mị Vương phi hình như đã quên thân phận của mình, quân vô hí ngôn."
Ánh mắt Tiếu Tuyết loé lên tia chần chờ, nháy mắt lui bước "Ý muốn Hoàng Thượng như thế nào?"
"Ha ha ha… Lý Mị Nhi, nàng không phải lớn mật bình thường! Nàng nên biết nàng hiện tại cùng ai nói chuyện?"
"Hoàng Thượng, ngài giam giữ Lý Mị Nhi lúc này hẳn là có ý gì đi?" Tiếu Tuyết lớn gan thử hỏi. Lập tức trong lòng không có nhiều ý nghĩ tuôn ra, đơn giản chỉ muốn biết dụng ý của Hoàng Thượng, về phần làm tức giận long nhan hay không, lúc này đã bất chấp.
"Muốn biết? Hay là giả ngu?"
"Thứ cho Lý Mị Nhi ngu muội!"
Liệt Tuấn từng bước ép sát Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết hoảng sợ, lui từng bước, chạm đến cạnh cửa, tay vịn cánh cửa, đôi mắt kinh sợ.
Liệt Tuấn nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết, như là thưởng thức con mồi tới tay, trong mắt lóe lên tinh quang linh động.
Phút chốc tay vịn mặt Tiếu Tuyết, đầu cúi thấp, khoảng cách càng ngày càng gần, Tiếu Tuyết bối rối dùng tay chống đỡ, bất đắc dĩ cuối cùng đấu không lại lực tay mạnh mẽ, sức nam nhân cùng nữ nhân cách biệt, thay vào đó nam tử cổ đại là ngài luyện võ, tất nhiên là càng không thể so được.
Tiếu Tuyết kinh hoảng hết sức, cắn cắn môi, cố gắng ức chế lửa giận, ánh mắt Liệt Tuấn hoàn toàn tập trung lên vẻ mặt rối loạn của Tiếu Tuyết, lúc này không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhấm nháp cái người làm mình động tâm từ lâu này.
Môi của nàng run rẩy, tựa như độc dược, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, Liệt Tuấn say mê, thân thể căng ra, hạ thể nóng lên, hô hấp khó khăn, chưa từng có ngài có thể chỉ vì cái hôn khiến cho mình không khống chế được, nàng vì sao lại mê người như vậy…
Môi trằn trọc cắи ʍút̼, tùy ý dây dưa, càng không ngừng ở trên môi mấp máy, khi thì nhẹ nhàng mà cắn, khi thì lại đưa cái lưỡi thơm tho ở trên môi Tiếu Tuyết nhẹ cắn lấy. Tiếp đó, lại nhẹ nhàng mà khai mở miệng Tiếu Tuyết, cái lưỡi bá đạo liền thâm nhập vào cái miệng ướŧ áŧ của nàng….
"Ưhm…" buông đôi môi mỏng ra, dưới môi Liệt Tuấn chảy ra tơ máu.
"Hoàng Thượng, thỉnh ban tội cho Lý Mị Nhi!" Tiếu Tuyết biết cự tuyệt là tội khó tha.
Liệt Tuấn nhìn đôi mắt Tiếu Tuyết tràn ngập ủy khuất, tức giận chậm rãi vơi bớt. Thay vào tươi cười ôn nhu "Mị Nhi, hiện tại đã hiểu rõ sao?"
Tiếu Tuyết mị nhãn tựa như ngọc, giọng nói khàn khàn "Vì sao? Hoàng Thượng, ta là Hạo Vương phi nha?"
Trong mê loạn, Tiếu Tuyết quên mất nam nhân trước mắt là thân phận nào, tự nhiên xưng hô ‘ta’.
Liệt Hạo đối với việc này cũng không thèm để ý.
"Trẫm mặc kệ, cũng không để ý!" Nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết
"Cũng không để ý miệng lưỡi thiên hạ?"
"Trẫm là Thiên Tử, có ai dám nói?"
"Hoàng Thượng, ngài tha thứ cho Lý Mị Nhi không thể nhận, thỉnh Hoàng Thượng cho phép ta quay về Mị cung." Tiếu Tuyết kiên định nhìn Liệt Tuấn.
"Ha ha ha… không thể nhận? Hay là không dám? Hay là muốn trẫm hướng Hoàng huynh tuyên chiến sao?"
"Hoàng Thượng? Hạo là Hoàng huynh ruột thịt của ngài mà?"
"Vì nàng, trẫm không cần!"
Tiếu Tuyết không muốn để ý Liệt Tuấn, kẻ chấp nhất, nhiều lời vô ích, nhưng mình làm sao mà đối mặt với Hạo, làm sao đối mặt với Lệ tỷ tỷ!
Haha, lâu rồi ko thấy Hạo ca, chương sau Hạo ca xuất chuồng, ý... xuất hiện nha, hắc hắc...